Quý Vân Diệu lại lộ ra vẻ khinh thường.
Mẫu thân nàng ta xuất thân nhà thương nhân, trong nhà giàu có, ngay cả lúc trước khi gả cho phụ thân, cũng là thập lý hồng trang, nổi tiếng toàn bộ kinh thành, dạng thôn trang gì nàng chưa gặp qua? Thôn trang như vậy trong mắt nàng ta, chính là một người cực kỳ keo kiệt!
Tống Chi Họa nhìn thôn trang, mặt lộ vẻ cẩn thận, không muốn để xảy ra bất luận sai lầm gì. Nàng ta tuy là cháu ngoại gái ruột thịt của Quý lão phu nhân, nhưng mẫu thân gả nhầm người xấu. Ở kỳ thi mùa xuân năm ấy, phụ thân nàng ta cùng bạn bè lên núi ngắm cảnh làm văn, té ngã gãy chân. Đến tận đây, tính tình phụ thân nàng ta bỗng đột biến. Sau đó, Tống gia đi lên con đường gia đạo sa sút, của hồi môn của mẫu thân toàn bộ bị lấy ra bán cầm đồ đổi tiền mặt, trong nhà vẫn ngày càng khó duy trì.
Tống Chi Họa từ khi hiểu chuyện tới nay, luôn cảm thấy trong nhà vô cùng gian khổ. Lần này, vẫn là Quý lão phu nhân xem nữ nhi nhà mình đáng thương, lúc này mới đón trưởng nữ mười sáu tuổi của Tống gia tới nơi này, để nàng ta nghe đạo pháp chúc phúc, đồng thời mong nàng ta tìm được lang quân như ý.
Một đám người mênh mông cuồn cuộn đi vào bên trong thôn trang.
Đi qua tiền viện chính là thượng phòng. Nơi này, Cố ma ma đã bố trí xong tất cả, đặt một chiếc bàn tròn lớn, trên bàn đều đã mang món nguội lên. Trên bàn sắc thái phong phú, chỉ món ăn nguội, đã bày ước chừng mười món.
Sau khi đoàn người ngồi xuống, đầu tiên là uống một bát canh táo đỏ bát bảo ấm dạ dày, phòng bếp cũng bắt đầu lục tục đưa đồ ăn lên. Một món tiếp một món, phòng bếp ước chừng cũng bưng mười món nóng lên. Gà vịt thịt cá, mọi thứ khác nhau.
Thôn trang gồm nha hoàn bà tử và tùy tùng, tổng cộng chỉ có sáu người. Dù tính thêm Quý Vân Lưu, cũng mới bảy người. Thời gian ngắn ngủn này, đã bố trí ra một bàn tiệc rượu gia đình, khiến ngay cả Trần thị cũng lau mắt mà nhìn với Quý Vân Lưu. Trên bàn, hai mắt tỉ mỉ nhìn nàng ấy. Cố ma ma tuy rằng vẫn luôn đi theo mẫu thân Quý Vân Lưu, rốt cuộc không phải ma ma xuất thân gia đình giàu có đỉnh cấp gì, khẳng định không thể bằng được những vị ma ma ở phủ Quốc công. Nhưng sắc thái trên bàn này, nàng ngay cả ở gia yến phủ Quốc công đều không gặp qua. Món ăn như vậy, chẳng lẽ tất cả đều là Quý Vân Lưu ở thôn trang hai năm cân nhắc ra được?
"Lục tỷ nhi thật là tinh tế thỏa đáng, lão phu nhân ngài nhìn, lục tỷ nhi đều có thể một mình đảm đương một phía." Trần thị buông chiếc đũa xuống, sau khi uống ngụm trà súc miệng, cười nói, "Sắc thái đầy bàn này, con dâu tất cả đều chưa từng ăn qua, hương vị này còn là tươi ngon hạng nhất."
Quý Vân Lưu mỉm cười, thản nhiên tiếp thu tán thưởng. Trên chữ 'Ăn' này, nàng đích xác không nhường một tấc. Trên đến các loại tửu lầu, dưới các loại ăn vặt ven đường, bột ngọt, dầu mỡ, chất hóa học toàn bộ nuốt vào bụng. Loại hành động vĩ đại 'Hy sinh vì nghĩa' này, chưa từng ở thế kỷ hai mươi mốt lăn lộn qua, vô luận ra sao cũng không làm được!
Vương thị nói tiếp: "Phải đấy, lục tỷ nhi thật đúng là bảo bối, người như vậy cũng không thể ấm ức ở chỗ này, nhất định phải đón trở về phủ. Lão phu nhân ngài cảm thấy thế nào?"
Quý lão phu nhân hòa thuận nói: "Lục nha đầu mấy năm nay tiến bộ rất nhiều, ta tự nhiên thật vui vẻ."
Quý Vân Lưu tiếp tục bình tĩnh mỉm cười. Bỗng nhiên, nàng cảm giác có người đang lấy ánh mắt mãnh liệt mà nhìn chính mình chăm chú, bèn quay đầu qua. Cô nương đối diện mặt trái xoan, mắt phượng thon dài, mày thanh tú mà không thẳng, trang điểm diễm lệ, quả nhiên là tướng phú quý lại không thể bao dung người khác.
Cô nương kia hai mắt trừng thẳng, tựa hồ đang nghiến răng nghiến lợi, lại tựa hồ đang cố nén ý ghen ghét trong lòng. Thất cô nương Quý gia thật đúng là một cô gái không thông minh còn ngay thẳng, trước mặt nhiều người như vậy, thế mà chói lọi lộ ra địch ý với chính mình.
Tử viết: Phỏng ư lợi nhi hành, đa oán. *
*Câu này trích trong "Luận ngữ" : Khổng Tử nói: Ai theo lợi mà hành động, sẽ gặp nhiều thù oán.
Thiện lương quá mức thật ra là một loại ngu xuẩn.
Quý Vân Lưu nghiêng đầu, hướng về thiếu nữ đối diện, khoé mắt cong cong, khẽ cười lên, một bộ dáng ngây thơ hồn nhiên. Quý Thất không thể dung người, chính nàng thật cũng không phải người phúc hậu nhún nhường gì.
Vừa rồi khi Trần thị đang nói chuyện cùng Quý Vân Lưu, ánh mắt một bàn đều đặt trên mặt nàng. Hiện tại, xem nàng không trả lời lại nhìn một người khác cười nham nhở, tự nhiên cũng đều quay đầu qua, nhìn về phía Quý Vân Diệu.
Biểu tình trên mặt Quý Vân Diệu còn chưa kịp thu hồi, đã bị mọi người thu vào trong mắt.
Lão phu nhân thương nhi tử, nhưng coi thường con dâu xuất thân nhà thương nhân. Nhưng đối với vị thất cô nương này, bà lại rất yêu thích. Thứ nhất, thất cô nương lớn lên nhỏ nhắn mềm mại, từ trong bụng mẹ sinh ra đã mang thể chất mảnh mai. Thứ hai, cô nương này từ nhỏ miệng thật ngọt, vô cùng hào phóng, mỗi ngày đều có người thổi bên tai bà nói thất cô nương tốt thế nào hiếu thuận thế nào. Như thế, lão phu nhân tự nhiên cũng thân cận nàng hơn vài phần. Bằng không, nào sẽ xảy ra chuyện đích nữ bị đưa đến thôn trang, thứ nữ thành đích nữ.
Nhưng giờ phút này, nhìn biểu tình kia trên mặt Quý Vân Diệu, thật ra khiến mặt bà trầm xuống. Cô nương mười hai tuổi, trên mặt chói lọi ý ghen ghét, bà một bà lão hơn năm mươi tuổi sao có thể nhìn không ra?
Trần thị hơi thở dài trong lòng. Quý thất cô nương này được mẫu thân thương nhân kia của nàng ta nuôi lớn, tuy thường xuyên quay chung quanh lão phu nhân a dua nịnh hót, rốt cuộc không lên được mặt bàn. Giờ phút này, dù lục cô nương cố ý khoe khoang, thất cô nương cũng nên nắm giữ sắc mặt chính mình. Không biết trầm ổn như vậy, về sau sợ là không trèo lên được nhà cao cửa rộng gì.
Vương thị nhìn thấy Quý Thất ăn mệt, trong lòng cười, nhìn Quý Vân Lưu lại cảm thấy thuận mắt vài phần.
Làm thật xinh đẹp! Chiêu lời đều không cần nói ra đã đánh mặt người này, lục cô nương này dùng thật đúng là cực kỳ tuyệt diệu!
Thấy mọi người đều nhìn chính mình, mà trong mắt lão phu nhân còn mang theo bất mãn, gương mặt Quý Vân Diệu bỗng chốc đỏ bừng lên: "Cháu cháu cháu.." Nhìn lão phu nhân, hốc mắt nàng ta đỏ lên, giọng nói mềm mại, "Cháu gái chỉ là hâm mộ tay nghề của lục tỷ tỷ, có thể quản lý tất cả nha hoàn bà tử trong nhà trật tự ngay ngắn như vậy, cháu cảm thấy so sánh với lục tỷ tỷ, Vân Diệu thật là kém lục tỷ tỷ quá nhiều."
Nàng ta vừa rồi chỉ là thấy Quý lão phu nhân khen Quý Vân Lưu, lại xem dung nhan của nàng so với hai năm trước nhìn thấy dường như còn xinh đẹp hơn vài phần, trong lòng ghen ghét không sảng khoái mà thôi, lại bị Quý Vân Lưu không nói một lời bóc ra như vậy!
Giờ phút này, thật muốn một chiếc đũa chọc chết nàng! Tốt nhất bị Trương gia kia từ hôn!
"Thất muội muội mềm mại thông minh, học cái gì đều thật mau." Quý Vân Lưu cười nói: "Thất muội muội tới thôn trang ở hai năm, cũng có thể có tay nghề giống như tỷ tỷ, không chừng là tỷ tỷ không theo kịp muội muội đấy."
Thất cô nương nghe Quý Vân Lưu nói, mắt trừng lớn.
Cái gì là chanh chua? Quý Vân Lưu nàng hiện tại chính là cực độ chanh chua!
Cái gì là cho ngươi vài phần nhan sắc bèn mở phường nhuộm? Giờ phút này Quý Lục đã ở trong chảo nhuộm, nhuộm chính mình thành đủ màu sắc!
Ở trước mặt nhiều người như vậy, thế mà nguyền rủa nàng ta cũng muốn tới thôn trang nát này ở hai năm!
Nhưng giờ phút này, Quý Vân Diệu lại cái gì cũng không nói nên lời. Chẳng lẽ muốn nói: Mẫu thân ta đưa ngươi đến nơi này, chính là thấy ngươi thật phiền chán, ước gì ngươi vẫn luôn không cần về nhà, ước gì ngươi bị Trương Nguyên Hủ kia từ hôn, cô độc sống quãng đời còn lại sao?
Ngược lại, Quý lão phu nhân nghe thấy lời này của Quý Vân Lưu, lại vỗ vỗ tay nàng: "Con nhỏ như vậy lại để con một mình ở thôn trang nhiều năm như thế, xác thật là chịu khổ."
Quý Vân Diệu chỉ cảm thấy nàng ta sắp túm nát chiếc khăn thêu dưới bàn. Có nhiều người hầu hạ như vậy, y phục chỉnh tề mới tinh, da mặt vừa trắng nõn còn lộ ra ửng hồng.. Quý Vân Lưu nàng rốt cuộc nơi nào chịu khổ?