"Sau đó, Trang gia truyền ra lời nói rằng, nếu Trương nhị lang không bồi thường thanh danh cho Trang tứ cô nương, sẽ đưa Trang Tứ đến đạo quan vấn tóc làm đạo cô đấy! Tứ cô nương phủ Trang Quốc công là cháu gái ruột của đương kim Hoàng Hậu nương nương, nếu Hoàng Hậu nương nương ban một đạo ý chỉ, bảo Trương nhị lang cưới Trang tứ cô nương, ai có thể ngăn được? Ai có thể nhớ rõ người lúc trước đính hôn từ nhỏ cùng Trương nhị lang đây? Huống chi, Trang gia là nhà tôn quý hạng nhất, Trang tứ cô nương quý giá hơn nhiều so với cô nương phủ Thượng Thư chúng ta, nhi lang nhà ai không muốn cưới đây?" Quý Vân Diệu cười thật vui vẻ, giọng nói mang theo vẻ kỳ quái, "Lục tỷ tỷ, tỷ nói có phải là lý lẽ này hay không?"
"Là cái lý thất muội muội nói." Quý Vân Lưu gật đầu, giọng điệu rành mạch, "Rồi sau đó nữa?"
Rồi sau đó?
Chuyện còn không phát triển đến thời điểm Hoàng Hậu nương nương ban ý chỉ, sao còn có sau đó gì nữa? Ta hiện tại chỉ chờ xem sau đó ngươi khóc chết ngất, cả đời cũng không có mặt mũi gặp người đấy!
"Rồi sau đó," Quý Vân Diệu thấy nàng không ngu đến chết không ngừng nghỉ, vì thế nghĩ lại, lời nói càng trắng ra, "Rồi sau đó còn không phải là lục tỷ tỷ sẽ bị Trương gia từ.."
Quý Vân Lưu thay nàng ta tiếp lời, nói rõ ràng, "Rồi sau đó, ta thuận lý thành chương bị Trương gia từ hôn, tổ mẫu chê ta mất mặt, sẽ đưa ta đến trong đạo quan. Đạo quan tự tại không người quản thúc, mà người tới nghị thân cùng thất muội muội đều phải chùn bước, như vậy sẽ không có nhân duyên tốt đẹp gì nữa. Vì sao phải chùn bước?
Chỉ vì tỷ tỷ ruột trong nhà vô duyên vô cớ bị người từ hôn, nên người trong kinh sẽ phỏng đoán Quý gia nhất định là gia môn không tốt, mới có thể có người bị từ hôn. Tam ca ca dù đỗ cao trung sau này vào triều đình, tan hết tiền tài cũng sẽ bị người âm thầm trào phúng trong nhà có muội muội bị người vô cớ từ hôn, có lẽ cả đời, con đường làm quan đều phải nhấp nhô. Rồi sau đó, Hà nhị nương mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, ngày ngày buồn bực không vui, đại phu lại nói, tâm bệnh không có thuốc chữa. Thất muội muội.."
Quý Vân Lưu quay đầu qua, đôi mắt như điểm mực nước, thuận hướng nhìn Quý Vân Diệu, nhẹ nhàng cười lên "Muội nói có phải là lý lẽ này không?"
"Ngươi! Ta.."
Quý Vân Diệu mở to mắt, cảm giác không thể tin tưởng nảy lên trong lòng, cả người đều ngu dại vì lời Quý Vân Lưu nói ra!
Sao có thể sẽ như thế? Chẳng lẽ sẽ như thế?
Quý Lục bị từ hôn mà thôi, sao có thể dẫn phát đến trên người nàng ta và ca ca ruột thịt, còn có mẫu thân!
Quý Vân Lưu vươn tay, chậm rãi vung chiếc khăn trên tay lên xuống: "Trên một sợi dây thừng, nếu trói mấy con châu chấu, vô luận động vào con châu chấu nào, dây thừng đều sẽ run mấy cái, mà đám châu chấu còn lại đều bị liên lụy không thể tránh khỏi. Nếu Thất muội muội đã hiểu được lý lẽ 'chúng ta kỳ thật ngồi chung trên một chiếc thuyền' này, thì không cần lại làm chuyện nóng vội đỏ mắt nói trước mới vui như vậy. Suy nghĩ kỹ rồi mới làm mới là đúng đắn, bằng không thuyền này do ta mà chìm, muội cũng phải rớt xuống sông."
"Ta!" Quý Thất chỉ cảm thấy đầu óc chính mình trống rỗng. Mẫu thân nàng ta xuất thân thương nhân, nàng ta giống mẫu thân, không thích đọc sách, nhưng thật ra thông hiểu việc tiền bạc. Giờ phút này nghe xong một đoạn đạo lý này của Quý Vân Lưu, dù rằng thông tục dễ hiểu, vậy mà cũng không nghĩ ra cái gì để phản bác nàng. Một lòng chỉ nghĩ đến: Hai năm này Quý Vân Lưu đợi ở thôn trang nhà nông, vì sao lại trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy?
Lúc trước nàng rõ ràng tự cho là tỷ tỷ, thân phận cao, bất luận lời nào của chính mình đều sẽ không mở miệng phản bác! Chẳng lẽ nàng ngày ngày ra thôn trang, tranh cãi với những nông phụ nông thôn đó, rồi luyện thành một cái miệng biết ăn nói như vậy? Nhất định là vậy, kẻ thôn phụ sơn dã này!
Khuỷu tay của Quý Vân Lưu đặt trên cửa sổ xe ngựa, một tay chống cằm, nhìn Quý Vân Diệu đang dùng ánh mắt như chuông đồng trừng chính mình. Thật sâu.
Hai người nhìn nhau nửa ngày, Quý Lục rốt cuộc nghiêng đầu liếc mắt nói: "Thất muội muội, muội vẫn luôn trừng ta như vậy cũng vô dụng, ta lớn lên đẹp hơn muội, đó là sự thật người sáng suốt đều nhìn ra được."
"A.."
"Phụt.."
Quý tứ cô nương và Tống Chi Họa che miệng cười nhẹ.
Quý Thất chỉ cảm thấy máu trong đầu chính mình toàn bộ vọt tới chỗ yết hầu, chỉ muốn phun ra tại chỗ, phun đến mức Quý Lục đầy mặt đỏ tươi, sau đó làm thối rữa gương mặt xấu xí kia của nàng! Nàng ta bên này vừa định nói, Quý Vân Lưu ngươi chỉ là thôn phụ hương dã, chỉ có một cái miệng biết há mồm! Người bên kia đã nói ra 'ngươi chính là ghen ghét ta đẹp' loại lời chẳng biết xấu hổ này!
Sao có thể nhẫn? Sao có thể nhịn! Quý Vân Diệu nàng lớn như vậy, cũng chưa từng gặp qua người tự nói chính mình lớn lên đẹp! Đặc biệt còn là một cô nương!
"Quý Vân Lưu, ngươi ngươi.. Ngươi vô sỉ bỉ ổi như vậy, không biết xấu hổ như vậy, sao không hiểu được hai chữ 'mất mặt' viết như thế nào! Ngươi, ngươi ở trước mặt tổ mẫu một bộ, phía sau lại là một bộ, ngươi loại người này tốt nhất bị Trương gia.."
"Thất muội muội, đủ rồi!" Quý Vân Vi buông khăn, quăng một chiếc gối nhỏ qua, "Lời của lục muội muội, muội một chút đều không nhớ kỹ sao? Cùng chung vinh hoa cùng chung tổn hại, lý lẽ này muội không hiểu sao? Chớ nói lục muội muội là tỷ tỷ cùng phụ thân với muội, dù là ta có sai lầm gì cũng có thể liên lụy tam thúc thúc và liên lụy toàn bộ thanh danh phủ Thượng Thư!"
Nhìn thẳng Quý Vân Diệu, Quý Vân Vi trên mặt lạnh lùng, khí thế của đích tứ cô nương vỡ ra: "Đại tỷ tỷ gả cho thế tử phủ Dư Bá nhiều năm, mỗi khi được người đề cập, trước nay đều bị người coi là đại cô nương phủ Thượng Thư, nào nói đến tên riêng! Muội và ta còn có lục muội muội đều là cô nương phủ Thượng Thư, ở trong khuê các cũng tốt, sau khi xuất giá tòng phu cũng thế, nhà mẹ đẻ có thể chống lưng cho chúng ta đó là toàn bộ phủ Thượng Thư mà không phải những tiền bạc mẫu thân muội chuẩn bị cho muội! Mà thanh danh phủ Thượng Thư không chỉ muốn dùng con đường làm quan thuận lợi của phụ thân ca ca muội tới duy trì, còn cần cô nương hậu trạch chúng ta hòa thuận ở chung để giữ lấy! Muội còn không mọc đủ lông chim thì đã quên gốc rễ như vậy, về sau muốn bay cao, sao có khả năng đây? Đạo lý này nếu muội không hiểu, ta ngày mai trực tiếp nói cho tổ mẫu để người dạy muội là được!"
Một câu thật dài, làm môi Quý Vân Diệu run lên, cả ngón tay cũng run lên nhè nhẹ. Nàng ta tuỷ không hiểu một ít đạo lý thế sự, nhưng nàng ta thật sự không phải kẻ ngu dốt. Quý tứ cô nương nói rõ ràng, dù nàng ta không rõ, cũng vì một câu cuối cùng để tổ mẫu dạy dỗ cuối, bị hù dọa rồi!
Nửa ngày, nàng ta rốt cuộc rụt rụt cổ, hốc mắt đỏ bừng, ngón tay quấn khăn, trong lòng yếu ớt nói: "Ta biết sai rồi, tứ tỷ tỷ đừng tức giận, ta chắc chắn cảnh tỉnh lại thật tốt."
Quý Vân Lưu buông khuỷu tay, tựa trên gối nhỏ, ánh mắt tỉ mỉ quan sát Quý Vân Vi. Nhị phu nhân mặt không thể giấu tâm sự, lại sinh ra một vị tứ cô nương thông suốt hiểu rõ lý lẽ. Tứ cô nương sóng mũi cao, trán rộng, mi thanh mục tú*, cả đời này cũng là mệnh cách phú quý.
*mi thanh mục tú: Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.
(Nguồn: Hvdic. Thivien.net)
Đáng tiếc một thân nữ nhi, bằng không có cái nhìn đại cục như vậy, nếu là nam nhi, sau này nhất định là một nhân tài.
Đúng là có cái nhìn đại cục như vậy, tứ cô nương này về sau xuất giá, giữa chị em dâu ở chung chỉ sợ cũng là bao nhiêu khúc chiết bấy nhiêu sầu.