Để con trai cả không bị Ngự Sử trong triều vì duy trì trật tự mà buộc tội là một trong số nguyên nhân Quý lão phu nhân cố ý đi ngang qua nơi này đến núi Tử Hà, đón Quý Vân Lưu trở về Quý phủ. Còn có một nguyên nhân chính là, Quý Vân Lưu nếu lại tiếp tục ngốc ở nơi này, Trương gia sẽ lấy cớ Quý lục cô nương không thông việc vặt, không mẹ dạy dỗ, từ việc hôn nhân này!
Lão phu nhân tuy rằng thương con, từ nhỏ đã đặc biệt yêu thích con trai út Quý Văn Vinh ngoan ngoãn, vô cùng cưng chiều. Sau đó, cưng chiều hắn thành bộ dáng chơi bời lêu lổng, chẳng làm nên trò trống gì như vậy. Nhưng rốt cuộc, bà cũng biết quan hệ lợi hại đến toàn bộ vinh nhục phủ Thượng Thư. Nếu Quý Vân Lưu bị Trương gia từ hôn, vậy việc hôn nhân của các cô nương còn chưa lấy chồng ở Quý phủ bọn họ đều sẽ phải biến thành rau kim châm, lạnh mất!
Quý lão phu nhân lại giương mắt xem Quý Vân Lưu đang đứng giữa mọi người.
Hai năm không gặp, thấy dung mạo nàng càng thêm xuất chúng. Tướng mạo kia dù xếp trong các tỷ muội phủ Thượng Thư cũng là xuất sắc, vì thế vừa lòng vươn tay về phía nàng: "Lục nha đầu, lại đây để tổ mẫu nhìn con kỹ xem."
Quý Vân Lưu nâng đầu lên, hơi mỉm cười, tiến lên vài bước đỡ lấy: "Tổ mẫu, cháu gái đã nhiều ngày mong ngài đến, ngóng trông thật lâu đấy."
Khoé miệng nàng mỉm cười, hai mắt như trăng non, bộ dáng ngoan ngoãn như vậy làm lão phu nhân thật hưởng thụ, vỗ vỗ tay nàng, từ ái nói: "Đều gầy rồi, ở chỗ này khiến con chịu khổ. Chờ ngày tham đạo của núi Tử Hà xong, rồi cùng chúng ta một đường trở về Quý phủ."
Đi theo phía sau Quý lão phu nhân chính là con dâu cả của Quý gia, Thượng thư phu nhân Trần thị.
Trần thị nghe thấy lão phu nhân nói như vậy, thầm nghĩ: Lão phu nhân ngài đầu gỗ này rốt cuộc thông suốt! Nếu còn nghĩ không rõ, nhóm cháu trai cháu gái ngài đều sắp đi theo tam nhi tử bảo bối của ngài, xong đời!
Rồi sau đó, nàng đi theo một bên, cười nói: "Phải đấy, ta coi tinh thần của lục tỷ nhi không tệ, ở chỗ này dưỡng hai năm càng thêm linh hoạt, thật sự cũng phải về Quý trạch, cho nó ở bên cạnh lão phu nhân tận tâm hầu hạ."
Mẫu thân qua đời, đại bá mẫu làm mẹ, Trần thị nói như vậy tự nhiên cũng không sai.
Quý lão phu nhân gật đầu: "Đại bá mẫu con nói không sai, sau này con trở về trong nhà, cũng phải hiếu kính đại bá mẫu con nhiều hơn, cùng Thư tỷ nhi nghe đại bá mẫu con dạy dỗ, học chút việc vặt trong phủ."
Thư tỷ nhi là nữ nhi thứ hai của Trần thị, năm nay mười sáu, ba năm trước đã định cho tam nhi tử của phủ An Hầu. Năm nay, khi hoa quế phiêu hương sẽ phải lên kiệu làm tân nương, bởi vậy lần tham đạo núi Tử Hà này không đưa nàng ấy theo cùng.
Lại nói tiếp, việc tìm hiểu đạo pháp này, ngày tu đạo vô vi thanh tĩnh, với tiểu nương tử* hơn mười tuổi chưa lấy chồng, sao không phải là thời cơ rất tốt du ngoạn đạp thanh tìm lang quân như ý ở chỗ này. Mỗi năm ngày tham đạo núi Tử Hà, chính là nơi tiểu nương tử các nhà đoạt rách đầu muốn tới!
*tiểu nương tử: Một cách xưng hô, giống như tiểu cô nương.
Quý Vân Lưu liếc nhìn Trần thị một cái. Mặt trắng tròn tố nhã, mắt tựa sao sáng, mày dài thanh tú, miệng củ ấu*, là nhân vật đảm đang khéo léo đặc sắc, lại vượng chồng vượng con.
*môi trên và môi dưới đầy đặn, vành miệng rõ ràng, khoé miệng nhọn, không chúc xuống, người có tướng miệng như vậy gọi là miệng củ ấu.
(Nguồn: Choiphongthuy.com)
Rũ đôi mắt, Quý Vân Lưu mỉm cười uốn gối: "Cháu gái nhất định hiếu kính tổ mẫu, theo đại bá mẫu học tập việc vặt trong phủ thật tốt."
Lời nói ngoan ngoãn làm Quý lão phu nhân càng thêm vừa lòng.
Nhị phu nhân Vương thị ở phía sau cũng đi lên hai bước, nhìn Quý Vân Lưu cười nói: "Lục tỷ nhi duyên dáng yêu kiều như vậy, cháu gái của lão phu nhân đều là người ngọc, thật đúng là khiến người hâm mộ. Nhị lang Trương gia thật là có phúc lớn mới cưới được tiểu nương tử như thế."
Quý Vân Lưu khom người, cũng hành đúng lễ với Vương thị. Mắt thoáng nhìn, đã thấy rõ gương mặt của Vương thị. Mặt như hoa xuân, mắt như nước mực, môi dày lại rộng, mười ngón nhỏ dài, là người tính tình sang sảng, mặt không giấu được chuyện, nhưng cũng là người có phúc khí được con cái hiếu kính.
Lão phu nhân nhìn nhị phu nhân cười nói: "Con đó, khen cháu gái ta, rồi cũng khen cả nữ nhi của mình một lần, thật đúng là.."
Vương thị cười hì hì giữ chặt tay lão phu nhân: "Lão phu nhân, đứa nhỏ nhà mình còn không phải càng xem càng thích, con dâu nói như vậy cũng không sai đâu." Nói, ở trong lòng cười lạnh một tiếng, hơi quay đầu liếc mắt một cái nhìn vị thiếu nữ đang xuống từ xe ngựa phía sau. Chuyện thứ nữ được nhấc thành đích nữ, thiếp thất được đỡ thành chính phòng, lại đưa đích nữ chân chính bỏ ở thôn trang, cũng chỉ phòng này của lão tam có thể làm ra được. Lão tam này từ nhỏ không học vấn không nghề nghiệp, văn không thành võ không ra. Làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này, thật sự đầu óc ngu xuẩn đến chỉ còn lại hồ nhão!
Nếu hai nữ nhi của nàng đã lấy chồng thì cũng thôi, nhưng hai đứa nó, một đứa mười bảy, thật ra đã gả cho con thứ của Thị lang Lễ Bộ, mà một đứa khác mười bốn còn chưa có hôn phối. Sớm biết tam phòng hồ đồ như vậy, nàng lúc trước nên sớm tìm một người thích hợp cho nữ nhi nhà mình, sao còn nghĩ đến chuyện càng giấu càng quý giá?
Hiện tại nếu thật lại xảy ra chuyện Trương gia từ hôn Quý gia, nữ nhi nhà mình còn không phải bởi vậy cũng sẽ bị người phê bình, việc hôn nhân chịu cản trở? Dù thế nào đều không thể để người Trương gia từ hôn! Vương thị nghĩ như vậy, mắt vẫn luôn nhìn xem người nguyên là thứ nữ, hiện lại biến thành đích nữ tam phòng, Quý Vân Diệu.
Nàng cách lão phu nhân và Thượng thư phu nhân gần, động tác hai mắt hung hăng muốn xẻo Quý Vân Diệu không bỏ cũng bị hai người nhìn không sót. Dù xem đích thứ nữ tam phòng không vừa mắt, nhưng nhị phu nhân chung quy là một trưởng bối, trước mặt công chúng lại trực tiếp biểu hiện vẻ không yêu thích trên mặt, lão phu nhân nào sẽ cao hứng! Đang muốn nói Vương thị hai câu, lại thấy Quý Vân Lưu vừa đỡ tay, nâng lấy chính mình: "Tổ mẫu, mau tiến vào ngồi thôi. Sáng sớm, Cố ma ma đã cho người nấu canh táo đỏ bát bảo chờ rồi, tổ mẫu mau tiến vào dùng canh đuổi hơi ẩm ấm áp dạ dày."
Lão phu nhân cuối cùng không làm ra chuyện phát hỏa trước mặt cháu gái khiến con dâu khó coi: "Được, mang tổ mẫu và đại bá mẫu con đi nhìn một cái xem bên trong là bộ dáng gì, nhìn xem những nha hoàn bà tử này có bạc đãi lục nha đầu của ta hay không."
Một tiếng này của Quý Vân Lưu, làm Vương thị bỗng nhiên quay đầu. Vừa quay đầu lại, thấy đại tẩu đang nhấp miệng nhìn chính mình. Hành động này, nàng lập tức biết chính mình đây là lại bị lão phu nhân bắt lấy nhược điểm, bĩu môi, đi theo phía sau vào trong thôn trang.
Theo sau chính là ba vị thiếu nữ đã cùng nhau xuống xe. Mặc váy áo xanh lục khoác vàng đúng là Quý tứ cô nương do nhị phu nhân Vương thị sinh ra, Quý Vân Vi. Đi theo bên cạnh Quý Vân Vi chính là nữ nhi của Hà thị, người lúc trước là thiếp thất tam phòng, sau lại được phù chính, Quý thất cô nương, Quý Vân Diệu. Phía ngoài cùng bên trái là biểu cô nương ruột thịt, do Quý lão phu nhân đưa theo, Tống Chi Họa.
Ba vị cô nương không chênh lệch lắm đều cùng tuổi, khi tới cũng ngồi cùng xe ngựa. Giờ phút này, đứng trước thôn trang nhìn xem bộ dáng thôn trang này, biểu tình ba người cũng đều không đồng nhất.
Quý Vân Vi quả nhiên là tò mò. Nhị phu nhân chính là hậu nhân nhà tướng, tòa nhà của nhà ngoại nàng, thật ra cũng chỉ lớn hơn tòa nhà này ba, bốn lần mà thôi. Giờ phút này, thấy một chỗ mặt tường bên ngoài thôn trang mới tinh, tất nhiên là vô cùng tò mò. Đều nói tam phu nhân quá cố xuất thân dòng dõi thư hương, khi gả vào Quý phủ của hồi môn không phong phú. Nhưng từ thôn trang này xem ra, lạc đà gầy còn hơn ngựa, của hồi môn của tam phu nhân quá cố cũng vô cùng khả quan.