Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 99: Không Có Tiêu Đề
Ta tin các vị.
Lời này đối với Komori trong lòng có vô cùng sức nặng, sức nặng đến từ sự tin tưởng của hài tử đối với hắn này.
“Cứ giao cho chúng ta.”
Komori gật đầu đưa cho Nhật Thiên chắc chắn ánh mắt, sau đó hắn nhìn lại Hiên Phong gật đầu với đối phương ra hiệu, mà Hiên Phong nhận thấy bên kia đã giải quyết, hắn liền cũng không ngăn cản binh lính của Lâm Như Vận nữa, lùi lại một bước nhường đường cho đối phương đi qua.
[Đừng lo lắng, có bọn ta ở đây nàng ta sẽ không làm khó ngươi đâu.]
Sau khi phối hợp bó tay chịu trói, Nhật Thiên liền lập tức bị binh lính dùng một cái ngoại hình vô cùng đặc biệt còng tay đem hắn xích lại.
Rắc ~ rắc!
Vòng tay vừa phong tỏa Nhật Thiên hai tay, lập tức hắn cảm thấy trong cơ thể của hắn có gì đó đang ảnh hướng tới Huyết Khí năng lượng, làm hắn vận dụng chúng nó trên thành một việc vô cùng khó khăn.
‘Thật đúng là một thú vị vật phẩm, vậy mà có thể hạn chế được trong thân thể ta Huyết Khí.’
Nhật Thiên lập tức nổi lên không nhỏ hứng thú, cùng tìm tòi nghiên cứu tâm đối với cái tiểu ngoại ý này, trong đầu nhảy lên cái suy nghĩ, chờ khi có cơ hội hắn tuyệt đối sẽ đem một cái về nhà tháo ra để nghiên cứu.
‘Coi như tình hình còn một chút suôn sẻ.’
Thấy phía bên đó đám người không có làm khó dễ hay phản kháng, Lâm Như Vận trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Để một đội ở lại phong tỏa hiện trường, trừ khi có lệnh của ta, không một kẻ nào được phép xâm nhập, kẻ nào không tuân theo trực tiếp xử lý, còn lại theo ta trở về thủ phủ.”
Đối với bên cạnh binh lính ra lệnh để bọn họ, sau đó nàng cùng với phần còn lại cùng nhau mang theo Nhật Thiên cùng với đã ngất đi Hạ Ngược áp giải về Thành Chủ Phủ.
An toàn của thân nhân của ta, trăm sự nhờ các vị.
Trước khi đi, Nhật Thiên không quên quay lại cúi đầu cảm tạ đám người Komori, sau đó dưới sự dẫn dắt của binh lính hắn đi theo bọn họ rời đi.
“Ờhhh ~ chúng ta có đi theo họ không sếp?”
Ja'kal thấy binh đoàn sắt thép gợn người kia đã rời đi, hắn tò mò nhìn lại Hiên Phong hỏi.
“Ta thấy chúng ta nên tách ra hai nhóm, một nhóm tới Hạ gia xem xét tình hình, còn lại đi theo bọn họ về Thành Chủ Phủ.”
Hiên Phong vẫn chưa trả lời, Komori liền lập tức đi tới trước mặt hai người thần sắc nghiêm túc đưa ra ý tưởng của mình.
“Không, ta cảm thấy chúng ta nên đi chung nhau, cái [ Càn Nguyên Huyết Đan ] không phải là cái loại tà ác đan được có thể chuẩn bị hoàn thành trong một hai năm được.”
“Sự việc lần này nó hẳn phải đã được mưu tính chuẩn bị từ rất rất lâu về trước, tối thiểu cũng phải cả trăm năm, mà mắt thấy đại sự sắp thành, bọn chúng tuyệt đối sẽ không để có gì sai sót xảy ra, tất sẽ đem toàn lực lấy ra để ứng phó.”
“Vậy nên ta thấy bây giờ mà đi tới Hạ gia mà không có sự chuẩn bị, thì không khác đi đâm đầu vào chỗ chết, vì thế, ta đề nghị chúng ta quay trở lại Thành Chủ Phủ tiến hành phục hồi và dưỡng sức, tương tự để có thêm thời gian để bàn bạc kỹ lưỡng hơn, chuẩn bị trang bị đầy đủ rồi mới đi tới Hạ gia.”
Lúc này Lục Huyền đứng lên phản đối Komori đề nghị, hắn thấy bây giờ mà chạy tới Hạ gia là một nước đi vô cùng sai lầm và đây còn là tách ra hành động nữa.
Chỉ với một nửa thành viên, như vậy năng lực có thể đối phó với nguy hiểm không biết càng thêm gian nan, đồng thời bọn hắn ai cũng vừa trải qua một trận chiến gian khổ, ai nấy cũng đều đã rất mệt mỏi, vậy nên việc lùi lại phía sau dưỡng sức là cần thiết.
Đây không phải là Lục Huyền phóng đại hay sợ hãi, hắn đây là cẩn thận hành sự, vì với hắn, tại cái công việc luôn lúc nào cũng đứng ở sinh tử ranh giới bồi hồi như thế này, làm việc cẩn thận và suy nghĩ thấu đáo trước khi hành động là vô cùng cần thiết.
“Không, nếu sự tình thật như ngươi lão Lục ngươi phỏng đoán [ Càn Nguyên Huyết Đan ] sắp thành hình, vậy thì ta thấy chúng ta càng không thể chậm trễ nữa.”
Ja'kal không cho rằng lời nói của Lục Huyền là chính xác, hắn mở miệng nói ra ý tưởng của mình, theo hắn thấy thì, bọn hắn bây giờ nên làm ngược lại buông tay đánh cược một phen, toàn viên vận dụng hết toàn bộ nhưng gì bọn họ có đi tập kích phá hủy Hạ gia, vận dụng bạo lực phương thức cưỡng chế di dời đi tộc nhân của Hạ gia, rồi dùng chặt chẽ giám sát cùng bảo vệ họ thủ đoạn.
Như vậy thì, bọn hắn vừa có thể nắm giữ được thế chủ động trong tay còn vừa có thể ngăn cản lại được mưu đồ của bọn chúng, như vậy không phải quá đẹp sao?
“Và mà ai biết được, lỡ như mà chúng ta lúc này quyết định chờ thêm một hai ngày thì có khi sự tình trở nên càng thêm phức tạp, rồi hóa thành tình huống mà không có biện pháp vãn hồi thì sao?”
“Tỷ như [ Càn Nguyên Huyết Đan ] thành hình, nhưng vậy là có một thêm con Sơ Ửng cấp độ Hấp Huyết Quỷ nữa được ra đời, đồng nghĩa với việc, nhân loại có thêm một mối hiểm họa mang uy hiếp cho nhân loại sống còn trong tương lai.”
“Đồ chó đần, mặc dù ta rất muốn đồng ý với lời ngươi nói, đánh nhanh thắng, nhanh chóng kết thúc chuyện này để tránh sự tình trở nên phiền phức hơn như ngươi nói, nhưng mà, ta vẫn phải là đồng tình với quan điểm của Lục ca hơn, chúng ta thực sự cần nghỉ ngơi, hơn nữa, ta hết thời gian rồi.”
Hồng thì ngược lại đồng thuận với đề nghị của Lục Huyền, nàng tiến lên bày tỏ ý kiến của nàng, đồng thời cũng phủ nhận ý tưởng nguy hiểm và vô cùng táo bạo đó của Ja'kal, vì nàng thấy Lục Huyền nói đúng, với trạng thái bây giờ của bọn họ mà mạo muội đi tới Hạ gia, là một nước đi vô cùng dại dột và sơ suất.
Mà nàng vừa nói xong, trạng thái hóa á long nhân của nàng đột nhiên thu hồi trở lại hình dạng nhân loại bình thường, thân hình nàng theo đó bốc lên nồng đậm hơi nước, hô hấp cùng gấp gáp và không ổn định.
[ Trạng Thái Thoát Hơi ]
Vì để có thể đảm bảo các Khu Ma Nhân sẽ không dễ dàng bị trong cơ thể bọn họ Dị Thường khí quan đồng hóa đi mất và biến họ thành một cái khác Dị Thường, vậy nên trong quá trình cấy ghép khí quan, bọn họ còn được lắp thêm vào một bộ đặc thù bảo hộ cơ chế khí quan trong người, với nó, Dị Nhân sẽ có Dị Thường Hóa thời gian hạn chế, như thế vì có thể bảo hộ Dị Nhân thân thể tế bào cùng DNA.
Song, thời gian hạn chế này không hề có cố định, mức độ dài ngắn của thời gian tất cả đều tùy thuộc vào từng người khả năng, xem bọn họ khả năng kháng lại Dị Thường khí quan sự ảnh hưởng có đủ mạnh mẻ hay không, tất nhiên, nếu họ tăng cao tỷ lệ Dị Thường Hóa lên, thì thời gian hạn chế sẽ rút ngắn lại.
Mà Nhan Như Vân thì không tham gia vào cuộc hội thoại này, nàng lựa chọn im lặng không nói cái gì, một phần nàng là thành viên có tuổi các trẻ nhất ở đậy, đồng thời so với bọn họ, nàng đơn thuần chỉ là một nha đầu mới vào nghề, kinh nghiệm vô cùng non nớt cùng thiếu sót, nên nàng im lặng và quan sát diễn biến là giải pháp tốt nhất với nàng vào thời điểm này.
“Nếu đã vậy thì, chúng ta vẫn theo luật cũ, tiến hành bỏ phiếu theo nguyên tắc đa số, một khi đã thống nhất, tuyệt đối không được bất mãn hiểu chưa?”
Hiên Phong thấy bên trong nội bộ của nhóm xuất hiện hai luồng đối nghịch nhau ý tưởng, vậy nên, hắn vì để tránh cho sự tình trở nên phức tạp hơn cuối cùng mất kiểm soát, hắn lập tức lấy ra quy củ mà các Khu Ma Nhân thống nhất với nhau.
Quy củ này lập ra là thường được dùng vào cho các trường hợp, khi bên trong nhóm có xuất hiện những thành viên không thể thống nhất ý kiến được với nhau, bọn hắn liền sẽ tiến hành một cuộc bỏ phiếu và phía bên nào có số đồng thuận nhiều nhất sẽ là bên chiến thắng.
Mà bên thua phải phục tùng quyết định của bên chiến thắng, đồng thời tuyệt đối và kể cả về sau này, không được bất mãn và đem chuyện này giữ canh cánh trong lòng.
“Được.”
“Không thành vấn đề.”
Đám người không có ý kiến, họ cũng khá quen thuộc với quy củ này, đồng thời đây cũng không phải là lần đầu tiên đội ngũ này làm vậy.
Rất nhanh sau đó kết quả được đưa ra, chỉ là có một việc Komori hơi bất ngờ, người đưa ra biện pháp cấp tiến, và có phần gì đó đồng thuận ý tưởng của hắn Ja'kal, vậy là lựa chọn thỏa hiệp bỏ phiếu cho ý tưởng của Lục Huyền, lấy con số áp đảo 3 trên 1 phiếu bình chọn.
“Cái này ta cũng hết cách đội trưởng, tuy rằng ta thực sự vô cùng muốn nhanh chóng chấm dứt chuyện này, nhưng ớt đỏ vẫn là nói có đạo lý, chúng ta nên tạm thời lùi lại nghỉ ngơ.”
Ja'kal cũng không trách Komori lại như vậy bất ngờ, thực sự thì lấy hắn bình thường phong cách hành sự, như lôi lệ phong hành đánh nhanh thắng nhanh cách làm thì việc nhận đồng với bảo thủ cẩn thận phương thức vô cùng không hợp nhau, điều đó làm người vô cùng ngạc nhiên.
“Nếu đã kết quả bỏ phiếu đã có, như vậy thì theo quy củ, chúng ta sẽ theo cách của Lục Huyền.”
Thấy không ai còn có ý kiến gì muốn nói, Hiên Phong gật đầu nói.
“Nhưng, trước khi chúng ta xuất phát, ta còn có một câu hỏi cần Komori giải thích rõ ràng.”
Nói tới đây Hiên Phong đưa mắt nhìn lại Komori, mà đám người cũng vì lời này của Hiên Phong cũng chợt nhớ tới bọn hắn đúng là trong lòng ít nhiều gì cũng có một nghi vấn cần Komori giải thích cho bọn hắn, mà làm trung tâm của sự việc Komori, hắn biết rõ họ muốn hỏi cái gì đành bất đắc dĩ thở dài một phen.
Haizz, cái gì tới rồi cũng phải tới…
“Komori, là đội trưởng, ngươi hẳn cũng là rất hiểu rõ ràng Dị Nhân chúng ta quy củ nhỉ.”
Hiên Phong nhìn chăm chú thẳng vào mắt của Komori, hắn giống như không muốn để sót bất cứ một chút gì sự biến đổi thần sắc trong ánh mắt của Komori.
“Ta biết, là trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, nhân viên không được phép can thiệp và không quá thân cận và nảy sinh ra bất kỳ tình cảm, như bằng hữu, tình ái đối với nhân chứng, nạn nhân thậm chí là nghi can hay phạm nhân.”
Komori bị Hiên Phong nhìn chằm chằm như vậy, cả người cảm thấy có chút không được tự nhiên, như hắn không có cách nào đành chịu đựng kỳ quái cảm giác mở miệng giảng lại Khu Ma Nhân lập ra quy củ.
“Nếu đã đội trưởng rõ ràng như vậy, vậy thì tại sao lại … ngươi biết đó, bảo vệ cho tiểu tử đó.”
Lục Huyền nghi hoặc không hiểu nhìn Komori, vì Komori hành vì bây giờ không phù hợp với phong cách của hắn trước đây.
Theo hắn ấn tượng, tại trong cái tổ đội này thì người trong nội tâm vô cùng chán ghét con người nhất chính là Komori, việc hắn gần gũi như vậy với một người, là sự tình làm người phải vô cùng ngạc nhiên, so với Ja'kal trước đó còn phải làm bọn hắn càng thêm bất ngờ.
“Ta không biết, có lẽ, thời điểm ta biết được cả gia tộc hắn bị người đem đi hiến tế để luyện chế cái viên tà đan đáng chết đó, thì trong lòng . . . có chút gì đó đồng tình với tiểu tử đó đi.”
Komori trầm tư một hồi sau đó hắn nói ra suy nghĩ của mình, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại quá khứ của mình, hắn… cũng là một người mất đi người thân.
Đồng tình tâm sao … ngoài dự đoán nhân tính ý tưởng.
Hiên Phong trong lòng rơi vào trầm tư, cái lý do Komori lấy ra, thì so với hắn trong đầu tưởng tượng hơi khác biệt, không, là quá khác biệt luôn là đằng khác.
Ban đầu hắn cứ nghĩ, sẽ là Komori thấy được cái gì đó trên người hài tử đó, rồi bị mê hoặc không tự chủ được muốn gần gũi với hài tử đó chứ.
‘Xem ra là do ta nghĩ nhiều rồi.’
Nhìn lại cái khuôn mặt xinh đẹp của Komori, Hiên Phong trong lòng có chút kỳ quái nghĩ.
‘Không, nếu bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, thì như vậy cũng hợp lý, tiểu tử này cùng vị kia vốn có rất lớn khác biệt.’
Nhớ lại rồi phân tích từng chi tiết nhỏ nhất của Nhật Thiên, từ cử động từng cử chỉ, ngữ khí, ngôn ngữ cơ thể, cho đến cái khí chất của đối phương, không thể nào che giấu được sự tự tin ngạo khí cùng với như thái dương vậy ôn hòa, gần gũi.
Hiên Phong không khỏi đem đi so sánh với trong đầu hắn ấn tượng người kia, lập tức cảm thấy hai người vô cùng khác biệt nhau, không khác gì hai mặt của đồng xu vậy.
Thật ra, Hiên Phong đã từ rất sớm chú ý tới Nhật Thiên, hẳn là vào thời điểm bọn hắn đi ngang qua đối phương đi, chỉ là do những ngày gần đây hắn không có tìm thấy thời điểm phù hợp để đi tới tìm Nhật Thiên cùng đối phương gặp mặt.
Lần này, coi như là lần thứ hai hắn nhìn thấy đối phương đi và cũng vì thế, Hiên Phong có thể từ tại trên người hài tử này cảm thụ được một cái cảm giác vô cùng tương tự ở trên một người mà hắn biết và điều đó cũng đã khẳng định phán đoán của hắn.
‘Lại thêm một cái khác!’
Thời điểm đó hắn chấn động không nhẹ, vì hắn biết những người này đại biểu cho cái gì, sự tồn tại của bọn họ, không khác gì tại trong các tập sử thi, truyền thuyết, là người hùng và là nhân vật chính tại trong các câu truyện cổ tích kể lại và cũng là, biểu tượng cho một thời đại mới.
Cũng bởi vì những người này vô cùng đặc biệt, trừ khi người đã từng nhìn thấy bọn họ, giao tiếp và nhận thức được họ, bằng không thì rất khó lòng mà phân biệt ra được rõ ràng, bọn họ cùng với người thường đến tột cùng khác nhau ở điểm nào.
‘Không biết, thiên bẩm của hài tử đó là gì nhỉ?’
Đây cũng là lý do vì sao hắn cố tình gần gũi với Nhật Thiên, hắn muốn là tìm hiểu Nhật Thiên, làm rõ ràng hắn tính cách và muốn biết rõ khả năng của hài tử này là gì, làm được cái gì.
Nếu được, thì hắn hi vọng có thể lôi kéo được đối phương về phía mình.
Nếu hắn thực sự làm được, như vậy hắn tương đương có được một cái chiến binh huyền thoại, đội quân một người làm chiến lực cho hắn.
“Ta hiểu rồi, nếu sự tình thực sự chỉ có bao nhiêu đó, vậy thì chúng ta nên ngừng lại tại đây, không nhắc lại nó nữa.”
Hiện tại của Hiên Phong hắn vẫn chưa muốn công bố tin tức này cho những người còn lại biết được, vì hắn cảm thấy, biết nhiều quá có khi cũng không phải là chuyện tốt, vô tri có khi cũng là một việc hạnh phúc.
Theo Hiên Phong dứt lời, đám người cũng không nói nhiều thêm, vội vàng thu thập đồ của mình rồi cùng nhau quay trở lại Thành Chủ Phủ.
“…”
Chỉ có duy nhất Komori có phần hoài nghi nhìn Hiên Phong bóng lưng, hắn cảm thấy, đối phương có thể biết đã được cái gì đó nhưng rồi lựa chọn che giấu không muốn cho bọn hắn biết, nhưng Komori cũng không quá chắc chắn và cũng không có bằng chứng để chứng minh suy đoán đó.
Nhật Thiên bị hai binh lính thân mặc trọng giáp dẫn đi, rất nhanh hắn liền bị áp giải tới một cái buồng giam, chỉ là cái nhà giam này vô cùng đặc biệt, nó không giống với Nhật Thiên trong lòng ấn tượng cái loại quan phủ giam giữ phạm nhân ngục tù lao ngục, cái nơi mà có bốn góc đều làm từ thanh sắt thép kẻ sọc nhau mà thành hình nhà giam.
Ngược lại giống như một cái lồng kính là từ trong suốt thủy tinh, cái lồng kính hình thù theo hình vòng tròn, bốn phía đều trong suốt có thể ở bất cứ mọi góc độ nào từ bên ngoài nhìn vào bên trong.
Không chỉ vậy, nơi này cũng vô cùng vắng vẻ ngoại trừ cái nhà tù này ra thì không còn có một cái gì ở đây cả.
Rầm!
Đợi Nhật Thiên bước vào bên trong nhà giam, đám lính vội vàng đem cửa đóng lại, giống như thể Nhật Thiên chính là cái gì hồng hoang mãnh thú vậy, sợ hãi chỉ chậm một giây thôi thì hắn liền xông ra ngoài giết sạch hết bọn họ ấy.
Ta.. trông đáng sợ như vậy sao.
Nhật Thiên không khỏi nghi hoặc ngượng ngùng gãi gãi mặt, tuy hắn không dám tự xưng là soái ca, nhưng hắn ít nhiều cảm thấy mình coi như cũng khá dễ nhìn, không tới mức đáng sợ để họ phản ứng sợ hãi hắn như vậy.
“Cơ mà, cái bộ quần áo này cũng rộng quá đi, bọn họ không kích cỡ nhỏ hơn sao?”
Nhìn xuống bộ y phục mới của mình, hắn có chút khó chịu chỉnh sửa lại vì quá mức rộng mà tụt xuống khỏi vai cổ áo.
Bộ y phục mà Nhật Thiên đang mặc lúc này, đã không còn là trước đó y phục của hắn nữa mà là một bộ nhìn như tù nhân quần áo màu trắng y phục.
Toàn bộ trang bị trước đó của hắn bao gồm cả hộp binh khí cùng với trang phục kháng lửa, tất cả đều đã bị Lâm Như Vận ra lệnh tịch thu.
Tuy rằng không muốn, như Nhật Thiên cũng đành phải làm theo, rất không tình nguyền cởi xuống quần áo của mình rồi mặc vào bộ y phục tù nhân mà bọn họ chuẩn bị cho hắn.