Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 99: Hạ Vũ & Chấn Dực.
Tại trong Thương Viễn Thành xảy ra một trận đại chiến, trận chiến mang tới động tĩnh lớn như vậy, không lý nào mà người không thành không phát giác được.
Và tất nhiên Hạ gia cũng không ngoại lệ, nhất là chúng Võ Giả bọn họ vẫn có thể từ khoảng cách này cảm nhận được từ phía phương hướng trận chiến truyền tới từng trận khiến cho mặt đất phải điên cuồng run chấn chấn động tại dưới chân họ.
“Cỡ nào đáng sợ trận đánh, thậm chí, dù xa ở như vậy mà ta vẫn có thể từ đây cảm nhận ở phía đó làm người không rét mà run khí tức.”
Đại Nhật làm Đội Trưởng Hộ Vệ của Hạ gia, tại tình huống bất ngờ như thế này, hắn là cần thiết phải giữ cho mình một cái đầu lạnh, thời điểm khi bọn hắn phát giác ra trong thành có đánh nhau to, hắn liền phái thuộc hạ cho người thông báo cho tộc trưởng cùng các trưởng lão, riêng bản thân hắn thì đi tập hợp các hộ vệ còn lại tiến hành nghiêm ngặt và chặt chẽ tuần tra đảm bảo không bất cứ một mối nguy hại nào xuất hiện tại Hạ gia.
“Đại Nhật, hãy báo cáo tình huống, tại trong trung tâm thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Chính Quân khẩn trương từ trong biệt viện của hắn chạy ra lập tức đối với Đại Nhật tra hỏi tình hình mà đi theo cùng hắn chính là còn hơi chút buồn ngủ Như Nguyệt, chỉ là bởi vì không khí xung quanh ai ai cũng lộ ra cái vẻ mặt vô cùng khẩn trương, làm nàng cũng bị ảnh hưởng theo lộ ra một chút hoảng loạn.
“Bẩm tộc trưởng, tình huống bên kia lúc này ta cũng không rõ, thám tử ta cũng đã phái đi, nhưng bọn họ không có một ai đi rồi quay chở lại cả.”
Hạ Chính Quân nghe vậy muốn bình tĩnh cũng khó mà có thể bình tĩnh, hắn vội vàng nói.
“Vậy thì cử thêm người đi, một tên không được, thì cử thêm hai tên nữa đi xem xem.”
Đại Nhật thật ra cũng hiểu rõ Hạ Chính Quân lúc này nội tâm đang gấp gáp căng thẳng, mà cũng phải thôi, đừng nói là tộc trưởng, mà cả bản thân hắn hiện tại cũng vậy thôi vô cùng lo lắng sợ hãi.
Vì chỉ cần ai tu luyện đủ cao, thì cũng đều có thể nhạy bén cảm nhận được cái cỗ làm người phải sinh ra run sợ cùng hãi hùng khiếp vía khí tức ở phía hướng đó, nơi trận chiến diễn ra.
“Bẩm tộc trưởng, cái đó ta cũng đã làm rồi, nhưng đồng dạng, bọn hắn, không một ai quay trở về.”
Thật ra cái này cũng không trách tại sao đám thám tử bọn họ không hề quay trở lại, nguyên nhân bởi vì Nhật Thiên trước đó cử động tiến hành di tản người xung quanh trách xa khu vực trận chiến phạm vi bán kính 10 dặm với hàng chục cái Kính Tượng Phân Thân của hắn.
Cho nên mỗi khi có người nào ý đồ bước vào trong tầm 10 dặm này, Kính Tượng Phân Thân của Nhật Thiên liền tức khắc không nói nhiều lời, lập tức đánh người ngất tại chỗ rồi lôi đi, vậy nên đám thám tử mà bọn họ phái đi hiện tại đều đã sớm bất tỉnh rồi bị Nhật Thiên phân thân tùy ý ném ở một góc nhỏ nào đó.
Ta nói nè mấy đại thúc, các ngươi không thấy đằng đó rất nguy hiểm lắm sao, sao mà cứ như tên khùng vậy chui đầu vào chỗ đó, thật là, các người làm vậy gây không ít phiền toái cho ta lắm đó.
Đánh ngất người xong, rồi để lại cho người ta một câu Nhật Thiên phân thân liền phủi mông rời đi.
“Đáng chết, như vậy không khác gì chúng ta hai mắt đều mù tịt, căn bản không có biện pháp để biết, rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.”
Nghe vậy, Hạ Chính Quân trong lòng phẫn nộ cùng có chút lo sợ, song, hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể ngậm ngùi lo lắng chờ đợi quan sát diễn biến.
“Đại Nhật Thúc Thúc! Ta vẫn không tìm thấy tiểu Thiên ở đâu cả.”
Vào lúc này, Hạ Vũ thân mặc đỏ hồng y phục, chân đạp khinh công từ trên mái nhà nhảy xuống, trên mặt nàng không che giấu được lộ ra sự gấp gáp, lo lắng cùng hoang mang thần sắc, nàng nói cho Đại Nhật biết rõ nàng không tìm thấy Nhật Thiên tung tích ở đâu trong Hạ gia.
“Người không thấy? Khoang đã, đừng nói với ta là..!!”
Đại Nhật bỗng nhiên có cảm giác không lành, trong đầu hắn không khỏi nghĩ tới một khả năng.
Chắc là…không thể nào đâu … nhỉ?
Thần sắc của Đại Nhật hiện tại vô cùng khó coi, cả người cảm thấy không yên, không ngừng tại trong lòng an ủi bản thân rằng điều đó là không thể, nhưng luôn có một cái cảm giác nói cho hắn biết, Nhật Thiên hiện tại đang ở phía trận chiến thậm chí là tham gia vào đó, cái khả năng là vô cùng cao.
Cái gì, Thiên không có tại đây?
Nguyệt Như vốn đang miễn cưỡng bình tĩnh lại nội tâm của mình không để xung quanh lo lắng bất an không khí ảnh hưởng nàng, nhưng đến khi nghe nàng được Nhật Thiên không thấy, nàng lập tức, hận không thể phóng thích trong đầu Ý Niệm Thần Thức tiến hành dò xét hết một vòng cả toàn bộ Hạ gia này để tìm Nhật Thiên tung tích.
Chỉ là đáng tiếc, Phóng Thích Ý Niệm dò xét cái kỹ thuật này không phải là một Niệm Cảnh tầng 3 như nàng muốn sử dụng là có thể sử dụng được, Phóng Thích Ý Niệm nó vừa đòi hỏi một cảnh giới cao cường hơn, thấp nhất cũng là phải Niệm Cảnh tầng 9, đồng thời còn một cái vô cùng mạnh ý niệm, tỷ như là phải có thể tại cách xa một dặm phạm vi, vận dụng được Hư không Chi Thủ bóp nát một khối đá lớn chẳng hạn.
Vậy nên Hạ Nguyệt Như chỉ có thể đứng đó mà lo lắng, không có biện pháp nào tốt hơn để đi tìm người.
‘Nếu ta có thể đủ mạnh, vậy thì tốt quá rồi.’
Cái suy nghĩ này lập tức hiện lên trong đầu Nguyệt Như và cũng bởi cái suy nghĩ đó, lần đầu tiên trong đời Nguyệt Như đối với sức mạnh khát vọng như vậy.
Nàng cảm thấy, nếu như nàng mà đủ cường đại, thì nếu có xuất hiện tình huống tương tự như vậy, Hạ gia trên xuống không ai cần phải sợ hãi, không ai cần phải lo lắng cả, vì đã có nàng có thể ra tay bảo vệ được cho họ.
Nếu như nàng đủ mạnh, thì mọi loại thuật thức cường đại của Tu giả nàng đều có thể tùy ý, theo ý thích mà sử dụng, Thiên Địa Pháp Vực vừa ra thì không ai có thể là đối thủ của nàng, như vậy Hạ gia mọi người, phụ thân, thậm chí là cả Nhật Thiên hắn.
Bọn họ cũng không cần phải liều mạng rèn luyện cái nhàm chán võ đạo đó nữa, có chuyện gì thì cứ để cho nàng giải quyết là được.
Đang lúc mọi người mê mang bồi hồi lo lắng nhìn lại về phướng hướng xảy ra trận chiến, không có một ai lúc này chú ý tới tiểu cô nương Nguyệt Như bên trong con ngươi chợt lóe lên một tia hoàng kim chi hỏa ánh sáng, đồng thời còn ẩn chứa một chút gì đó khát vọng.
‘!!?’
Tuy nhiên tại trong đám người, vẫn có một người phát giác ra điều đó, không ai khác chính là Hạ Vũ, nàng đối với bên ngoài kia tình hình không chút nào hứng thú, trong lòng nàng hiện tại chỉ đang lo lắng Nhật Thiên rốt cuộc như thế nào rồi, đồng thời cũng vì đó nàng phát hiện ra tiểu thư nhà nàng Nguyệt Như chỗ khác thường.
Vào khoảnh khắc đó, thời điểm mà nàng nhìn thấy cái ánh mắt đó của đối phương, nàng giống như nhìn thấy một cái gì đó tại trong đó, một loại cảm xúc, một loại dục vọng khát vọng muốn đạt được.
Đồng thời, nó mang tới cho nàng một cảm giác khá tương tự như cái nàng nhìn thấy trên tại người Nhật Thiên, chỉ là ở Nguyên Như vẫn có một chút gì đó khác biệt, tương tự nhưng rồi lại khác biệt.
‘Ta … đã không thể thắng được nàng.’
Cái nghĩ này xuất hiên làm Hạ Vũ không khỏi lộ ra vẻ sửng sốt, vì nàng không rõ, rốt cuộc là tại sao nàng lại nghĩ như vậy, bởi vì vài ngày trước, tuy rằng hai bên có phần trên lệch nhau, nhưng Hạ Vũ vẫn khá chắc chắn nàng vẫn có thể thắng được Nguyệt Như nếu thực sự liều mạng.
Nhưng giờ phút này, nàng lại không cảm thấy mình có thể thắng được tiểu cô nương này, giống như dù có là liều mạng bất chấp cả sinh mệnh, nàng cũng vẫn không thể nào thắng được đối phương.
‘Đây rốt cuộc là tại sao? đến tột cùng trên người Nguyệt Như đã xảy ra cái gì?’
Đồng thời, trong lòng Hạ Vũ sinh ra một chút gì đó vô cùng khó chịu cùng rất không cam lòng, rõ ràng là mấy ngày trước đó hai bên còn đang ngang tài ngang sức nhau không ai hơn ai, vậy mà bây giờ đảo mắt một cái, song phương xuất hiện sự trên lệch lớn như vậy, đến mức mà chính bản thân nàng không cảm thấy mình có thể thắng được.
“Cảm giác tệ lắm đúng không? đừng lo lắng, sau một thời gian nàng sẽ quen dần với nó thôi.”
Lúc này giọng nói ưu nhã lại có phần lười biếng từ phía sau Hạ Vũ truyền tới, thân mặc một bộ xanh lam y phục trên người, khuôn mặt thanh tú, thần thái cao sang ưu nhã, vóc dáng cao ráo khỏe mạnh thiếu niên từ từ bước tới, người tới không ai khác chính là đã hồi lâu không thấy Hạ Chấn Dực.
Hắn giống như thể hiểu rõ được hiện tại Hạ Vũ trong lòng cảm giác, hắn tiến lên vừa an ủi nàng, nhưng lại đồng thời lại cảm giác giống như đang trêu ghẹo nàng.
Cái ngữ khí mà hắn dùng với Hạ Vũ, không khác gì đối với một người bằng hữu lâu năm thân mật vậy, vừa thấy cơ hội có thế trêu chọc đối phương, liền lập tức nắm lấy cơ hội đó trong tay.
“Hừ! im đi, ít ra thì ta còn tốt hơn so với ai đó, bị dọa cho một cái liền mất hồn mất vía mấy năm liền.”
Hạ Vũ tất nhiên làm gì có thể dễ dàng chịu thua với nửa chí hữu nửa túc địch của mình như vậy, nàng nàng quay đầu mạnh miệng nói, đồng thời không quên chọc thẳng vào hắc lịch sử của đối phương.
Tuy miệng nàng thì nói như vậy, nhưng trong lòng nàng hiện tại bây giờ đang rất là vô cùng khâm phục cùng kính nể với Hạ Chấn Dực, ban đầu nàng vẫn còn một chút không quá rõ ràng, nhưng giờ, trải qua cái cảm giác mà Nguyệt Như mang tới cho nàng, nàng bây giờ mới thực sự thấu hiểu được cảm thụ của hắn ở lúc đó.
Nó thật sự là cực kỳ, cực kỳ làm người khó chịu.
“Hahahaha.”
Thấy được rồi cũng nghe được Hạ Vũ cách nàng ta đáp trả hắn, Chấn Dực không những không tức giận thậm chí ngược lại còn vui vẻ cười lớn, bởi vì như vậy thì mới chính là hắn quen thuộc mạnh miệng, tính khí nóng nảy Hạ Vũ, đồng thời hắn cũng từ đó biết rõ ràng nàng ta lúc này đã ổn rồi, không cần hắn phải tiếp tục ‘dỗ dành’ nàng.
Trong thời gian hai người tán gẫu trò chuyện với nhau, thì phía bên kia trận chiến tình hình giống như đã dần có giấu hiệu chấm dứt, nó tới nhanh, đi thì cũng nhanh, thời gian kéo dài không quá một tuần trà, chấn động từ phía bên đó đã hoàn toàn dừng lại.
“Kết thúc rồi…”
Thấy vậy đám người không khỏi lộ ra thở phào nhẹ nhõm thần sắc, căng thẳng lo lắng trái tim cuối cùng có thể buông xuống, bình tĩnh lại.
“Đại Nhật đội trưởng, hãy tiếp tục phái thám tử tới đó tìm hiểu, nếu như có gì tin tức gì mới thì hãy lập tức thông báo cho ta.”
Biết chuyên tới đây coi như đã tạm thời chấm dứt, Hạ Chính Quân sắc mặt có phần lo âu cùng bất an nhìn lại bên cạnh Đại Nhật, trước khi rời đi cũng không quên căn dặn Đại Nhật vài câu.
“Vâng tộc trưởng.”
Đại Nhật cúi đầu cung kính đáp lại, mà Hạ Chính Quân thấy vậy gật đầu sau đó quay người rời đi, đồng thời hắn cũng không quên lôi kéo không nỡ không muốn rời đi vì Nhật Thiên không rõ tung tích mà lo lắng bồi hồi không thôi nữ nhi Nguyệt Như đi theo cùng hắn rời đi.
“Nếu sự tình đã ngừng lại tại đây thì Đại thúc ta cũng cần phải đi rồi, à đúng rồi, tiểu Vũ nha đầu, ngươi cũng không cần phải quá lo lắng cho tiểu Thiên đâu.”
“Nhà đầu ngươi hẳn cũng rất rõ ràng tiểu Thiên nhà ta bản lĩnh như thế nào, hơn nữa, hắn đầu óc tư duy cũng rất lanh lợi, tại tình huống nguy hiểm, hắn nhất định sẽ tìm được biện pháp để chạy ra sinh thiên, vậy nên không cần phải quá mức lo lắng.”
Hạ Vũ cùng Hạ Chấn Dực có một khoảng thời gian chạy tới tìm nhi tử của mình cùng nhau tu luyện võ cái chuyện này làm phụ thân, Đại Nhật tất nhiên cũng biết rõ, đồng thời tại trong khoảng thời gian đó hắn cũng làm quen được với hai người, chỉ là, do khác biệt về tuổi tác cùng thân phận, vậy nên ngoại trừ có thể nói với nhau một hai câu khách khí hỏi thăm ra, thì cũng không quá thân thiết gì.
“…Hmm, ta hiểu rồi, Đại Nhật thúc thúc, nếu không có gì nữa, ta xin phép trở về phòng mình.”
Nhưng đó cũng hài tử của ngươi, hắn dù thực sự có cường đại đi nữa, thì ít nhất cũng phải lo lắng cho hắn , ngăn cản khuyên nhũ hắn lại.
Không phải, vì cảm thấy Nhật Thiên hắn mạnh rồi, thì liền như vậy liền cảm thấy hài tử của mình có thể tùy ý đâm đầu vào nguy hiểm, như thể là điều hiển nhiên!
Ngươi như làm vậy là vô trách nhiệm, không xứng chức của một người phụ thân!
Hạ Vũ vốn rất đã không thích Nhật Thiên người phụ thân này và khi nghe hắn nói vậy trong lòng ấn tượng với Đại Nhật càng thêm không tốt, không khỏi sinh ra sự chán ghét cùng khó chịu với Đại Nhất.
Như bởi vì đối phương chính là Nhật Thiên phụ thân, vậy nên, dù không thích, nàng cũng không thể nói ra suy nghĩ lúc này của mình, đành phải coi như khách sáo nói với đối phương hai ba câu, sau đó nàng vội vàng tìm cái cớ thân thể không được khỏe quay đầu rời đi.
“Chấn Dực tiểu tử, ngươi canh chừng cái nha đầu này một chút, ngươi hẳn cũng rõ tiểu Vũ nha đầu này tính tình bộc trực tới mức nào rồi, ai biết có khi ở không ai chú ý, nha đầu liền lén lén lúc lúc chạy ra ngoài tìm người cũng nên.”
Đợi khi Hạ Vũ đi được một khoảng cách, Đại Nhật có chút không yên tâm nhìn bóng lưng của nàng, rồi quay đầu nhìn Chấn Dực dặn dò hắn một phen.
“Cái đó thì không cần ngài phải nhắc nhở, ta biết rõ nàng ấy là cô nương ngốc nghếch như thế nào, nên cứ để cho ta.”
Chấn Dực không quay đầu, hắn nhìn chăm chú bóng lưng của Hạ Vũ không nhanh không chậm nói, bước chân vội vàng đuổi theo sau Hạ Vũ.
“Thật là, cái bọn nhóc thời này chẳng có đứa nào biết tôn trọng ngươi lớn tuổi cả, haizz ~ quả nhiên, vẫn là nhà ta Thiên nhi là ngoan nhất.”
Đại Nhật làm lão tài xế, hắn làm sao không rõ đám người trẻ tuổi này tâm tư, thừa biết hai hài tử này không thích hắn đối với hắn cái đại thúc này giữ khoảng cách, làm Đại Nhật không khỏi có phần buồn bực nói.
Sau đó Đại Nhật xoay người rời đi, hắn vẫn chưa quên mình là đội trưởng đội cận vệ, nơi này vẫn còn rất nhiều sự tình cần hắn phải giải quyết.
…….
Đợi khi Hạ Vũ chạy được trở về trong phòng mình, nàng lập tức xông thẳng vào bên trong đi thẳng tới trước mặt đặt ở bên ở góc phòng cái tủ, nàng mở tủ rồi vươn tay từ bên trong đó lấy ra một bộ áo giáp lưới đem nó mặc vào ở sau y phục của mình, làm xong, nàng lấy ra thêm một cặp song đao miêu đao, cùng với một vài chiếc dây đeo, trên đó có chứa hàng tá chiếc phi tiêu đêm chúng trang bị lên người.
“Vũ.”
Đang lúc Hạ Vũ trang bị hoàn tất chuẩn bị quay đầu rời đi chạy tới chỗ nơi mà xảy ra trận chiến, thì lúc này Chấn Dực đã bước tới trước cửa phòng ngăn lại nàng bước chân.
“Nàng đây là định đi tới chỗ đó sao…”
Đưa mắt nhìn lại trên người Hạ Vũ trang bị, Chấn Dực miệng giống như đang hỏi nhưng lại cảm thấy vô cùng khẳng định nói.
“Phải, đừng có ngăn cản ta Dực, ta cần phải đi tìm tiểu Thiên.”
“Đừng đi, bây giờ nàng có tới đó thì cũng không thể làm được gì đâu.”
“Vậy nên hãy ở lại, ở lại với ta đi, Vũ.”
Không biết có phải do góc độ mà hắn đứng hay không, hiện tại vì bóng tối, Hạ Vũ không nhìn rõ hiện tại thần sắc của Chấn Dực lúc này, chỉ là nàng vẫn có thể từ trong giọng nói của đối phương nghe được một chút gì đó không nỡ không muốn cùng… yêu thương?
Nhất thời, Hạ Vũ cảm xúc có chút phức tạp nhìn Chấn Dực, với nàng Chấn Dực đơn giản chỉ là nàng bằng hữu cùng, nàng theo đuổi túc địch, nàng thực sự chưa từng nhìn đối phương nhưng là ái nhân.
Nhưng tình cảm bao năm qua của hai người là không thể phủ nhận, chỉ là với nàng giữa hai người chỉ là bằng hữu với bằng hữu với nhau bình thường tình cảm, không phải là tình cảm nam nữ.
Vậy nên, khi đối phương thể hiện ra hắn có tình ý với nàng, nàng nhất thời do dự cùng băn khoăn không biết phải đáp lại như thế nào.
Đồng ý? Không thể, vì trong lòng nàng không có tình ái tình yêu gì với hắn, từ chối? nàng không nói ra được, vì nàng không muốn phá hư mất nàng luôn quý trọng, giữa hai người các nàng tình hữu nghị.
“Hắn thực sự quan trọng như vậy sao…? thậm chí…”
Đến ta cũng không bằng?
Thấy nữ nhân mà mình yêu mãi vẫn không hồi đáp, không hiểu sao Chấn Dực đột nhiên nói ra một câu này, nhưng sau đó rồi đột nhiên nửa đường ngừng lại, ngập ngừng không nói.
Hạ Vũ không biết rốt cuộc Chấn Dực cảm xúc lúc này như thế nào, không rõ trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng, nàng có thể nghe được sự ghen ghét, hối hận từ trong câu đó của hắn.
Phải, là hối hận, Chấn Dực thực sự hối hận, hận lúc đó hắn đầu óc lúc đó rốt cuộc đang nghĩ cái gì? tại sao lại mang nàng ấy tìm tên hoàng mao đó!
Đúng thật, mục đích ban đầu của hắn khi hắn mang Hạ Vũ nàng ấy tới tìm tên hoàng mao đó, chính là áp dụng với cái câu ‘Cởi chuông phải do người buộc chuông’
Mượn tay của hắn một lần nữa cùng nàng ấy đối chiến, để nàng ấy có thể vượt quá trong lòng nàng đạo khải, để không bị tâm ma tiếp tục quấy phá, để nàng ấy có thể tiếp tục con đường võ giả của mình.
Cùng lúc, với việc hắn có ở tại bên cạnh nàng lúc nàng ấy yếu đuối nhất, cần người đưa ta tay tương trợ nhất, như vậy có thể để nàng ấy nội tâm dựa dẫm vào hắn, từ đó hắn có thể dựa vào đó mà xông phá tiến vào nàng ấy nội tâm, trở thành nàng trong tâm chí ái nam nhân.
Thế mà!! ái nhân tâm, hắn không những không đạt được mà còn để cho tên Hoàng Mao chỉ mới gặp có vài tuần trên tay vào trước.
Rốt cuộc, ta để sai sót chỗ nào, để mọi chuyện thành ra như thế này!? để củ cải nhiều năm chăm sóc bị heo củng mất.
Hít ~ hồ ~
“…Ta… phải, hắn quan trọng, rất quan trọng là với ta, vì hắn như chính là ta Hạ Vũ trong lòng công nhận đệ đệ, nhưng mà Dực, huynh cũng vậy, trong lòng ta, cũng là một người quan trọng với ta, ngươi là ta có thể đặt tin tưởng bằng hữu, là ta theo đuổi noi giương theo túc địch.”
“Vậy nên, bất kể các ngươi, dù có là ai đang gặp khó khăn, ta cũng đều sẽ như bây giờ vậy, mặc kệ lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng sẵn sàng cam nguyện ra tay giúp đỡ.”
Do dự hồi lâu, cuối cùng Hạ Vũ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, đợi khi nàng mở mắt, giống như thể trong lòng đã làm ra quyết định, trong đôi mắt nàng sự do dự băn khoăn đã không còn nữa, chỉ còn lại sự kiên định không thể bị người nào lay chuyển quyết tâm.
“Vậy nên, đừng ngăn ta, Dực, ta phải đi giúp hắn.”
Nói xong, Hạ Vũ nhấc chân bước đi qua người Hạ Chấn Dực, mà hắn khi nghe được những gì nàng nói liền không khỏi ngây cả người.
“Nàng đệ đệ… sao, vậy …”
Như vậy, ta yên tâm phần nào.
Chỉ là Hạ Vũ thời điểm bước ra khỏi cửa, nàng đưa lưng của mình về phía Chấn Dực nên nàng đã không thể nhìn thấy được lúc này thần sắc bất thường hiện lên trên mặt hắn, cùng với, một chút gì đó thở phào nhẹ nhõm.
“Khoan đã Vũ…”
Nghe được Chấn Dực gọi nàng, Hạ Vũ quay đầu nói.
“Ta đã nói đừng ngăn ta, Dực, nếu ngươi ngăn ta…”
Phi Kiếm? Dực là tu giả?
Lời nàng còn chưa nói hết, thì chợt đồng tử nàng co rút chỉ thấy Chấn Dực hắn thậm chí còn không di chuyển, thì đột nhiên treo bên eo hắn trường kiếm không cánh mà chui ra khỏi vỏ rồi lấy tốc độ cực nhanh nhắm thẳng vào nàng bay tới.
Hạ Vũ không kịp suy nghĩ gì nhiều, nàng theo bản năng vội vàng rút ra bên hông miêu đao, vận hết toàn lực của mình đem lao tới phi kiếm đánh bay.
KENG!!!
Lực mạnh quá, so với Nguyệt Như nha đầu kia còn phải mạnh.
Cảm nhận trong tay miêu đao truyền tới chấn động dữ dội khi nàng đánh bay đi phi kiếm, Hạ Vũ trong lòng không khỏi nhấc lên cuồn cuộn sóng thần cùng sợ hãi.
Veo ~
Đáng chết!!
Chỉ là không đợi nàng kịp suy nghĩ phân tích rõ lý do tại sao, thì chợt một tiếng xé gió từ bên tai truyền tới, Hạ Vũ hoảng hốt giật mình muốn ra tay, nhưng chưa đợi nàng làm gì, liền cảm thấy cái cổ của mình chợt thấy đau nhức, sau đó mọi thứ rơi vào bóng tối.
“Ta xin lỗi nàng, Vũ, ta yêu nàng, ta thực sự không thể để nàng chết được.”
Cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy ngất đi Hạ Vũ, Chấn Dực vươn tay ôn nhu đem rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng sợi tóc lau đi, hắn thần sắc lộ ra đau lòng, không nỡ nhìn Hạ Vũ nhẹ nhàng nói.
Tay nắm lấy nàng eo, tay còn lại ôm lấy nàng chân, đem Hạ Vũ toàn bộ ôm lấy vào lòng mình, Chấn Dực công chúa ôm Hạ Vũ, hắn ôm nàng rất chặc, như thể nếu hắn mà một khi buông tay, thì hắn có thể sẽ mất đi nàng vậy.
“Chúng ta phải đi thôi, không thì … sẽ không kịp.”
Sau đó hắn đột nhiên nói một câu không rõ đầu đuôi, tại dưới bầu trời tuyết trắng rơi xuống ban đêm hắn cùng nàng chậm rãi biết mất khỏi Hạ gia.