Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 79: Ngày Thứ Tư (2): Thiên Hạ Võ Công, Duy Khoái Bất Phá.
Hô ~ hô hô ~ hô ~
Dưới mỹ lệ ánh trăng tròn, tại màn đêm tĩnh lặng như đang ru ngủ lòng người vào an miên, mùi hương tịch mịch, bóng đèn thâm u.
Nhưng ở một góc nho nhỏ nào đó ở trong to lớn tòa thành này, đang ẩn chứa một sát cơ đang từng chút rình rập, một thứ dị thường đang săn bắt lấy con mồi tối này của nó.
Một cái từng tiếng nhịp thở gấp rút nhỏ âm thanh không ngừng truyền tới, người nam nhân thần sắc sợ hãi tột độ, hắn chạy, dùng hết sức cùng kiệt lực để chạy, trong đó hắn còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại phía sau mình như thể là đang có hồng hoang mãnh thú đang đuổi theo hắn vậy.
Thoát được rồi sao?
Mệt mỏi tựa lưng vào tường, người nam nhân khi nhìn thấy thứ quái vật đó không đuổi theo mình, trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc nhưng song song với đó là một sự mừng rỡ cùng vui sướng vì thoát khỏi tai nạn.
Song, tại người nam nhân vui mừng thì, một bóng hình ẩn giấu sâu trong bóng tối với hai mắt ở trong đêm lộ ra vô cùng đỏ rực như màu máu đang từ trên đỉnh đầu hắn chậm rãi nhàn nhã tiếp cận lấy hắn.
Chợt như nhận ra điều bất thường, người nam nhân toàn thân run gẩy cầm cập ngước đầu nhìn lên và rồi đập vào mắt hắn là to lớn cái miệng máu.
AHHHH!!!
Có cái gì đó … đang ở ngoài kia…
Lúc này đang ngồi tại ở trở trước bàn, mượn nhờ ánh nến chiếu sáng để đọc sách Nhật Thiên như cảm nhận được cái gì đó, hắn nhăn mày quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
“Thật là đáng sợ ác ý.”
Lẩm bẩm nhẹ một câu, sau đó hắn buông thả xuống trong tay mình quyển sách rồi đứng lên.
Nếu là trước kia hắn có lẽ sẽ không để ý tới nó, nhưng kể từ sau thời điểm chạm mặt với Dị Thường và đặc biệt nhất là trước khi hắn đánh với nó, hắn đã từng có một cảm giác tương tự như vậy.
Hơn nữa, tại sau khi trở về trong lòng hắn luôn suy nghĩ, cũng vì nguyên nhân hắn đã không để ý tới nó, cho nên mà dẫn tới kết cục tồi tệ lần đó, nếu không phải vô cùng may mắn có cao thủ đi ngang qua tương trợ, hắn cùng Hạ Vũ tỷ mọi người có lẽ đã mất mạng tại nơi đó rồi.
Bơi vậy, khi mà một lần nữa tại chính trong Thương Viễn Thành, nhà của hắn, cảm nhận được cái cảm giác tương tự lần đó, hắn quyết định không thể để mặc nó được.
Vì hắn sợ, trong lòng hắn lo sợ là sự tình sẽ lại tái diễn giống như lần đó, thậm chí tự tình là có sẽ còn tồi tệ hơn.
Thế là không do dự, hắn từ trong tủ quần áo của mình lấy ra một bộ bộ áo gió trắng có mũ trùm khoác lên người, tiếp đến từ bên cạnh bàn gỗ lấy ra hộp binh khí mang nó treo nó sau eo.
Trang bị đã đầy đủ, hắn tiếp đó tại chắc chắn không để ai nhìn thấy, thi triển khinh công từ trên mái nhà tiền hành di chuyển, dùng tốc độ vô cùng nhanh nhẹ chạy thẳng tới nơi mà hắn cảm nhận được luồng tà niệm kia.
Chỉ là trong lúc vội vã rời đi Nhật Thiên hắn không hề phát giác được, đã luôn có một cái ánh mắt đỏ rực quan sát hắn toàn bộ nhất cử nhất động, và khi chủ nhân của ánh mắt đó nhìn thấy hắn trong đêm tối, lén lén lút lút ra khỏi phòng, chạy đi nơi nào đó, nó liền phát ra một loại âm thanh ở tần số mà con người không thể tài nào mà nghe được.
Grử?
Ngay lập tức, đang vui vẻ thưởng thức con mồi của mình quái vật chợt nghe được một cái âm thanh, như thể nghe hiểu âm thanh đó muốn nói cái gì, nó phát ra như bực bội song song với đó là một chút gì đó kiêng kỵ e ngại.
Thân thể tức khắc chuyển động, nó lấy thân thủ nhanh nhẹ linh hoạt không thể không tưởng nổi quét sạch hết dưới đất vết máu dấu tích, mà cái xác chết của người nam nhân, nó một hơi nuốt chửng thẳng vào trong bụng rồi toàn thân nó đắm chìm trong bóng tối, vô thanh vô thức biến mất.
Vút!!
Thân hình chợt lóe, Nhật Thiên lập tức xuất hiện tại trên đỉnh mái nhà, hai mắt hồ nghi nhìn xuống con đường trong hẻm nhỏ.
‘Kỳ quái, rõ ràng cái kia tà ác luồng khí phát ra là chỗ này mới đúng, sao lại không có cái gì?’
Nhật Thiên không cho rằng là hắn linh cảm có nhầm lẫn hay chỉ nhất thời ảo giác cảm giác sai, hắn theo cảm thấy, nơi này hẳn là có ẩn chứa huyền cơ gì đó hoặc một chút manh mối, chi tiết nhỏ nào đó có liên quan mật thiết tới tà ác chi ý khi, mà hắn hiện tại không phát giác ra thôi.
Tuy hắn học cao hiểu rộng biết nhiều, tri thức có được là rất nhiều, nhưng mà tất cả hắn kiến thức trong đầu tiếp thu hầu như là các loại luận văn lý thuyết, hoặc là kinh thư, nho thư, vân vân.
Không có loại nào thuộc loại giải mã điều tra, vậy nên sau một hồi quan sát kỹ lưỡng xung quanh con hẻm, mãi không nhìn ra được gì hắn quyết định quay người rời đi, tuy nhiên đây chưa phải là kết thúc, hắn lần sau sẽ chú ý, một khi lần nữa cảm nhận được tương tự như vậy cảm giác, hắn tuyệt đối sẽ nhanh chân hơi đuổi tới.
‘Sau khi quay về, thử tìm hiểu thêm một chút về kiến thức điều tra đi, sau này nếu gặp tình huống tương tự có lẽ sẽ có ích.’
Trong đầu suy nghĩ một hồi, sau đó theo vụt một tiếng toàn thân Nhật Thiên chợt lóe rồi biến mất nguyên tại chỗ.
Mà đợi khi Nhật Thiên rời đi không được bao lâu thì một nhóm người toàn thân mặc áo choàng đen phủ kính cả người lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng tiến thẳng tới nơi này, mà trong đó một người làm người lại mọc ra một cái đầu lang dữ tợn và hùng dũng.
“Chậc, chậm một bước rồi.”
Ja'kal sử dụng hắn cái mũi lang đối với không khí tiến hành ngửi ngửi, cảm nhận ẩn chứa ở trong không khí mùi máu tanh lúc này đã vô cùng mỏng manh, tới trình độ mà hắn khó có thể từ nơi này lần theo vết tích được liền lập tức bực bội nói một tiếng.
“Bên này cũng vậy.”
Hiên Phong trong người hắn ý niệm mở rộng, tức khắc lấy hắn làm trung tâm toàn phạm vi bán kính mười dặm tất cả sự vật chi tiết nhỏ bé nhất đều xuất hiện trong đầu hắn.
Chỉ là với hắn mạnh mẽ ý niệm cũng không thể tìm thấy được tung tích của con Dị Thường đã trốn đi, điều này làm hắn vừa bực vừa lo lắng, vì theo nhiều năm kinh nghiệm làm Khu Ma Nhân của hắn đánh giá, thì đây là lần đầu tiên hắn gặp được mặt một con Dị Thường có năng lực ẩn núp che giấu bản thân mạnh mẽ như vậy.
Chỉ là…có thực sự là do năng lực của nó sao? hay một là thứ gì khác?
“Nè to con, có phát hiện gì không?”
Mà Hồng đi cùng người cao to Lục Huyền thì lại tiến lên một bước, tiến thẳng vào trong hẻm tiến hành điều tra tìm kiếm manh, đợi được một lúc Ja'kal liền mở miệng hỏi.
“Không nhiều, chỉ biết rõ đã có ba người xuất hiện tại nơi này.”
Lục Huyền quan sát một hồi con hẻm, hắn ngồi xuống đánh giá khắp nơi, thỉnh thoảng ngón tay còn chạm chạm vài nơi trong đó, đợi khi hắn thấy không còn thứ gì để tìm nữa, liền lúc này mới đáp lại Ja'kal.
“Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Hồng nghe được to con Lục Huyền nói vậy không khỏi tò mò nhìn lại.
“Hai kẻ còn lại không nói, một là nạn nhân, một thì chính là con Dị Thường, mục tiêu của chúng ta.”
“Nhưng kẻ thứ ba thì khác biệt, hắn rất mạnh.”
Lục Huyền tiến tới một góc của con hẻm, hắn ngồi xuống đưa ngón tay sờ lên trên mặt đất, mà năm người theo quan sát chuyển động ngón tay của Lục Huyền, thì liền nhìn ra được có một cái dấu giày được vẽ ra, chỉ là dấu ấn này rất mỏng manh, người thường khó mà nhìn ra được trên mặt đất có một dấu giày vết tích.
“Từ kích cỡ của dấu giày nay, ta phỏng đoán kẻ này hẳn có thân cao khoảng đâu đó ở 145 tới 150, nam tính, tuổi tác không xác định, nhưng theo thân cao này kẻ này hoặc là một tên chu nho hoặc là một thiếu niên.”
150? Là một hài tử?
Mấy người hơi kinh ngạc tuy nhiên nếu chỉ với nhiều đó thôi, thì không đủ để Lục Huyền nói người này là cao thủ, quả nhiên đợi một lúc hắn liền nói tiếp.
“Người bình thường, có tài đến mấy không thể với một cái đạp một cước, liền tạo ra được một cái vết tích như vậy trên đất được, không chỉ thế, mà phạm vi của dấu giày này rất mỏng và rất ngưng tụ, nó cho thấy kẻ này có thân thủ rất tốt, tốc độ cũng rất nhanh.”
Nói xong, ngón tay liền chỉ lên bọn hắn đối diện mái nhà, mà Hiên Phong với ý niệm của mình liền lập tức nhìn ra được khó có thể phát hiện một cái khác dấu giày trên gác mái, vì muốn tìm hiểu rõ kỹ lưỡng hơn, Hiên Phong liền mở rộng hắn ý niệm, tìm kiếm xem có tương tự giấu vết hay không, nhưng bực bội là ngoài cái giấu vết ở trong hẻm cùng gác mái, còn lại không thấy vết tích nào khác.
Điều này nói rõ kẻ này cũng có chú ý tới giấu vết của mình để lại, liền lập tức điều chỉnh lại mức độ dùng sức lực khinh công và cũng cho thấy được hắn khả năng khống chế cũng rất cao cường.
“Nhưng làm người càng đáng kinh ngạc là kẻ này thể trọng, hắn rất nặng, hẳn là phải trên 200 cân tức khoảng chừng là 100 kg, mà con người thể trọng với cái thân cao đó thì không thể nào nặng như vậy được, trừ khi hắn là vô cùng béo ú.”
Nhưng điều đó không có khả năng, bọn hắn đều biết rõ một khi tiến vào con đường tu luyện, bất kể là đi tu đạo, hay làm võ giả, thì ngoại hình của họ sẽ vô cùng hoàn mỹ, thậm chí mạnh hơn một chút cường giả có thể tùy ý điều khiển được bản thân tế bào mỡ, khiến cơ thể họ không thể nào sinh ra được mỡ thừa mà trở nên béo ú được.
“Vậy nên một khả năng khác, đó chính là hắn trên người trang bị rất nặng nề, mà mang theo đồ vật nặng còn có thể di chuyển linh hoạt như thế thì lý do vì sao ta nói hắn là mạnh.”
“Nếu đổi là ta, tại cùng tương đương tình trạng cũng không thể làm được như vậy.”
Lục Huyền có thể tự tin nói được những lời này, không gì khác chính là ngoài Hiên Phong đại nhân ra, thì hắn chính là thành viên có tốc độ nhanh nhất ở đây, vậy nên về mặt tốc độ hắn rất có kiêu ngạo, cũng vì thế hắn có thể từ vết tích ở đây nhìn ra được chủ nhân của dấu giày này nhanh tới đâu.
Người đời có câu, ‘Thiên hạ võ công, Duy Khoái Bất Phá’, tức là võ thuật trong thiên hạ, cái gì cũng có thể phá được trừ tốc độ, mà có được loại như vậy tốc độ khi còn mang theo đồ vật trọng lượng nặng trên người, kẻ này tuyệt đối không hề yếu.