Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 80: Ngày Thứ Tư (3): Không Khí Bất Thường
“Nếu vậy thì kẻ đó hẳn cũng chỉ mới vừa rời đi mà thôi, Ja'kal, ngươi thử ngửi xem, có nhận thấy kẻ đó mùi hương không.”
Komori nghe Lục Huyền nói vậy liền quay đầu nhìn Ja'kal nói.
“Được rồi cứ để cho bản đại gia ta thử xem.”
Ja'kal sau đó bước lại gần vị trí dấu giày, hắn tập trung tinh thần ngửi ngửi trong không khí mùi hương.
“Chậc.”
Đợi một lúc hắn liền bực tức tắc lưỡi một cái, mà những người còn lại thấy hắn bộ dáng như vậy liền biết không có thu hoạch gì.
“Sao rồi?”
Hiên Phong không từ bỏ, hắn mở miệng hỏi đối phương, mà Ja'kal không giấu nói thẳng ra mình phát hiện.
“Không được rồi sếp ơi, tại nơi này mùi hương tất cả đều là mùi của thảo mộc, ta không thể dò được nguồn gốc của nó.”
“Mùi của thảo mộc? vậy chẳng phải giống với của Dị Thường sao?”
Hồng nghe được vậy không khỏi nghi hoặc nói.
Mà Hồng vừa nói tới đây thì Ja'kal đám người cũng có chút cảm thấy kỳ quái, Dị Thường thì không nói, bọn hắn trước tiên có phán đoán là nó có hữu một loại giống như che giấu ẩn mình năng lực, việc không để lại mùi hương của nó tại hiện trường thì hắn còn tạm chấp nhận, nhưng ngoài trừ nạn nhân ra, thì một kẻ còn lại hắn vậy mà lại không ngửi được khí vị.
Không những vậy, kẻ thứ ba mùi hương vô cùng kỳ quái, thế mà lại có mùi hương tương tự với con Dị Thường, điều này không khỏi làm hắn trong lòng dấy lên nghi vấn, tự hỏi liệu rằng hai bên có gì đó liên quan gì đó với nhau với nhau.
“Hoặc cũng có khả năng là, kẻ đó sử dụng một loại bột thảo mộc phủi lên người để che giấu mùi hương của mình và một cách trùng hợp hay vô tình lại có mùi giống với Dị Thường mà thôi.”
Mộng thì lúc này có cái suy khác, nàng không cho rằng là con người bản thân có thể phát ra được mùi hương giống hệt với Dị Thường như thế được, phải biết nàng là Dị Nhân sở hữu [Thiên Mục Bách Diện Mộng Diệp ] khí quan, nói về che giấu cùng ảo giác phương diện này thì nàng có thể nói là ngươi hiểu rõ nhất trong nhóm, nên nàng biết rất rõ việc ẩn giấu bản thân khó đến như thế nào.
Không nói về Dị Thương, bản thân chúng nó chỉ việc tồn tại thôi cũng đã là điều phi lý rồi, đối với việc xuất hiện để lại bản thân có như thảo mộc mùi hương Di Thường cũng không quá kỳ quái.
Nhưng nhân loại thì khác biệt, mỗi người cơ địa sẽ ít nhiều có phần khác biệt nhau, như vậy sẽ dẫn tới bọn họ cơ thể mùi hương thường sẽ rất là khác.
Và cho dù có dùng cùng một loại nước hoa đi chăng nữa, nếu kết với cơ thể mùi cùng mồ hôi thì từng người sẽ mang tới một mùi khác nhau hoàn toàn.
Về mặt lý luận thì Mộng lời nói cũng hợp lý, về bình thường thì rất có khả năng sẽ xảy ra tình huống như vậy, nhưng đáng tiếc cho nàng, ở lần này tình huống này thì sự tình có hơi trái ngược, phải sửa cho đúng hơn là chính bản thân con Dị Thường đó là bắt chước theo mùi hương của Nhật Thiên.
Không có gì khác, chính là do sau khi thăng cấp nó sở hữu được không thua kém nhân loại trí tuệ và đang suy nghĩ làm sao để có thể một cách hoàn mỹ nhất che giấu bản thân mà không để cho ai phát hiện được nó.
Thì trong một lần vô tình, nó chợt nhớ lại tên tiểu tử nhân loại nó từng cắn nuốt một phần thân thể.
Nó còn nhớ rất rõ kẻ này thân thể rất không bình thường, toàn thân phát ra một loại sinh cơ giống như một cái đại thụ sinh mệnh vậy, nếu không phải nó đối với sự sống có rất mạnh lực cảm nhận, không thì cũng khó mà phát giác ra được tiểu nhân loại đó tồn tại kể cả khi hắn đang đứng trước mặt nó.
Nghĩ lại khả năng ẩn giấu đặc tính tốt vậy, đang cần che giấu bản thân không để ai phát hiện được nó thấy cái này dùng cũng rất tốt, vậy thế là không chút do dự, nó hồi tưởng lại lúc đó Nhật Thiên mang tới cho nói đại thụ sinh mệnh cảm giác, rồi sau đó nó tiến hành điều chỉnh lại cơ thể của mình.
Tuy quá trình này diễn ra có chút rườm rà cùng một chút khó khăn do nó không có quá nhiều hiểu rõ lắm về cơ thể phức tạp của nhân loại, xong, tại nhiều lần không ngừng thử nghiệm nó cuối cùng cũng thành công và bắt trước được Nhật Thiên [ Trường Sinh Quyết ] mang tới sinh cơ nồng đậm cảm giác.
Vậy là từ này, kể cả có mạnh mẽ như chó săn cái mũi hay thậm chí là thần kỳ tu giả ý niệm, trừ khi là đối mặt trực tiếp không thì đừng hòng có kẻ nào có thể phát hiện được nó.
“Không có biện pháp, nếu đã không có thu hoạch gì vậy đi thôi.”
Hiên Phong nhìn lần này tình hình này rơi vào bế tắc, không có cách nào để tìm được Dị Thường hay kẻ thứ ba có liên quan kia, hắn liền đưa ra lệnh quay về.
“Đã rõ.”
“Rõ thưa sếp ~ ”
Bọn hắn sau đó đuổi theo sau Hiên Phong rơi đi con hẻm nhỏ này.
Dưới hắc ám bóng đêm, vạn vật tĩnh lại, đêm nay rừng rậm bình tĩnh mà giống như là một chỗ tử địa.
Lấy tốc độ phi thường của mình, Nhật Thiên tốn không bao lâu thời gian liền lần nữa quay về Hạ gia, hắn khinh công nhảy về trước cửa phòng mình.
Mà thứ sinh vật mắt đỏ thứ luôn âm thầm quan sát Nhật Thiên thời gian gần đây cũng tất nhiên nhìn thấy được hắn trở về, vậy là nó chậm rãi di chuyển thân thể của mình đi tìm tới một góc có thể quan sát tốt hơn.
Tuy nhiên khi di chuyển nó tầm mắt chưa hề rời khỏi Nhật Thiên thân ảnh, dù chớp mắt cũng không có.
Cái đầu nhỏ một hồi nhìn trái rồi lại nhìn phải, nhận thấy không có ai xuất hiện ở gần đây, Nhật Thiên liền vươn tay đẩy cái cửa phòng đem cái cửa gỗ chậm rãi mở ra, sau đó cất bước tiến vào trong phòng.
Song, ngay tại thời khắc cái cửa đóng cửa lại, thì chợt.
VỤT!!!
Nhật Thiên thân hình đột nhiên biến mất sau đó lấy tốc độ không thể tưởng được chợt lóe mà xuất hiện ở không xa cách hắn cửa phòng khoảng vài trăm mét tại trên một cái đại thụ cành cây.
‘Kỳ quái, rõ ràng ta cảm thấy có người nhìn mình ở đây mà.’
Ngồi xổm trên cành cây thô lớn, trong tay thì còn cầm lấy không biết từ lúc nào đã rút ra từ trong hộp binh khí đại thiết kiếm, Nhật Thiên sau một hồi quan sát khắp nơi mà không nhìn thấy có một bóng người nào khả nghi, Nhật Thiên cau mày suy nghĩ.
Nhưng tại Nhật Thiên không hề phát giác, ở bên trên đỉnh đầu của hắn một cái lá cây, một cái con sâu bướm xanh nhỏ bé đang nằm trên đó tại thời khắc hắn vừa xuất hiện tại trên cây sau một vài giây, thì đột nhiên mất đi sinh khí.
“Chậc, thật đúng là nhạy bén.”
Ẩn núp ở một nơi nào đó giống như một cái điện thờ phủ đầy hắc ám u tối khí tức, một sinh vật hình người như cảm nhận được gì đó hắn chợt nhăn mày ngước đầu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Cũng may là nó đủ nhanh chóng cắt đứt liên kết, bằng không thì là lấy tên nhân loại đó khủng bổ trực giác, sợ là sẽ nhìn nhận ra được cái gì đó.
“Thời gian gần đây không khí trong thành có chút kỳ quái, xem ra đành phải bỏ xuống ta dự tính bế quan tu luyện, thử đi tìm hiểu xem rốt cuộc là đang có chuyện gì.”
Tại trên một cái cao cao chọc trời mái nhà, từ ở trên cao nhìn xuống xinh đẹp mà tĩnh lặng khi về đêm Thương Viễn Thành, màu trắng áo gió dưới làn gió bay phấp phới Nhật Thiên nói.
Ban đầu thì hắn không thấy cái gì khác thường, nhưng đêm nay lần lược xuất hiện những hiện tượng kỳ quái, nào là ác niệm nào là không rõ nguồn gốc giám sát hắn ánh mắt.
Nhưng thứ trên không thể không làm hắn trong lòng dấy lên nghi ngờ cùng bất an, tuy sau một hồi tìm kiếm hắn không có tìm ra được là cái gì bằng chứng để chứng minh cho cảm giác của hắn.
Chỉ là trong mơ hồ, linh cảm nói cho hắn biết, tại trong Thương Viễn Thành có cái gì đó rất lớn đang diễn ra, một thứ gì đó đang ở bên trong tòa thành này làm mưa làm gió.
“Bất kể đó là cái gì nếu như cần thiết, ta sẽ ngăn cản nó.”
Sau đó hắn thân hình lóe mờ đi, toàn thân liền biến mất trên mái nhà.