Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 78: Ngày Thứ Tư
“Vậy thì đệ rời đi trước, xin lỗi đã làm gián đoạn hai người vui vẻ.”
Nghe được hai nữ đang lấy võ làm kết giao, Nhật Thiên trong lòng vui mừng vì hai người cuối cùng cũng có bằng hữu, hắn liền cũng không để ý nữa trước đó hắn cảm nhận được ác ý ở nơi này.
Vì để cho hai người Hạ Vũ cùng Nguyệt Như có không gian thoải mái có thể giữ nữ hài tử lẫn nhau thân mật trò chuyện, Nhật Thiên liền để lại vài câu hỏi thăm, sau đó hắn lập tức quay đầu rời đi trở về căn tiểu biệt viện của mình tiếp tục vẫn còn đang dang dở tu hành.
“Gặp lại sau, thiên.”
“Đi đường cẩn thận tiểu Thiên.”
Đợi đến khi chắc chắn Nhật Thiên đã hoàn toàn rời đi, vẻ mặt cười tươi vẫy tay đưa tiễn hắn rời đi hai nữ tức khắc thay đổi sắc mặt.
Song phương một lớn một nhỏ không ai nhường ai mà lạnh lùng trợn hai mắt mắt trừng nhau, mơ hồ có thể thấy được ánh tia lửa toát ra ở giữa hai người.
“Nguyệt Như tiểu thư, chúng ta tạm thời ngưng chiến thì thế nào?”
Cuối cùng nội tâm trưởng thành hơn Hạ Vũ đưa ra đề nghị.
“Ái dà ~ Vũ tỷ tỷ, tỷ là đang sợ đấy sao? thật không ngờ Hạ gia số ‘hai’ thiên tài Hạ Vũ không dám đánh với tay chân yếu mềm tiểu nữ hãi như ta đấy.”
Chưa từng nhìn Hạ Vũ vừa mắt, nên khi Nguyệt Như nghe được Hạ Vũ nói như vậy, nàng liền thừa thắng xông lên muốn làm buồn nôn đôi phương, trong đó Nguyệt Như còn đặc biệt nhấn nặng chữ ‘hai’, ý nói với Hạ Vũ là, nàng chỉ là cái thứ đồ vạn năm lão nhị, mãi mãi hạng hai không bao giờ giỏi nhất, khiến cho nàng ta khó chịu.
Tuy rằng nàng khi nghe Hạ Vũ nói vậy cũng có ý muốn dừng tay, vì nàng biết nếu mà còn tiếp tục đánh, thì hai nàng kết cục sẽ không tốt đẹp gì.
Cái con nha đầu này ~ (=_=)#
Nội tâm như phẫn nộ không thôi, Hạ Vũ nàng hận không thể ngay lập tức sử dụng [Bạo Huyết] đi tóm lấy nha đầu này và ngay tại chỗ xử lý, đánh nát cái mông nàng ta, dạy dỗ Nguyệt Như một bài học không thể quên được.
Song, Hạ Vũ dù rất muốn đè xuống hỏa khí, cùng đối phương nói chuyện, nhưng mặt ngoài không thể yếu thế được.
“Hô Hô ~ Vậy là Nguyệt Như tiểu muội muội vẫn còn muốn tiếp tục thỉnh giáo trong tay tỷ tỷ ta đao sao? hô hô hô”
Bàn tay cần miêu đao mắt thường có thể thấy được nổi đầy gân xanh, Hạ Vũ toàn thân nổi lên đùng đùng sát khí, cười nhưng như lại không cười nhìn Nguyệt Như nói.
Chậc ~ không hổ là võ giả, cái thứ não cơ bắp.
Rất muốn mạnh miệng nói phải, nhưng Nguyệt Như cũng nhận ra, nàng mà vị trí đang đứng lúc này rất là gần với Hạ Vũ, tầm khoảng ba thước gì đó, mà lấy Võ giả tốc độ một khi bùng nổ, thì nội trong vòng mười mét khoảng cách chỉ là cái nháy mắt với họ, vậy nên một khi mà nàng nói phải, một cách chắc chắn Hạ Vũ lưỡi đao liền sẽ tức khắc kề lên ngay trên cổ của nàng và nàng không có biện pháp chống cự.
Sau một hồi gà bay chó sủa, hai nữ tại nửa không thích nữa thỏa hiệp đưa ra thống nhất tạm thời ngưng chiến.
“Ohhh ~ !”
Trong tiểu sân vườn, tại các hạt tuyết trắng như mưa mà rơi xuống, thì chợt nghe một tiếng thuộc về tiểu nam hài âm thanh khẽ quát, sau đó một thanh sắc nhọn mũi thương đột nhiên đâm ra, mang theo tiếng gió, một đoàn tuyết đã chịu trường thương mang tới sức gió ảnh hưởng, ngược lại hướng về phía trên bay lên.
Trường thương vũ động càng lúc càng nhanh, đòn đánh cũng càng thêm sắt bén cùng mạnh mẽ, Nhật Thiên đem trường thương hóa thành một đoàn gió xoáy thân ảnh biến ảo, như thể là đang có tới mấy chục, thậm chí là cả trăm cái bóng ảnh tại trong sân biến ảo không ngừng quay cuồng.
Trên đầu tuyết trắng không ngừng rơi xuống, đã đến hàng ngàn hàng vạn không thể đếm hết, nhưng Nhật Thiên một người một thương, lại như cuồng phong vòi rồng, mang đến ngàn vạn hạt tuyết mà múa, hóa thành một cái bức tường trắng đem hắn khóa lại bên trong đó.
Thẳng đến hắn đã có thể kiên trì suốt bốn canh giờ dài, làm cho sở hữu trong phạm vi sân nhỏ tuyết không có một cái nào rơi xuống dưới đất, Nhật Thiên thỏa mãn ngừng tay.
Hôm nay luyện tập coi như hạ màn, mà vừa hay cũng là vừa lúc tới hoàng hôn.
“Thật là đẹp cảnh tượng a”
Ngồi ở trên trên mái nhà, Nhật Thiên nhìn chân trời ánh chiều tà, tâm trạng thả lỏng, đau nhức thân thể thoải mái được phần nào tại sau một ngày rèn luyện mệt mỏi.
“Nhi tử.”
Hửm? âm thanh này…phụ thân?
Nghe được có người gọi mình mà Nhật Thiên cũng nhận chủ nhân của âm thanh này là người nào, hắn tức khắc đứng lên nhìn xuống mái nhà, lập tức nhìn thấy thân hình to lớn Đại Nhật trên eo còn đeo ba loại vũ khí trường kiếm, trường đao cùng chủy thủ đang ở phía dưới mỉm cười nhìn hắn.
“Phụ thân, thật vui người bình an trở về.”
Chuyện mà Đại Nhật cùng Tộc trưởng mọi người đi ra ngoài, Nhật Thiên cũng chỉ là gần đây mới biết được mà thôi, tuy chi tiết sự tình như thế nào thì hắn không rõ, nhưng có một việc hắn biết rõ, đó là Hạ gia đang cùng một vài thế lực khác đang có một trận đại chiến lớn.
Mà phụ thân bọn hắn là chiến lực mạnh nhất của gia tộc, hắn không thể không đi, vậy nên Nhật Thiên khoảng thời gian này trong lòng có không ít lo lắng cho Đại Nhật, nên khi nhìn thấy phụ thân toàn vẹn bình yên trở về, hắn vô cùng vui vẻ song song là thở phào nhẹ nhõm.
“Hahaha nhi tử lo lắng cho ta, phụ thân vui lắm hahaha”
Làm một người phụ thần, biết được nhi tử ruột thịt của mình lo lắng cho mình an nguy, hắn trong lòng vừa cảm động cũng vừa vui vẻ, đây là cho thấy trong lòng nhi tử có quan tâm người phụ thân này.
“Người cũng thật là..”
Nhật Thiên lắc đầu, hắn cũng không biết nói sao cho phải với phụ thân mình nữa.
“À đúng rồi nhi tử đây, tuy rằng còn hơi sớm mấy ngày, nhưng đưa tặng nó trước cho nhi tử ngươi cũng không sao.”
“Bắt lấy.”
Nhìn Nhật Thiên một lát, sau đó Đại Nhật như chợt nhớ tới cái gì đó, hắn lập tức từ phía sau lưng của mình lấy ra một vật.
Mà Nhật Thiên lúc này khi nhìn Đại Nhật cử động thì cũng nhận ra phụ thân sau lưng đang treo một thứ gì đó, đợi khi phụ thân lấy vật đó xuống ném tới trước người hắn.
Nhật Thiên vội vàng dang tay ra ôm lấy, nhân lấy vật từ phụ thân đưa cho, sau đó hắn thấy được một vật giống như một cái hộp, cái hộp này có chiều dài hơn nửa mét, rộng khoảng chừng 20 centimet, hình dạng như một hình chữ nhật, lấy tông màu nâu gỗ làm chủ và có vô số họa tiết trang trí rất đẹp khắc ở trên mặt hộp gỗ.
“Phụ thân đây là…”
Tò mò nhìn xuống quan sát, nhìn một hồi Nhật Thiên cũng không rõ lắm đây là vật gì, hắn lập tức ngước đầu nhìn lên phụ thân hỏi rõ vật này là gì.
“Hahaha, nhi tử ngươi tò mò lắm phải không? đừng vội, phụ thân liền lập tức cho ngươi mở rộng tầm mắt.”
Chỉ thấy Đại Nhật cười to sau đó hắn tiến lên bước lại gần người Nhật Thiên, rồi tiếp đó hắn vươn tay chụp lên người cái hộp, chỉ nghe một cái tiếng rắc rắc, như chạm phải trên hộp cơ quan mấu chốt, ở Nhật Thiên giật mình cái hộp đột nhiên tách ra theo hình chữ V sau đó mở rộng hơn.
Rồi sau đó Nhật Thiên liền nhìn thấy bên trong có bốn khối giống như khe đựng ống mũi tiễn cái ống xuất ra từ trong cái hộp.
“Đây là…”
Giống như nhận ra cái gì đó, Nhật Thiên vội vàng vươn tay cầm lấy treo bên eo hắn đại thiết kiếm rút ra khỏi vỏ kiếm, rồi đem nó nhét vào trong một trong bốn cái ống khe đựng.
Sau đó tại Nhật Thiên giật mình ánh mắt, to lớn đại kiếm một cách dễ dàng tiến vào trong ống khe, giống như nó với đại kiếm vốn là một.
“Hahaha ngạc nhiên lắm đúng không nhi tử? cái này gọi là Hộp Binh Khí, nó được chế tạo chuyên nghiệp để chứa đựng đa dạng thể loại vũ khí vào trong đó.”
“Chỉ do công nghệ có hơi lỗi thời, cũng khoảng 60 70 năm gì rồi, Hộp Binh Khí này chỉ có thể chứa đựng được loại binh khí như trường kiếm hoặc nhỏ hơn như chủy thủ hay phi tiêu thôi, muốn chứa đựng loại trường binh khí hay trọng khí như thương hay đại chùy, thì cần thợ rèn chuyên nghiệp thiết kế lại vũ khí cho nhỏ gọn hơn, mới có thể nhét vào được trong hộp.”
“Tỷ như..”
Đại Nhật vừa cười vừa nói, mà đợi khi nói xong hắn ấn một cái nút bên cạnh cái hộp, ngay lập tức, một cái to cỡ bàn tay hình ống vật thể với phần đầu liên kết với một cái chủy thủ, từ một trong các khe do cơ quan trong hộp thúc đấy mà phóng ra bay lên cao.
Hắn nhanh nhạy bắt lấy vật phóng ra, rồi rắc một tiếng hắn ấn lên trên người hình ống vật thể nhô lên cái nút, sau đó phốc một tiếng, nó liền hóa thành một thanh hai mét dài trường thương.
“Tuyệt quá…”
Nhật Thiên hình thấy cảnh này hai mắt như ngôi sao tỏa sáng tinh tinh, cảm thấy cảnh vừa rồi phụ thân thực hiện ngầu quá trời luôn.
“Hahaha thế nào hả nhi tử? ngươi thích nó lắm đúng không?”
Đại Nhật thấy nhi tử của mình biểu lộ, liền lập tức nhìn ra Nhật Thiên rất thích thú với nó, cơ mà đừng nói là bản thân nhi tử, mà đến cả chính hắn một đại nam nhân cũng còn phải thích thứ này nữa là.
Không vì điều gì khác, chỉ đơn giản là nó quá ngầu.
“Ừm ừm ừm ~ thích lắm.”
Nhật Thiền lập tức gật đầu lia lịa vui sướng nói, hắn yêu thích không thôi sờ sờ khắp nơi cái hộp.
“Đã vậy thì cầm lấy đi, ta tặng nó cho con đó Thiên nhi.”
Nói xong hắn ném cho Nhật Thiên trong tay hắn trường thương, Nhật Thiên cũng nhanh tay bắt lấy cây thương, sau một hồi tìm hiểu hắn liền hiểu rõ chi tiết kết cấu của cái hộp binh khí, tiếp đến hắn đem trường thương thu nhỏ lại sau đó đặt nó cùng với đại thiết kiếm của mình cất nó ở trong hộp.
Tiếp đến hắn liền đeo lên hộp binh khí nó sau hông của mình, liên kết với cái đai lưng, nhằm cố định vững chắc nó đảm bảo rằng nó sẽ không rơi xuống nếu như hắn có di chuyển vận động mạnh.
“Cơ mà phụ thân, lúc này người nói với hài nhi ‘hơi sớm mấy ngày’ là sao vậy ạ? có gì mà phụ thân lại đưa vật quý giá như thế này cho hài nhi?”
Chắc chắn hộp binh khí sẽ không rơi xuống xong, Nhật Thiên chợt nhớ tới lời của Phụ thân, hắn liền tò mò không hiểu quay đầu hỏi đang cười cười nhìn hắn Đại Nhật.
“Tiểu tử nhà ngươi cũng thật là, ngươi quên mất vài ngày nữa là ngày gì rồi sao?”
Đại Nhật hết chỗ để nói nhìn nhi tử của mình, bĩu môi nói.
“hahaha mời phụ thân giải đáp hài nhi nghi hoặc.”
Nhật Thiên không biết phải làm sao gãi đầu, hắn đúng thật là cũng không rõ vài ngày nữa là cái gì, theo hắn ấn tượng thì thời gian này làm gì có cái ngày lễ, hay sự kiện đặc biệt nào đâu, mà mẫu thân ngày dỗ thì ở 6 tháng trước đã tổ chức rồi.
“Đứa nhỏ ngốc này, học sách riết rồi cũng nhập ma rồi sao? sinh thần, sinh thần đấy ta nhi tử ngốc à, vài ngày nữa là sinh thần của ngươi rồi đấy.”
“À! Người vừa nhắc, quả đúng thật là vậy, vài này nữa đúng là tới sinh thần của hài nhi, hahaha”
Đại Nhật lời nói lập tức làm Nhật Thiên ngộ ra, hắn ngượng ngùng cười cười nhìn phụ thân, hắn đúng thật sự là hoàn toàn quên mất sinh thần của mình, may mắn phụ thân nhắc nhở, không thì hắn cũng không chú ý vấn đề này.
Cơ mà cũng không trách Nhật Thiên, do thời gian gần đây đã xảy ra không ít lớn nhỏ sự tình khiến cho hắn quên đi mất vấn đề này.
Tỷ như là bị Cự Lang đuổi giết, thành niên nghi thức, hay là gần đây nhất ra thành hộ tống tiêu đoàn thì bị Dị Thường, thổ phỉ tấn công, bất kể là cái nào cũng làm Nhật Thiên chịu không nhỏ áp lực.
Nhất là cái cuối cùng, áp lực mang tới là không nhỏ, nó khiến Nhật Thiên cảm nhận được chưa từng có nguy cơ, làm hắn không thể không tiến hành bế quan suy nghĩ tìm kiếm biện pháp đối để phó bọn chúng nếu sau này còn gặp như tình tương tự như vậy.
Tất cả những cái sự kiện đã xảy ra trên, mỗi một cái nào cũng cần không ít thời gian để một người trưởng thành tĩnh dưỡng, vuốt ve yên ổn xuống căng thẳng nội tâm.
Mà tất cả những việc trên đều đồng thời diễn ra trong khoảng ba tháng ngắn ngủi trở lại đây, một tiểu hài tử như Nhật Thiên sau khi trải qua những việc đó, có thể không phát điên lên mất cũng xem như hắn ý chí đã rất là kiên cường mạnh mẽ rồi.