Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 75: Ngày Thứ Ba
"Đã hiểu, tình hình của ngài chúng tôi đã nắm rõ phần nào, nếu có phát hiện gì mới chúng tôi sẽ tìm ngài, hiện tại xin cáo lui."
Nói xong Hiên Phong xoay người mang theo các thành viên Khu Ma Nhân chuẩn bị rời đi.
"Xin chậm đã Hiên Phong đại nhân, ngài cần gì phải như vậy vội vàng? hẳn là mọi người vì gấp gáp tới đây nên không có gì trong bụng đi, vừa hay ta cũng chưa ăn, không bằng các vị ở lại trong phủ dùng một bữa với tiểu nữ thì thế nào?"
Nhan Vận thấy Hiên Phong muốn rời đi, vì giữ lại bọn, nàng vội vàng tiến lên nói.
Kể từ khi nàng biết được Dị Thường vào được thành, thì nó luôn mang tới cho nàng một cái gì đó vô hình áp lực, nặng như thể một núi lớn trọng lượng đều đè ép lên người nàng khiến nàng khó mà hô hấp.
Những ngày qua, không đêm nào mà nàng có thể nhắm mắt ngủ được, vào đêm, mỗi khi dù là có xuất hiện tiến động nhỏ bé nhất như tiếng nước nhỏ giọt, nàng cũng như gặp thiên lôi, hoảng hốt giật người ngồi dậy.
Nàng sợ hãi, sợ hãi sẽ có ngày con Dị Thường đáng chết sẽ tìm tới phòng của nàng, thần không biết quỷ không hay giết chết nàng.
Nghĩ tới điều đó Nhan Vân không khỏi rét run, toàn thân lạnh lẽo sợ hãi, thực sự quá sợ và nàng cần một đảm bảo, nàng cần ai đó đủ mạnh để bảo vệ nàng.
Và khi biết người tới sẽ là Hiên Phong đỉnh đỉnh đại đánh Khôi Lỗi Địa Thánh, nàng yên tâm nhẹ nhõm hơn phần nào cảm thấy lấy đối phương thực lực có thể bảo vệ được nàng.
Song, khi nghe đối phương muốn đi nàng tức khắc kinh hãi vô cùng, vì cứu mạng, vì sinh mệnh của mình được bảo đảm, nàng liền tìm lý do, một viện cớ để giữ được hắn ở lại.
Những kẻ khác có đi hay không thì không quan trọng, nhưng riêng Hiên Phong vị đại lão này phải ở lại.
"Thật đa tạ thành chủ ngài hiếu khách, nhưng chúng tôi đã ăn trưa rồi không cần phải vậy, hơn nữa, nếu chuyện thực sự giống như ngài kể lại, vậy thì chúng tôi phải nên ra ngoài nhanh chóng tìm thấy con Dị Thường thì hơn."
"Vì lấy bọn chúng sự tàn bạo khát máu, mọi chuyện chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại nhiêu đó."
"Sợ rằng trong khoảng thời gian này khi chúng ta đang nói chuyện, ở trong lúc chúng ta không biết rõ, thì con số nạn nhân gặp bất hạnh, có lẽ là đã lên tới hàng chục người rồi."
Hiên Phong một cách khách khí uyển chuyển từ chối Nhan Vận đề nghị, hắn đối với cái này thấy quá nhiều rồi, nên nàng ý định Hiên Phòng cũng nhìn thấy rõ, mỗi lần đều gặp sự tình tương tự như vậy, nhiều tới đền phải làm hắn phát ngán, tâm sinh chán ghét.
Song hắn cũng không trách Nhan Vận làm vậy, có câu nói người không vì mình trời trụ đất diệt, nàng ta sau cùng vì tranh thủ an toàn của bản thân nàng mà thôi.
Tuy rằng trong cả cái thành này, người có thể nói là ăn toàn nhất không ai khác chính là bản thân Lâm Nhan Vận nàng.
Trong vô thức Hiên Phong đảo mắt nhìn xuống dưới mặt đất hắn ý niệm phóng ra, tức khắc mọi chỉ tiết dù là nhỏ bé nhất của toà thủ phủ này tiền vào trong đầu hắn.
Nhất là phía dưới ngầm lòng đất của thủ phủ, Hiên Phong có thể nhìn thấy được một cái có thể làm cho vạn quân quân tâm chấn nhiếp món đồ đang được ẩn giấu ở phía dưới.
Nó chính là vũ khí mạnh nhất của Nhan Vận, bởi vì nàng làm Đại Ngôn vương triều châu huyện thành chủ mà các thành chủ thường sẽ được Vương Triều cung cấp một cái có thể bảo vệ sự an toàn của họ và cả toà huyện thành.
Một phần quan trọng nhất là đảm bảo quyền lực tuyệt đối cho thành chủ, cũng như là chắc chắn để không bị các thế lực không thuộc Đại Ngôn chiếm đoạt được quyền kiểm soát huyện thành.
"Cáo từ."
"Chờ.."
Nói xong Hiên Phong cũng không cho Nhân Vân có cơ hội để nói, liền đã để Mộng lần nữa sử dụng [ Mộng Hồ Điệp ] tạo ra ảo giác che giấu họ đi, sau đó đám người như cái cách đã tiến vào thành chủ phủ, tại không dẫn tới sự chú ý lặng lẽ rời đi.
Aizzz.
Nhan Vận thấy vậy cũng đành bất lực thở dài, nàng sau đó quay lại chỗ ngồi ngồi xuống sau đó ngẩn người nhìn qua cửa sổ phòng.
Bịch ~ "Thành Chủ đại nhân."
Cửa thư phong được chậm rãi mở ra, Ngư Thái Thản hắn thân làm cận thần, là cánh tay đắc lực nhất của Nhan Vân, nàng tất nhiên cũng sắp xếp và nói cho hắn biết việc nàng gọi Khu Ma Nhân cái đám Dị Nhân tới đây, cho nên hắn đã luôn ở phía sau cánh cửa phòng này mà chờ đợi, tất nhiên bọn họ cuộc đối thoại hắn cũng có nghe thấy được.
"Thái Thản sao, thế nào rồi? linh tuần tra có cấp báo gì mới không?"
Nhan Van không quay đầu lại, nàng tiếp tục ngắm nhìn cảnh quan sau khung cửa sổ chậm rãi nói.
"Bẩm thành chủ, chúng binh lính tới giờ không có phát hiện gì mới bất thường, chỉ là.."
Ngư Thái Thản nói tới đây hơi ngập ngừng một chút, giống như là đang đó dự không biết rõ có nên nói hay không.
"Nói đi, chỉ là cái gì?"
Ngư Thái Thản hít một hơi thật sâu, cuối cùng hắn cũng nói ra suy đoán của hắn cho Lam Nhan Vận.
"Chỉ là do thời gian gần đây, do số lượng lính tuần tra thành của chúng ta tăng lên nhiều một cách bất thường, đã có một số thế lực trong thành nhanh nhạy ngửi thấy có điều không đúng, hiện tại đang sôi sục thử tìm hiểu tình hình."
"Thưa thành chủ, lòng người dân đang chở nên bất ổn, cứ theo cái đà này, cái không khí bất an này sẽ lan rộng hơn, đến lúc đó, sớm muộn gì trong Thương Viễn Thành cũng sẽ xảy ra bạo loạn."
Rốt cuộc, trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua, Thành Chủ Phủ làm ra động tĩnh lớn như thế, chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc, tất nhiên cũng sẽ hoặc sớm hoặc muộn nhận ra điều không đúng.
"Ta biết... ngươi đem binh lính rút bớt lại phân nữa đi."
Nhan Vận tất nhiên cũng biết rõ việc này, nàng biết không sớm thì muộn cũng sẽ có kẻ nhận ra, chỉ là nàng không ngờ lại sớm đến vậy, còn chưa qua hai ngày mà đã nhận thấy rồi.
"Vậy thì hạ quan sẽ rút bớt một phần lính tuần tra trong thành, còn canh giữ tường thành binh lính vẫn giữ nguyên vị trí, ngài cảm thấy như vậy thì thế nào?"
Cung kính chắm tay với Nhan Vận, hắn từ tốn nêu ra ya tưởng.
"Ừm, như thế cũng được, ngươi hãy làm như vậy đi."
Nhan Vân cũng thấy sắp xếp như vậy cũng ổn, làm như vậy coi như cũng có thể kéo dài thêm một chút thời gian, giấu được các thế lực lớn trong thành hay không thì không rõ.
Nhưng ít nhất là có thể đảm bảo người dân sẽ không quá sớm phát hiện điều bất thường, không thì sợ là bạo loạn sẽ diễn ra.
"Giờ chúng ta làm sao sếp?"
Ja'kal ngồi nhón gót chân tại trên cao ngất toà lầu, cảm nhận làn gió nhẹ thổi qua mặt mình, hắn nhìn xuống phía dưới nhộn nhịp đoàn người qua lại giữa con phố, hắn gãi đầu không biết làm sao quay đầu nhìn Hiên Phong bọn hắn cái tiểu đội ngũ này đội trưởng.
Định Ma Là Bàn thì không có hiệu quả, hắn Ma Lang khứ giác thì không ngửi được mùi vị của chúng, sếp ý niệm thì lại không thể lúc nào cũng mở ra, chỉ để tìm một cái lá cây trong cánh rừng.
Mà những thành viên còn lại không có ai có năng lực dò tìm, mà ba người có thể thì đều không có tiến triển, có thể nói bọn hắn rơi vào cùng đường bí lối tình huống, không biết nên làm sao.
Đám người cũng tương tự im lặng nhìn lại Hiên Phong chờ đợi hắn quyết định.
"... Chúng ta chờ, chờ chúng nó đi săn."
Hiên Phong im lặng một lúc lâu sau đó mở miệng đáp lại, lúc này hắn thực sự cũng không có biện pháp nào tốt, bọn hắn hiện tại chỉ có thể lựa chọn bị động chờ đợi.
Hắn biết rõ lấy Dị Thường khát máu bản tính, sớm muộn gì chúng cũng sẽ không chịu nổi cơn thèm khát mà phải chui ra khỏi nơi ẩn náu tiến hành săn mồi.
Lúc đó mùi hương tánh nồng của máu sẽ vô nồng đậm trong không khí thì với Ja'kal khứ giác hẳn sẽ nhanh nhận thấy được.
"Aizzz quả nhiên sẽ thành ra như vậy mà."
Ja'kal nghe được hắn sếp Hiên Phong nói như vậy, liền lập tức chán nản thở dài nói.
"Tên khuyển đần, ăn nói cho cẩn thận vào, Hiên Phong đại nhân cũng đã rất cực khổ lắm đấy."
Làm Hiên Phong trung thành người ái mộ cùng tâm chứa đầy tôn trọng với Hiên Phong đại nhân, Hồng thấy Ja'kal như vậy cả gan không biết ăn nói nói như thế với nàng kính yêu Hiên Phong đại nhân, Hồng tức khắc như muốn phát điên, lập tức tiến lên trách mắng Ja'kal.
"Ngươi nói cái gì đó mụ ớt cay, muốn đánh nhau hả?"
Kiệt ngạo bất tuân, không sợ trời sợ đất loại người như Ja'kal làm sao mà có thể nhịn nổi, hắn tức khắc nghiến răng nghiến lợi bộ dạng muốn ăn đòn không vừa mắt nhìn lại Hồng.
"Làm như ta sợ ngươi chắc khuyển thối, ngươi có giỏi thì tới đây."
Hồng cũng không chịu thua kém, nàng duỗi hai tay ra, tức khắc bàn tay trắng nõn ngón tay thon dài đẹp đẽ của nàng bắt đầu ửng đỏ lên.
"Waaa ~ hai người làm ơn đừng có đánh nhau mà ~ "
Mộng thấy vậy liền vội vàng bước tới chắn ở giữa hai người, ngăn lại hai vị có đấu óc không được bình thường này.
Người cao to Lục Huyền với Komori hai mắt nhìn nhau, tức khắc cả hai đều nhìn thấy được trong mắt đối phương phiền muộn.
Đối với đằng sau ồn ào, Hiên Phong hắn làm như không nghe thấy vì hắn đối với cái này quá mức quen thuộc thuộc rồi.
Thậm chí hắn còn đối với cái này thấy có chút thích thú, xem như trong công việc một chút gì đó thú vui tiêu khiển để giảm bớt áp lực trong người.
………………………………………………
Nếu mọi người thích hoặc thấy hay hãy cho một Like, Yêu Thích hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.
Nếu tác có gì sai sót thì viết comment dưới phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.
Ps. Tác là người rất thích đọc comment, nếu được thì mọi người cứ comment nhiều nhiều vào để tác có thêm động lực để viết truyện.
Cảm ơn mọi người, Love You All