Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 76: Ngày Thứ Ba (2): Hạ Vũ Vs Nguyệt Như
Lúc này tại Nhật Thiên sau biệt viện sân nhỏ, dưới sự hỗ trợ của cơ quan, hàng loạt các mũi phi tiêu lấy tốc độ nhanh như gió, bốn phương tám hướng từ khắp mọi góc phóng tới hướng về phía Nhật Thiện.
Đối mặt này làm cho người ta sợ hãi một màn, Nhật Thiên sắc mặt khá bình tĩnh, hai tay nắm chặt dài gần hai mét trường thương thân thể vặn vẹo, trong tay thương liền vô nhanh chóng cắt qua không khí.
Từng đòn đánh từ trường thương phát ra đều vũ bảo nhưng trong đó lại không thiếu phần tinh sảo, lấy lực tá lực kỹ thuật vô cùng điệu nghệ
Theo đó từng tiếng keng keng keng tiếng vang vang lên không dứt còn có kim loại va chạm tia hoả vẩy ra, bay vụt tới phi tiêu tức khắc toàn bộ bị Nhật Thiên đánh hạ rơi rụng ở bên dưới chân hắn.
Từng hơi thở ra nhẹ nhàng ổn định không chút nào loạn, nhìn chung quanh rậm rạp rơi xuống đất phi tiêu, Nhật Thiên sắc mặt như cũ bình tĩnh vì với hắn, làm được như thế trình độ là một chuyện rất chi là bình thường sự tình.
Nhờ vào cường đại động thái thị lực có thể cho hắn rất tốt cho việc bắt giữ đến mục tiêu, địch nhân di động cùng công kích quỹ đạo.
Song, dù bẩm sinh hắn lực quan sát rất mạnh mẻ, trời sinh ra là đã có siêu cường tốc độ phản ứng cùng cường đại động thái thị lực, thì cũng không bởi vì vậy hắn liền kiêu ngạo tự mãn.
Bởi vì theo sự kiện chạm trán với con Dị Thường cái ngày đó, nửa bước đạp vào quỷ môn quan đã dạy cho hắn một bài học không thể nào quên được.
Cho hắn nhận thức rõ ràng, rằng thế giới là rất rộng lớn, vẫn còn có nhiều người hoặc vật rất mạnh mẽ ở ngoài kia.
Cho nên, mặc dù bản thân đã có xuất sắc thần kinh vận động cùng động thái thị lực, Nhật Thiên vẫn như cũ quyết định tạo dựng bộ, phù hợp với hắn tình huống thân thể huấn luyện phương án tiến thêm một bước tăng cường chính mình thần kinh vận động cùng động thái thị lực, tranh thủ làm được cho tốt hơn nữa.
Nhật Thiên có hiểu biết rõ ràng, ưu tú động thái thị lực, phi thường tốc độ phản ứng, không nói đạo lý học tập tài tình mới là hắn điểm mạnh, có thể để cho hắn ở trong chiến đấu chiếm cứ cực cao ưu thế.
Không chỉ thế, Nhật Thiên cũng hiểu biết hắn điểm mạnh không chỉ có nhiêu đó, đó không gì khác chính là hắn trong đầu những năm qua không ngừng nổ lực học tập, tiếp thu cùng góp nhặt vào trong đầu hắn khổng lồ tri thức.
Bởi vì, tri thức lực lượng là không có giới hạn.
Tri thức không những có thể để hắn hiểu được phải làm như thế nào càng có hiệu quả biến mình mạnh hơn, mà có thể làm tinh thần cường đại hơn, xoá bỏ trong tâm chí sự ngu muội, còn là làm kiên định chính mình nội tâm, hiểu được như thế nào không bị ngu muội chi phối.
Tại thời điểm Nhật Thiên nổ lực rèn luyện, làm bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, thì tại rất xa tiểu biện viện của hắn, trên một cái to lớn không kém một cái sân bóng rỗ huấn luyện trường.
Hạ Vũ Nguyệt Như một lớn một nhỏ hai nữ âm tình bất định nhìn thẳng vào nhau.
"Hạ Vũ tỷ, không biết ta có thể gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ không?"
Hạ Nguyệt Như nàng cười nhưng lại như không cười, nhàn nhạt nói với Hạ Vũ
"Tất nhiên là có thể, Nguyệt Như tiểu thư."
Mà Hạ Vũ đại khái cũng hiểu rõ ý tưởng của Nguyệt Như, lấy nàng bình thường thái độ, nàng đã sớm đã không nói hai lời lập tức động thủ, dùng nắm tay cùng người giảng đạo lý, dạy cho tiểu nha đầu này một bài học nhớ đời.
Song, khi nghĩ tới đối phương dù sao cũng là Hạ gia nhị tiểu thư, cùng với nàng ta là bằng hữu, thanh mai trúc mã với tiểu Thiên, nàng liền không thể không nhịn xuống muốn đánh người ý tưởng, lặng lẽ đi theo đối phương tới đây nghe nàng ta nói chuyện, tuy rằng cái thân phận sau mới là thứ nàng để ý nhất.
"Trời ạ Vũ tỷ tỷ, tỷ cần gì phải xa cách như thế, không phải muội đã gọi tỷ là tỷ tỷ sao? Như vậy không phải có nghĩa là chúng ta là tỷ muội à, mà đã là tỷ muội, tỷ tỷ cũng gọi muội là muội muội chứ."
"Không cần gọi tiểu thư tiểu thư, nghe phân biệt quá, tỷ như vậy muội sẽ không vui đâu nha."
Nguyệt Như như thể không hề nhận ra Hạ Vũ có phần không thích và không có kiên nhẫn với nàng, nàng ra vẻ thân mật tiến lên vui vẻ muốn hoà đồng với Hạ Vũ, như thể nàng thực sự muốn nhận Hạ Vũ làm nàng tỷ tỷ, muốn xưng hô thân mật với nàng.
"Nguyệt Như tie...muội muội, nếu có gì muốn nói, thì cứ nói thẳng ra không cần bí bí hiểm hiểm tiểu âm mưu."
Đang tại Hạ Vũ muốn xưng hô tiểu thư, thì không ngay khắc đó nàng cảm giác được một nguồn vô hình áp lực đè lên người nàng khiến nàng có phần khó thở không thể không đổi cách xưng hô.
Nhưng nếu thực sự cho rằng chỉ với nhiêu đó là có thể khiến nàng nhượng bộ là vô cùng sai lầm.
Hạ Vũ mặt không đổi sắc, cường đại chiến ý từ nội tâm phóng ra, nàng cương quyết không lùi bước nhìn thẳng vào Nguyệt Như nói.
Nàng là ai? Là Hạ gia xưng tụng là trăm năm qua mới có số một số hai thiên tài, là cao cao tại thượng, đấu thiên, đấu địa, không gì có thể cản bước Võ giả, làm sao có thể bị một chút này uy áp mà sẽ sợ hãi nhượng bộ.
"Tất nhiên là có thể rồi Vũ tỷ tỷ, chuyện cũng rất đơn giản với tỷ thôi."
Nghe được Hạ Vũ những lời này, Nguyệt Như trên mặt ý cười không đổi, nhưng Hạ Vũ có thể từ ánh mắt của nàng ta nhìn ra, đó là mang theo vô cùng nồng đạp ác ý cùng như băng hàn lạnh lẽo thấu xương hàn ý.
"Cút xa khỏi Thiên, từ nay về sau không được tới gần hắn nữa."
Tức khắc một luồng uy áp còn so với trước đó còn phải mạnh hơn nhiều lần từ trên người Nguyệt Như phóng thích ra nháy mắt đè ép lên người Hạ Vũ.
Tiểu nhà đầu này... Là Tu giả?
Hạ Vũ tức khắc nhăn mày, tuy hơi khó thở nhưng loại uy áp này cũng không đủ mạnh đến mức có thể đè ép được nàng không thể cử động.
Song, trong lòng càng thêm đề phòng cảnh giác với Nguyệt Như.
Dù sao nàng cũng là Võ giả, uy áp do từ khí thế tạo ra nó như thế nào thì nàng rất rõ ràng, vậy nên khi cảm thụ áp lực nặng nề từ tiểu nữ hài trước mắt phóng ra.
Nàng liền lập tức nhận ra được, cỗ áp lực này không phải thuần thuần túy từ sát khí cộng với khí thế kết hợp tạo thành uy áp, nó giống như từ một loại ngoại lực sức mạnh vô hình nào đó ảnh hưởng đến, tạo thành một loại ngụy uy áp.
Và cộng thêm nàng không thấy chút manh mối, hay dấu tích nào trên người Nguyệt Như cho thấy nàng ta luyện võ, điều đó liền đưa cho nàng một kết luận là, tiểu nha đầu này là Tu giả.
"Ta từ chối."
Thẳng thắn trực tiếp cùng không nhiều lời Hạ Vũ lấy tư thái có chết cũng không nhân nhượng nhìn thẳng vào mặt Nguyệt Như nói.
"Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt, được! nếu ngươi đã là cố chấp như vậy, ta chiều ý ngươi."
Nguyệt Như sắc mặt đã lạnh càng thêm lạnh lẽo, nàng âm trầm nhìn Hạ Vũ, một cỗ mơ hồ có thể nhìn thấy được ác chi ý niệm từ trên người nàng bay ra, khiến cho ai nhìn cũng thấy vô cùng sợ hãi và bất an, sẽ không tự giác được lùi bước giữ khoảng cách với nàng.
Kiếm, tới đây với ta!
Nàng duỗi thẳng tay đưa nó lên cao trên đầu, tức khắc trong cơ thể nàng luồng ý niệm vô hình phóng ra bay về một hướng nào đó.
Theo sau dưới [Hư Vô Chi Thủ] tác động, tiếp đến tại trong căn biệt viện phòng ngủ của Nguyệt Như liền nổ tung, một thứ gì đó từ trong căn phòng lao ra, rồi bay đi thẳng tới phương hướng sân huấn luyện mà hai nữ đang đứng.
Một tiếng xé gió chói tai vang lên, một thanh bảng kiếm to và cao gấp đôi có thừa cả người Nguyệt Như với cái tay cầm dài, từ trên trời rơi xuống rồi nặng nề cắm xuống mặt đất, tạo nên một cơ chấn động động đất nhỏ lan khắp sân.
"..."
Đối diện với áp lực kinh người cùng với sức mạnh có thể làm điên đảo không biết bao người tâm trí từ trên người Nguyệt Như phát ra, Hạ Vũ thần sắc không chút nào thay đổi, vẫn điềm đạm trực diện với Nguyệt Như, hoàn toàn không có lùi bước ý tưởng.
"Cơ hội cuối, rời đi hoặc là ta sẽ phế ngươi."
Nguyệt Như lần nữa đưa ra lời cảnh cáo và lần này sẽ là lần cuối cùng nàng làm vậy, còn không phải bởi vì Hạ Vũ nàng ta có thân thiết với Thiên, khiến nàng không thể không kiên nhẫn nói với Hạ Vũ.
Cùng thân hình nhỏ không hề di động, dưới sự cường đại của [Hư Vô Chi Thủ], thanh cự kiếm nặng tới hàng trăm cân, mười người trưởng thành chưa chắc là có thể nhấc lên được, dễ dàng bị vô hình bàn tay nắm lên, mũi kiếm tức khắc chỉ thẳng vào mặt Hạ Vũ.
"Tiểu nha đầu, ngươi có mà nằm mơ đi."
Hạ Vũ rút ra treo bên eo miêu đao, nàng không nhanh không chậm đáp.
Chỉ là theo nàng vừa nói hết câu, thì tức khắc thanh cự kiếm lấy tốc độ không thể tưởng được, một đường phóng tới xé rách cả không khí đâm về phía người Hạ Vũ.
Kengg - !
Chói tai kim loại va chạm âm thanh vang lên, đối diện với xuất kỳ bất ý một kích, Hạ Vũ thần thái gặp nguy không loạn, nàng vững vàng nắm chặt lấy trong tay miêu đao, sử dụng lực tá lực điệu nghệ kỹ xảo ngăn lại phóng tới trước mặt cự kiếm.
Xem đối thủ còn khó chơi hơn tưởng tượng.
Nguyệt Như thấy thế nàng tức khắc nhăn mày, hai bàn tay cùng ngón tay linh hoạt bóp ra kỳ quái thủ ẩn.
Tức khắc cự kiếm trở thành như thể là một con linh hoạt khó mà nắm bắt chuyển động tiểu chim ruồi, hoặc đâm hoặc trảm hoặc múa một vòng, thậm chí còn là sử dụng các loại chiêu giả, nghĩ đánh bên trái không ngờ lại là bên phải, trên dưới khắp nơi ẩn hiện khó phán đoán được.
Keng keng keng keng - !!
Không ngừng chuyển động trong tay miêu đao, từng chiêu từng đòn một đều bị Hạ Vũ dễ dàng cản lại.
Tuy rằng chiêu số của Nguyệt Như trở nên rất linh hoạt biến hoá khôn lường, khó mà đoán được, nhưng Nguyệt Như từng các đòn đánh rất chi là đơn sơ, không hề có tý gì liên kết.
Theo Hạ Vũ đánh giá, Nguyệt Như thuần túy như là tiểu hài tử đánh loạn xạ, bầy lưu manh ném cát, quơ tay múa chân cách đấu pháp, không một chút nào kiếm thức phối hợp lẫn nhau.
Với kinh nghiệm chiến đấu cộng với chiến đấu tài tình của nàng, Hạ Vũ có thể dễ dàng đọc vị được Nguyệt Như cử động, từ đó phá được các chiêu thức của nàng ta.
Chỉ là, tuy Nguyệt Như không làm được gì nàng, nhưng Hạ Vũ nàng cũng không làm được gì Nguyệt Như do nàng ta cách không điều khiển cự kiếm chiến đấu, điều đó làm cho đang bị cự kiếm khoá chặt không thể thoát ra được Hạ Vũ không có biện pháp để có thể đánh hạ Nguyệt Như.
Hơn nữa, người đời có câu nói 'loạn quyền đánh chết sư phụ già', cứ việc nàng luôn ngăn lại được Nguyệt Như chiêu thức, nhưng nếu cứ tiếp tục duy trì loại này tầng suất cao như thế kiếm chiêu, không sớm thì muộn Hạ Vũ nàng sẽ cạn kiệt sức lực.