Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 64: Phải Sống!!
Rốnggg - !!
Đang lúc ba người cho rằng Dị Vật sẽ tiếp tục như vậy trong một thời gian, thì vào lúc này Bách Diện trùng gào lên một tiếng, hàng chục sợi vòi thịt đột nhiên đâm vào mặt đất, sau đó phát lực, lập tức đem nó thân thể đưa tới không trung mười mấy mét.
Với hình thể khổng lồ của mình cùng với với thể trọng nặng tới hàng chục tấn có thừa, từ trên không trung mười mét rơi xuống nó mang tới không khác gì như thái sơn áp đỉnh trời sụp cảm giác, rơi xuống thẳng tới chỗ ba người.
Vãi cức!!!
Chứng kiến cảnh đó, bọn hắn làm gì có ngu mà đứng im tại chỗ chịu đòn, ngay tức khắc lấy tốc độ nhanh nhất họ có lao ra ngoài.
RẦMMM!!!
Theo một tiếng bùm nổ vang lên, âm thanh cực kỳ lớn động tĩnh có thể từ cách xa nơi này cả hàng dặm khoảng cách cũng có thể nghe được, đi cùng với đó là một trận động đất đáng sợ, lấy con trùng làm trung tâm, một có hố to như miệng núi lửa nhỏ xuất hiện song song đó là như đạn đại bác bay khắp bốn phía đất đá.
Uy lực của chúng rất lớn, tùy tiện một cái đánh trúng cũng đủ cả ba người bọn hắn mất mạng.
Đáng chếtttt!!!!
Tại thời điểm mấu chốt họ kịp lúc tìm được một gốc cây đại thụ nhìn vô cùng chắc chắn trốn ở phía sau, chịu đựng vô số mảnh địa thạch lấy tốc độ kinh hồn phi ngang qua, bọn hắn bằng cách nào đó hữu kinh vô hiểm sống sót qua một chiêu này.
Đợi cơn địa chấn trôi qua, một cột khói bụi màu vàng thô to phóng thẳng lên đỉnh trời, cả ba người mang theo vô cùng cảnh giác chậm rãi đi ra khỏi thân cây.
‘Thật sự quá mạnh rồi!!’
Nhìn thấy mức độ hủy diệt mà Dị Vật vừa rồi công kích tạo ra, Hạ Vũ không khỏi kinh ngạc cảm thán, tất cả những gì các nàng chỉ có thể làm là nhắm mắt cầu nguyện, trông mong thật lớn quái vật đó không chú ý tới mình.
Rốnggg - !!!
Tuy nhiên, Hạ Vũ mong muốn không được như nguyện, kể cả có khi bị nồng đậm khói bụi che chắn tầm nhìn, Dị Vật giác quan giống như vẫn có thể xuyên thấu được cả làn khói và cảm nhận được hơi thở của ba người vẫn còn sống, theo đó nó vô cùng phẫn nộ gầm lên.
GROOWWWW -- !!
Mở ra rộng miệng máu, một cổ màu trắng sóng xung kích từ trong miệng nó phun ra tới.
“Aaaaa --- !!”
Lại nữa rồi.
Do làn khói bụi làm cản trở tầm nhìn không thấy được cử động của Dị Vật, cả ba người tức khắc trúng đòn, trước uy lực của tiếng hống bọn họ đầu óc tức khắc như bị hàng trăm cái búa đập lên, thần hồn choáng váng, tinh thần chịu chấn động mạnh.
Ca ca ca ca……
Sau khi cả ba trúng chiêu của nó, Dị Vật vẫn không muốn dừng lại, cùng với liên tiếp như tiếng khớp xương bẻ gãy âm thanh vang lên, Thiên Mục Bách Diện trùng mọc trên toàn thân nó vòi thịt một cách quỷ diện toàn bộ đều mở ra cái miệng của mình.
Theo sau từng miếng cây nhỏ giống nhau thô to gai nhọn từ trong đó vươn ra, trong nháy mắt Dị Vật toàn thân đều được che kín bởi thật dài gai nhọn.
“Chạy mau! Nó muốn hủy diệt mọi thứ chung quanh!”
Nhật Thiên đo đứng ở khoảng cách khá xa, nên khi Thiên Mục Bách Diện sử dụng ra đòn động đất không ảnh hưởng mấy tới hắn, bởi vậy, với nhãn lực phi thường của mình, hắn dễ dàng nhìn xuyên thấu qua làn khói phát giác được nó cử động, thấy vậy hắn liền không chút do dự hét lên cảnh báo cho bọn họ đề phòng, kể cả một khi hắn làm vậy có lẽ sẽ bại lộ là vị trí đang ẩn trốn của hắn.
Tiểu Thiên giọng nói?
Hạ Vũ bọn họ tất nhiên nghe được âm thanh của Nhật Thiên, tức khắc cả ba đề cao cảnh giác, mà cùng lúc đó, Bách Diện trùng cũng bắt đầu có dị động,
Một luồng khổng lồ năng lượng từ trên người Dị Vật phóng thích ra ngoài, ở Nhật Thiên hai mắt quan sát hắn có thể thấy rõ ràng được, trên người nó đang không ngừng khuếch tán ra màu đen hơi thở dần dần bắt đầu hình thành nên một cái lốc xoáy, mà ở tại trong trung tâm lốc xoáy Thiên Mục Bách Diện trùng bắt đầu vặn vẹo nó thân thể.
To lớn thân thể bắt đầu tự thân xoay vòng, theo hình dạng giống như một cái con quay vậy không ngừng cao tốc xoay tròn và tốc độ hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Nó trên người mọc ra những cái đó thật dài gai nhọn cũng bắt đầu từ mềm mại khí quan hóa thành cứng rắn không thua gì như sắt thép gai nhọn, theo Thiên Mục Bách Diện trùng cùng nhau chuyển động, trong giây lát sau hình thành một cái to lớn và vô cùng sắc bén gió lốc có thể cắt đứt mọi thứ mà nó hút được vào trong.
Rầm rập ~ rầm rập ~ vù vù vù vù ~ !!
Bách Diện trùng một cách tự nhiên hóa thân thành một cái long quyển phong, hơn nữa vẫn là có sinh mệnh có thể di chuyển theo ý mình muốn gió lốc.
Nếu từ phương xa nhìn lại vị trí này, thì có thể nhìn thấy được dựng thẳng tới tận trời, không ngừng di động khắp nơi bốn phía phá hư long quyển phong, liên miên không dứt tiếng ù ù vang lớn quanh quẩn vang dội khắp nơi cùng với hơi hơi rung động mặt đất cho biết, cái cơn lốc xoáy đang bùng nổ ra một nguồn năng lượng kinh người như thế nào.
Aaaaaa -- !!!
Phạm vi bao phủ của đòn này là quá lớn, tuy có Nhật Thiên trước tiên nhắc nhở cho, nhưng lấy sức của Hạ Vũ ba người bọn họ không có biện pháp nào để tránh thoát long quyển phong lực lôi kéo, trong bất lực, họ chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Đợi khi không ngừng phá hoại khắp nơi long quyển phong ngừng lại, thì tảng lớn rừng rậm khu vực hoàn toàn biến mất không thấy dấu tích.
Trước đó rậm rạp rừng cây giờ phút này cũng biến thành trống trải đất hoang, vô số thật lớn cây cối bị long quyển phong hút nhổ lên cả tận gốc rễ, sau cùng đều sẽ bị sắc bén gió lốc cắt nát thành đến hầu như không có một thứ gì là còn sót lại, mặt đất cũng trở nên gồ ghề lồi lõm khắp nơi.
RỐNGGGG -- !!!
Song, đối với sự tàn phá của mình mang tới, Thiên Mục Bách Diện trùng không có mảy may vui vẻ, thay vào đó là nó nghẹn ngào gầm gừ vang vọng khắp mảnh đất hoang, phẫn nộ vặn vẹo to lớn thân hình
Nó không hiểu, tổn hao hết không biết là bao sức lực, tạo động tĩnh lớn như vậy, vì thế quái nào mà mấy con sâu kiến đó vẫn không chết!!!
“Tiểu Thiên?”
Vốn dự đoán đau đớn không có tới, thay vào đó Hạ Vũ cảm giác mình đang được ai đó ôm lấy, nàng kỳ quái mở mắt chỉ thấy Nhật Thiên thần sắc âm trầm nhìn chăm chú đang gầm rú tìm kiếm bọn họ tung tích Dị Vật.
Cũng may mắn, do có Nhật Thiên tu luyện [ Trường Sinh Quyết ] mang tới, làm trên người hắn luôn phát ra một loại sinh cơ năng lượng, khiến cho hắn cùng với đứng bên cạnh hắn hiện tại tản ra sinh mệnh cảm giác không khác gì một cái cây, nên nó trong thời gian ngắn không thể xác nhận được họ vị trí.
“Hạ Vũ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Nghe được trong vòng tay Hạ Vũ âm thanh, âm trầm khuôn mặt nháy mắt thay đổi lại thành nàng quen thuộc không thể quen thuộc hơn ôn hòa cười tươi.
“Ta không sao, những người còn lại thì sao …”
Vội vàng đứng lên Hạ Vũ xoay đầu quan sát xung quanh, nàng lập tức nhìn thấy có hai cái Nhật Thiên khác mỗi người bọn hắn phía trên lưng đều đang cõng Phó Ngạn cùng Trương Vĩnh.
Quá rõ ràng, trong thời khắc nguy cấp, Nhật Thiên đã lao ra, đồng thời sử dụng Kính Tượng Phân Thân của mình cứu lấy ba người các nàng đang bị long quyển phong lôi kéo đi.
Thấy vậy nàng thở phào nhẹ nhõm, song đợi khi nàng quan sát họ kỹ lưỡng hơn, thì nàng nhìn thấy được Trương Vĩnh lúc này đang trong tình trạng nguy cấp.
Hắn khắp nơi trên cơ thể đều xuất hiện những miệng vết thương như bị vật sắc bén chém vào người và đồng thời, nàng có thể nhận thấy được hơi thở của hắn rất yếu, đây là dấu hiệu cho thấy bọn họ sinh mạng đang có dấu hiệu dập tắt.
“Đệ xin lỗi, đệ đã tới không kịp … nếu đệ tới kịp thì đã họ không trở thành thế này.”
Phân thân chậm rãi buông hai người xuống mà Nhật Thiên tâm trạng nặng nề âm thanh có phần nghẹn ngào nhìn Hạ Vũ nói.
“Không tiêu Thiên, không phải lỗi của đệ, đều là tại chúng ta quá yếu mà thôi.”
Mà lúc này Phó Ngạn cũng đã lấy lại được thần chí, khi hắn nghe được những lời này của Nhật Thiên, lập tức lắc đầu an ủi hắn.
Kế hoạch hoàn toàn phá sản, hiện tại theo nàng tính toán, khoảng thời gian ba nàng giữ chân Dị vật chỉ có mới 5 phút mà thôi, không, phải nói là, các nàng đã rất may mắn sống được tới năm phút qua.
Có thể nói đã sống sót được trong năm phút tới bây giờ dưới tay của một con Dị Thường cấp 2, là đủ để chứng minh các nàng có đầy đủ thực lực cộng với vận khí không kém.
Và một nguyên nhân khác nữa Trương Vĩnh bị thương như vậy là do một phần tại hắn, thời điểm đó khi long quyển phong xuất hiện, lôi kéo cả ba người bọn hắn, thì đại thúc này đã trước một bước, thì hắn đột nhiên ôm lấy cả hai người và đã đem họ ném bay đi xa, tránh thoát khỏi lốc xoáy tầm ảnh hưởng.
Cũng vì thế mà hai người họ mới chịu tổn thương nhẹ như thế khi Nhật Thiên lao tới cứu họ, kéo họ thoát khỏi long quyển phong.
“…”
“Hạ Vũ, muội hãy mang đại thúc này rời đi, quay trở lại vách núi, mấy tên thuộc hạ của hắn hẳn là còn chưa rời đi đâu, bọn họ có lẽ sẽ làm được gì đó với cái vết thương hắn.”
Suy nghĩ một lúc sau đó Phó Ngạn quay đầu nhìn lại đang không ngừng chảy máu Trương Vĩnh, theo hắn, không thể để vị đại thúc này tiếp tục như thế này được, hiện tại phải nhanh chóng đi tìm thầy lang để chữa trị vết thương cho hắn, bằng không thì hắn sẽ chết mất.
“Vậy còn hai người…”
“Đệ với tộc huynh tất nhiên sẽ là người đi thu hút sự chú ý của nó, như vậy tỷ mới cơ hội đó mang hắn đi.”
Hạ Vũ thời điểm đó liền hiểu rõ hai tên nam nhân đang có suy nghĩ gì, với nàng, hai tên đần độn lúc này lại nổi lên ‘Đại nam tử chủ nghĩa’ trong người, muốn tìm cái cớ để khiến nàng, một nữ giới rời đi khỏi nơi nguy hiểm này.
Và tất nhiên thân là một nữ giới có tư tưởng là ‘nữ nhi phải tự cường’ ý chí nàng, làm sao có thể đồng thuận hai tên nam nhân này ý tưởng được.
“Không được, tuyệt đối không được, ta sẽ không bỏ hai người các ngươi, có đi chúng ta cùng đi!!”
“Tỷ, mạng người là trên hết, tỷ cũng thấy rồi, đại thúc tình hình hiện giờ cực kỳ nguy cấp, hắn cần phải được cứu chữa ngay, không thì hắn sẽ chết mất.”
Nhật Thiên hắn cũng rõ ý tưởng của tộc huynh và hắn cũng rất đồng tình ý tưởng đó, theo hắn đưa tộc tỷ rời khỏi nơi này là biện pháp tốt nhất, nên khi nghe Hạ Vũ không muốn rời đi, liền tức khắc đứng ra thuyết phục Hạ Vũ nàng.
“Kệ hắn…ta…ta…aizz.. tỷ hiểu rồi.”
Hạ Vũ rất muốn nói tên này sống chết nàng tại sao phải quan tâm, hắn chết thì để hắn chết, nhưng khi nàng nhìn vào con mắt trong suốt đầy thành khẩn của Nhật Thiên, nàng không đành lòng nói ra được lời như vậy.
Tuy rằng rất không cam tâm để Nhật Thiên hai người đi đối mặt với thứ quái vật đó, nhưng Hạ Vũ biết đây là không còn cách nào khác, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào họ có thể giữ chân được nó, cho đến khi nàng mang thêm người quay lại để giúp bọn hắn mà thôi.
“Vậy nhờ tỷ rồi.”
Nhật Thiên lập tức cười lên, hắn biết, Hạ Vũ tỷ tuy nàng trước đó từng nói với hắn, nàng là một kẻ không quan tâm tới người khác sống chết, một cái lạnh lùng máu lạnh nữ nhân, nhưng hắn biết rõ, nàng là một con người lương thiện.
Bởi vì, một người thực sự lạnh lùng máu lạnh, sẽ không đi nói mình là người lạnh lùng cả.
‘Đại thúc, ta cho mượn tạm cây thương của thúc một chút nha.’
Nói xong Nhật Thiên cùng với Phó Ngạn tộc huynh và cả hai cái Phân thân của hắn, nhấc chân tiếp cận Thiên Mục Bách Diện trùng.
Đồng thời, một cái phân thân trong đó của hắn mang theo Trương Vĩnh cây trường thương, múa vài vòng cực kỳ điệu nghệ thương pháp, nếu như để ý kỹ, thì có thể phát hiện ra, Phân thân động tác hoàn toàn không khác một chút gì với động tác mà Trương Vĩnh trước đó đã làm.
GRừuuuu ~ !!
Khoảnh khắc Nhật Thiên vừa di chuyển được một bước rời khỏi nơi ẩn nấp, Dị Vật nó như thể lập tức cảm ứng được, tức khắc xoay chuyển cái đầu cùng với hàng trăm cái khuôn mặt vòi thịt nhìn lại hướng của hắn, trong chớp mắt đã phong tỏa được hắn vị trí, mang theo hưng phấn đi kém với đó là một chút phẫn nộ gầm rừ âm thanh.
“Tiểu Thiên bằng mọi giá phải sống!! tỷ nhất định sẽ quay lại!! chờ tỷ!!”
Nhận thấy Dị vật đã bị hai người cùng hai phân thân thu hút sự chú ý, Hạ Vũ nàng cùng ôm lấy Trương Vĩnh sau đó phóng người lao ra chạy về hướng của hẻm núi, mà trước khi đi nàng còn để lại một lời.
“Đệ sẽ.”
Có được một người tỷ tỷ luôn lo lắng yêu thương mình như thế, Nhật Thiên tức khắc vui vẻ cười lên, hắn không quay đầu mở miệng đáp lại nàng.
Đệ tuyệt đối sẽ…
“Ngươi nghe được rồi đấy quái vật, dù ngươi có muốn hay không, ta phải sống trở về.”
Khuôn mặt cười rộn lên nói với Thiên Mục Bách Diện, mà Dị Vật rất không thích vẻ mặt vui vẻ cười lên mà Nhật Thiên đang làm, nó gầm một tiếng.
Rốnggg -- !!!