Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 65: Thắng?
‘Tiểu tử này…’
Cũng là nam nhân, nên Phó Ngạn không giống như Hạ Vũ nữ tính dễ dàng mà mềm lòng trước đôi mắt thành khẩn của Nhật Thiên, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra được tên tiểu tử này rõ ràng chỉ là đang diễn trò ‘nước mắt cá sấu’ mà thôi.
Đánh vào điểm hay dễ mềm lòng của nữ nhân, dùng mềm dẻo có đạo lý ngôn từ kết hợp với làm các nàng khó mà từ chối được đáng thương ánh mắt, thành công thuyết phục cứng đầu Hạ Vũ, khiến nàng ta rời đi nơi này.
Nhận thức rõ ràng điều đó Phó Ngạn không khỏi có chút kỳ quái nhìn lại cái tên tiểu tử mới 8 9 tuổi này, rõ ràng chỉ mới có tí tuổi thôi, sao mà lại thành thạo mê hoặc lừa dối nữ nhân như thế.
Tới…
Bằng vào thiên bẩm phi phàm của mình, Nhật Thiên lập tức nhận thấy được Dị Vật muốn động thủ.
Rốngggg ~ !
Quả nhiên, theo một tiếng gầm vang lên, Thiên Mục Bách Diện trùng đã đem nó trong thân thể năng lượng điên cuồng hội tụ trong miệng, sau đó một xích hồng sắc năng lượng quang trụ từ nó trong miệng phun ra, lấy tốc độ cực nhanh phóng về hướng hai người.
Phanhh!!
Uy lực của quang trụ vô cùng mạnh mẽ, đối phó với mấy loại võ giả tầm thường, thì nhiêu đó là quá đủ rồi để tiêu diệt họ.
Nhưng mà, Nhật Thiên không phải một võ giả tầm thường gì, với một trò đó không đủ để có thể giết được hắn.
Nhật Thiên đã trước một bước đọc vị được nó, tại khoảnh khắc mà quang trụ được phóng thích, một cái phân thân đã trước tiên ôm lấy Phó Ngạn, sau đó tất cả họ trong nháy mắt tách ra nhảy đi nơi khác.
Oanh!!!
Không có mục tiêu để nhắm vào, quang trụ tức khắc bắn vào hư không, theo một tiếng nổ vang lên, gió bụi bay loạn khắp nơi, chấn động mạnh tới mức hai người vẫn có thể cảm thấy mặt đất đang run rẩy, một cái hố lớn xuất hiện tại vị trí vụ nổ.
‘Thật là đáng sợ tốc độ phản ứng.’
Chứng kiến một màn này, Phó Ngạn nội tâm vô cùng chấn động trước khả năng của Nhật Thiên thể hiện ra song, cũng có lẽ là do đã không ít lần chứng kiến Nhật Thiên bộc lộ những khả năng phi thường vượt sức tưởng tượng của hắn, đến nỗi mà Phó Ngạn hiện tại tuy có chấn động, nhưng không đến mức quá ngạc nhiên bất ngờ.
Phiu!! Phiu! Phiu!!
Đòn đánh không trúng nhưng Dị Vật cũng không từ bỏ, nó liên tục một cách không ngừng nghỉ, phóng ra từng cái chết người quang trụ ném về phía Nhật Thiên họ.
Tuy nhiên tất cả điều bị Nhật Thiên dễ dàng dự đoán được và rất dễ dàng né tránh được hết toàn bộ bọn chúng.
‘Giờ thì… phải làm sao đây…’
Tuy né thì né được, nhưng Nhật Thiên biết rõ tiếp tục như vậy cũng không phải là thượng sách, hắn dù sao cũng là người, sẽ biết mệt biết đói khát và thể lực có giới hạn.
Cộng thêm việc vì để dùng Kính Tượng Phân Thân, hiện tại trong cơ thể hắn, chỉ còn lại đúng một điểm Huyết Khí duy nhất.
Có nghĩa là hắn có duy nhất một cơ hội, nếu thất bại, mọi thứ coi như chấm dứt.
Càng nghĩ Nhật Thiên càng thấy khó khăn, theo hắn cảm thấy là con quái vật này rõ ràng không hề mạnh mẽ gì, chỉ được có hai ba chiêu thức có hoa không có quả, chỉ dùng để dọa người mà thôi.
Động tĩnh lớn màu mè nhưng hiệu quả lại thấp tới đáng thương, đó là theo cái nhìn của Nhật Thiên, đối với từng chiêu thức năng lực mà Dị vật bày ra.
Theo Nhật Thiên, với khả năng của hắn, thì đã có thể giết chết nó không biết bao nhiêu lần, chỉ là hết lần này tới lần khác, con Thiên Mục Bách Diện trùng này lại thứ quái vật bất tử bất diệt, điều đó làm hắn rơi vào khó khăn.
‘Phải có biện pháp nào đó, không thì cả đám coi như là xác định tại đây…‘
Có rồi!!
“Tộc huynh!!”
Vào lúc này, Nhật Thiên chợt nảy ra một ý tưởng, hắn vừa né tránh bay tới quang trụ cùng lúc đó vội vàng chuyển hướng chạy tới chỗ của Phó Ngạn.
“Có chuyện gì?”
Đang lúc đang liều mạng cố hết sức trốn tránh bay tới quang trụ Phó Ngạn nghe được tộc đệ của mình âm thanh hắn nói.
“Đệ có cách này, nhưng đệ cần huynh giúp.”
“Cần ta làm gì?”
Nghe được Nhật Thiên có biện pháp, hắn hai mắt tức khắc sáng lên, không hỏi rõ đó là cách gì mà vội vàng nói bản thân hắn cần làm gì.
“Một chút nữa, chúng ta sẽ cùng lúc xông lên tiếp cận nó, huynh sẽ giúp đệ phá hủy lớp da cứng như thép của nó.”
“Còn lại cứ giao cho đệ là được.”
“Được.”
Nếu chỉ có mỗi phá vỡ lớp da của Dị Thường thôi thì Phó Ngạn rất có tự tin, gật đầu đáp.
“Vậy thì, ĐI!!”
Hét to một tiếng cùng một lúc Nhật Thiên cùng với hai phân thân của hắn tức khắc lao ra, từ ba phương hướng khác nhau nhằm về phía của Bách Diện trùng.
GROWWW -- !!!
Dị Vật thấy con mồi vậy mà lại chạy tới gần nộp mạng, nó mở rộng miệng máu, một luồng to lớn sóng xung kích từ trong miệng nó phun ra.
Nhưng Nhật Thiên làm sao có thể để nó được toại nguyện, tức khắc nghiêng sang một bên né tránh.
Mà đồng thời, hai cái phân thân không bị Dị Vật nhắm vào đã tiếp cận lại gần nó, cái thì cầm thương, cái thì đột nhiên rút ra một khẩu súng Desert Eagle, cùng với từng tiếng bang bang bang chói tai vang lên, phân thân không ngừng nã đạn lên người nó.
Hay lắm, không chỉ là cây thương, mà người cũng chôm luôn khẩu súng của người ta.
Nhân cơ hội Nhật Thiên hấp dẫn Dị Vật sự chú ý, Phó Ngạn một cách cẩn thận tiếp cận Bách Diện trùng, mà trong lúc đó khi hắn chợt nhìn thấy một cái phân thân của tộc đệ từ trong người lấy ra một khẩu súng tức khắc không biết phải nói sao cho phải nữa.
Tuy nhiên bất kể là kẹo đồng hay là sắc nhọn mũi thương, tất cả đều không thể xuyên thủng được cơ thể của nó, chỉ tạo ra một cái giống tiếng kim loại va chạm nhau âm thanh.
Rống!!!
Không đau không ngứa công kích, với Dị Thương không khác gì sự súc phạm tới nó quyền uy, phẫn nộ gầm lên, tiếp đến hàng loạt tia ánh sáng từ trên người nó hàng ngàn con người phóng ra.
Trong nháy mắt, hai phân thân bị hàng loạt tia nhiệt xuyên thủng cơ thể tạo ra vô số cái lỗ nhỏ trên người, sau đó chúng nó biến mất tan rã thành nhiều mảnh.
Tuy không làm được gì Dị Vật, nhưng hai người bọn chúng đã thành công thu hút được sự chú ý của nó, theo một tiếng xé gió vang lên, thành công tiếp cận được nó Phó Ngạn nhảy lên cao một đao trút xuống.
Rống!!!
Được Huyết Khí cường hóa lên thanh đao, vô cùng dễ dàng cắt ra được lớp da không thua sắt thép của Bách Diện trùng, cảm giác bị xé da cắt thịt khiến cho nó vô cùng đau đớn bất giác mà gầm lên.
Trên người nó vòi thịt theo đó cuồng loạn vung vẫy khắp nơi, mà trong đó có không ít cái nhắm về phía Phó Ngạn.
Phanh!!
Đang trên không trung không có biện pháp để tránh Phó Ngạn, đành phải cắn răng, toàn thân căng lên, theo sau đó một lực cực lớn đánh vào người hắn.
Oanh!
Làm cho Phó Ngạn phải bị đánh bay thẳng đi xa tới hàng chục mét, đâm xuyên qua một thân cây khiến cả cái cây sụp đổ.
Hộc!
Trúng đòn Phó Ngạn ói ra một vũng máu, hắn toàn thân đều vô cùng đau nhức, cả cơ thể chỉ có thể run rẩy nằm dưới mặt đất.
“Còn lại giao cho đệ đấy…”
Cũng may hắn đã hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ của mình, việc hắn hiện tại có thể làm, là nhắm mắt cầu nguyện Nhật Thiên kế hoạch sẽ thành công.
“Tất nhiên rồi!”
Nhất Thiên nhúng người nhảy lên từ trên không trung lao xuống, tay cầm theo đại kiếm nhắm thẳng vào miệng vết thương mà tộc huynh đã tạo ra trên người Thiên Mục Bách Diện trùng.
Rống!!!
Dị Vật đột nhiên có linh cảm không lành, nó kịch liệt chuyển động cơ thể, tức khắc vô số sợi vòi thịt lao ra phóng về phía trên không trung Nhật Thiên muốn ngăn hắn lại.
Nhưng ngay cả khi trên không trung, Nhật Thiên cũng vẫn có thể dễ dàng né tránh được hoặc là trực tiếp dùng trong tay đại kiếm đánh văng chúng đi.
AHHHHH !!!
Đợi khi tiếp cận được miệng vết thương, gào to một tiếng, Nhật Thiên dùng hết sức lực mình có một kiếm đâm thẳng xuống.
RỐNGGG!!
To lớn đại kiếm đâm vào cơ thể, dễ dàng bị lưỡi kiếm đâm xuống tới tận xương của nó tức khắc khiến nó cảm thụ một cơn đau khủng khiếp.
Hô ~
Cái miệng nhỏ mở ra, ngay lập tức một luồng nhiệt khí có nhiệt độ cao khủng khiếp từ trong miệng Nhật Thiên thoát ra.
Luồng nhiệt khí này, chính là ba người Hạ Vũ bọn họ vì hắn tranh thủ năm phút thời gian, sử dụng [Sinh Sinh Vô Cùng Tức] hấp thu được nhiệt năng, tuy nhiên do thứ hắn muốn lúc này không phải là nhiệt, thứ hắn cần nhất lúc này là hàn khí.
Bởi vậy trong một chớp mắt hắn giải phóng hết đi tất cả toàn bộ lượng nhiệt năng đang có ở trong người hắn và sau đó.
Thay thế bọn chúng bằng hàn khí.
Nhật Thiên hít một hơi thật sâu, với sự trợ giúp của [Sinh Sinh Vô Cùng Tức] toàn bộ lượng nhiệt khí mà hắn đã giải phóng đi, tức khắc được thay thế bằng hàn khí.
Một điểm Huyết Khí cuối cùng trong cơ thể được sử dụng, theo sự khống chế của Nhật Thiên, Huyết Khí lập tức kết hợp với trong cơ thể hắn hàn khí, trong nháy mắt đó, sáng tạo ra một cái ẩn chứa cực độ vô cùng lạnh lẽo Huyết Khí.
[Lục Hàn Huyết: Băng Huyết Phong Tỏa]
Rốngggg!!!
Cảm nhận có thứ đó vô cùng lạnh lẽo đang di chuyển khắp cơ thể mình, Thiên Mục Bách Diện trùng sợ hãi rống to muốn vùng vẫy đuổi Nhật Thiên xuống khỏi nó, nhưng tại rất nhanh sau đó, nó có thể cảm thụ được, cơ thể của nó đang trở nên chậm chạp, thân thể nặng nề đến vô lực để có thể di động.
Cho đến cuối cùng, ý thức dần dần mơ hồ đi, theo hàn khí lạnh lẽo đóng băng nó thần kinh, Thiên Mục Bách Diện trùng chậm rãi chìm vào giấc ngủ đông.
Cho tới khi Dị Vật hoàn toàn đã bị Hàn Khí của hắn đóng băng lại thành một cái to lớn tượng băng, Nhật Thiên ánh mắt lạnh lùng nói.
“Nếu đã là ta không thể giết được ngươi, vậy thì ta chỉ cần phong ấn ngươi lại là được, con súc sinh đáng chết.”
Song trong lòng thầm căm hận bản thân rằng tại sao hắn không nghĩ tới cách này sớm hơn, nếu không thì mọi người đã không phải khổ sở như vậy.
“…haizz..”
Tuy vậy, sống sót khỏi đại nạn sự vui sướng cũng vẫn có, Nhật Thiên thở dài một hơi sau đó hắn nhìn lại cắm trong cơ thể con quái vật này đại thiết kiếm
‘Đáng tiếc … chỉ có thể để nó ở đây.’
Là người sử dụng ra [Băng Huyết Phong Tỏa] Nhật Thiên biết rõ, hắn không thể rút ra thanh kiếm này, bởi vì theo trong cơ thể hắn Lục Hàn Huyết Khí dung nhập lên đại kiếm, khiến nó hiện tại ẩn chứa một lượng Hàn Khí cực lớn, nhờ đó mà đang không ngừng đóng băng Dị Vật lại.
Nếu lúc này hắn rút đại kiếm ra, sẽ làm hàn khí đang di chuyển khắp trong cơ thể Dị Vật hàn khí lập tức tan biến, từ đó mà giải phóng con quái vật này ra một lần nữa.
Bởi vậy, Nhật Thiên chỉ có thể mang theo tiếc nuối cùng buồn bã nhìn đại kiếm, đại thiết kiếm không chỉ là một thanh kiếm, mà nó còn là một thứ có ý nghĩa rất lớn với hắn, vì nó món quà mà phụ thân đã tặng cho hắn.
Haizz …
Một lần nữa lắc đầu thở dài, Nhật Thiên nhảy xuống người Thiên Mục Bách Diện trùng vội vàng chạy tới chỗ của Phó Ngạn.
“Phó Ngạn đại ca!! Phó Ngạn đại ca!!”
Nằm ở dưới đất nhắm mắt cầu nguyện Phó Ngạn tức khắc nhận thấy có người tiến lại gần, hắn mở to mắt liền lập tức nhìn thấy bộ dáng lo lắng nhìn hắn Nhật Thiên.
“Tiểu Thiên, con quái vật đó … chúng ta làm được rồi sao?”
Nhật Thiên gật đầu đáp.
“Ừm, chúng ta thành công rồi, tộc huynh.”
“Tạ ơn trời.”
Một lời vừa ra, Phó Ngạn căng thẳng thần kinh lập tức thả lỏng, mệt mỏi đau đớn nằm dưới đất hắn thở phào nhẹ nhõm vui sướng nói.
Mà thấy tộc huynh có phản ứng như thế ,Nhật Thiên cũng không kỳ quái, hắn hiểu rõ tâm trạng hiện tại của Phó Ngạn, đổi lại là ai cũng phản ứng như vậy, có thế sống sót khỏi quỷ môn quan, bất kỳ ai cũng đều sẽ vô cùng vui sướng.
“Đệ giúp ta một chút được không? ta hiện tại không thể di chuyển được.”
Phó Ngạn lúc này toàn thân từ trên xuống đều không có cái nào là còn nguyên vẹn, tay chân ngực vai eo vân vân tất cả từ trong ra ngoài, từ da thịt xương cốt cho đến lục phủ ngũ tạng, đều chịu không ít lớn nhỏ tổn thương.
“Tất nhiên là được!”
Một hai… lên!
Đối với người liên tục liều mình không ngừng trợ giúp hắn, Nhật Thiên hiểu nhiên sẽ không từ chối rất sáng khoái đáp ứng, tiếp đến hắn lập tức cúi người đem Phó Ngạn cõng lên trên vai mình.
“Phải nhanh quay lại thôi, Hạ Vũ tộc muội hẳn là đang rất lo lắng.”
Tìm cái tư thế thoải mái nhất nằm trên cái lưng nhỏ bé của Nhật Thiên và có một điều mà Phó Ngạn không thể không công nhận, tựa người vào người tiểu tử này thực sự rất là thoải mái rất ấm áp.
Cộng thêm trên người không lúc nào không tản ra mùi thảo mộc chấn an lòng người, thì sợ là bất cứ ai cũng không thể cưỡng lại được, khát vọng muốn thân cận hơn với tên nhóc này.
“Huynh nói phải, chúng ta nên đi nhanh thôi.”
“À mà Phó Ngạn ca…”
Nhật Thiên cảm thấy tộc huynh nói đúng, hắn nên nhanh chóng quay lại tập hợp với Hạ Vũ tỷ, để cho nàng biết hắn không sao, vì hắn không muốn để cho tỷ ấy lo lắng thêm nữa.
Chỉ là ngay trước khi rời đi thì Nhật Thiên vẫn còn một chuyện muốn làm rõ, hắn quay đầu mang theo tò mò hỏi Phó Ngạn.
“Sao thế?”
Mà Phó Ngạn nhận thấy Nhật Thiên ánh mắt hắn đáp.
“Đệ chỉ là tò mò muốn biết, tại sao… huynh đã không rời đi, tuy rằng huynh nói vì sĩ diện, lòng tự tôn của mình.”
“Nhưng đệ lại có cảm giác, huynh còn có lý do khác…”
“…hm đúng vậy.. rốt cuộc là tại sao nhỉ… ”
Phó Ngạn không có trả lời Nhật Thiên, chỉ trong im lặng nhỏ giọng lẩm bẩm, tâm chí đều đắm chìm vào suy nghĩ của mình.
“Đệ xin lỗi, là đệ đã lỗ mãng rồi, huynh hẳn là có chuyện khó nói không muốn ra.”
Nhạy bén phát hiện được tâm trạng của Phó Ngạn tộc huynh hạ thấp, trở nên trầm trọng hơn, Nhật Thiên nói lời xin lỗi.
Đang lúc không khí xung quanh hai người trở nên ngột ngạt nặng nề, thì vào lúc này, có một âm thanh từ xa vang lên.
“Tiểu Thiên, tộc ca!!”
Âm thanh này..là của Hạ Vũ tỷ?
Nhật Thiên ngước đầu nhìn về phương xa, chỉ thấy Hạ Vũ đang cưỡi trên lưng ngựa đi cùng với nàng là một vài người nam nhân thân hình to lớn, nếu hắn nhìn không nhầm, đó hắn là người của thổ phỉ đại thúc.
Hahaha họ sống! họ còn sống! tạ ơn trời, họ còn sống!!
Mà Hạ Vũ từ phương xa nhìn thấy bình an không bị làm sao hai người, nàng ngây lập tức vui sướng cười lên, nước mắt cũng vì quá xúc động, giữ không được rơi xuống ước đẩm hai má.
“Đi thôi, đừng để nàng ta đợi.”
Lúc này Phó Ngạn cũng lấy lại tinh thần, hắn vỗ vỗ vai Nhật Thiên nói.
“Ừm, đúng vậy!”
Nhật Thiên gật đầu.
“Mà nè Tiểu thiên…ta có một việc muốn hỏi đệ.”
“Sao vậy tộc huynh!?”
Phó Ngạn quay người nhìn lại cái tượng băng Thiên Mục Bách Diện trùng, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì dò hỏi Nhật Thiên.
“Không có gì, ta đơn thuần tò mò muốn biết, nó sẽ mãi giữ nguyên mãi mãi bị đóng băng như thế hay sao?”
“Làm sao có thể được, tình trạng đó của nó chỉ là tạm thời mà thôi, nếu không có ngoại lực ảnh hưởng rút ra thanh kiếm của đệ ra, thì nhiều lắm là mười ngay nữa tháng là Hàn Khí trên thanh kiếm tiêu hao hết, lúc đó con quái vật đó sẽ được thả ra.”
“Vậy sao..”
“Ừm.”
Nhật Thiên nghe được câu hỏi của tộc huynh mình, hắn không chút nào che giấu nói ra, Sau đó hắn nhếch miệng cười lên, trên lưng cõng theo Phó Ngạn chậm rãi đi tới đang vui mừng Hạ Vũ.
Vào đúng lúc này, có một tiếng rắc nhỏ bé vang lên, ngay tại khoảnh khắc đó Nhật Thiên đồng tử co rút lại, cùng với đó là trực giác hắn đang không ngừng điên cuồng vang lên cảnh báo hắn.
Đáng chết!!!
Trong thời khắc nguy cấp hắn muốn nghiêng người né tránh, nhưng mà, vừa với tình trạng toàn suy yếu từ Huyết khí không còn một chút nào, vừa là thể lực đã thấy đáy, cộng thêm hắn trên lưng đang cõng một người khiến tốc độ của hắn chậm lại.
Vù!
Một tiếng xé gió vang lên, cái miệng rộng đầy răng xuất hiện như thể lưỡi hái tử thần vút ngang qua, Nhật Thiên hắn bao gồm cả trên lưng hắn Phó Ngạn, cả hai cùng nhau đều bị cái miệng ẩn chứa đầy rằng nuốt gọn toàn bộ gần phân nữa thân thể.
Phốc!!
Bao gồm toàn bộ cánh tay trái và hơn phân nửa lồng ngực đều bị Dị Vật cắn nát, nó không để lại một chút gì toàn bộ nuốt vào trong bụng mình.
TIỂU THIÊN!!!!
Vui sướng Hạ Vũ thấy một màn đó từ vui sướng hóa thành tuyệt vọng, một giây từ thiên đường rơi xuống vô biên vực thẳm địa ngục, Hạ Vũ nội tâm đau đớn, trái tim như bị vô hình cánh tay bóp chặt, nàng sợ hãi hô to lên.
Gruuu - !!
Cảm nhận được nguồn năng lượng sinh cơ vô cùng dồi dào trừ trong bụng trào lên, Thiên Mục Bách Diện trùng sung sướng gầm lên.
Làm sao…làm có thể … nó làm sao … thoát được…
Đau đớn cùng suy yếu vô lực Nhật Thiên không thể tin được nhìn con quái vật trùng đang ăn tươi cắn nuốt cơ thể của mình, đầu óc trống rỗng, có dù có suy nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra được, làm cách nào mà thứ quái vật này thoát được khỏi [Băng Huyết Phong Tỏa] của hắn.