17.
Trịnh Lư Cẩn hết sức hối hận.
Ngay cả tấu chương các đại thần trình lên Triệu Diên Châu còn chẳng buồn xem thì làm sao chịu khó đọc lá thư trần tình vừa dài vừa chán của hắn được.
Lẽ ra hắn phải đọc cho Triệu Diên Châu nghe mới đúng —— À không, chính vì hắn không nói được nên mới giãi bày tình cảm trên giấy.
18.
Trong lòng Trịnh Lư Cẩn thiên vị Triệu Diên Châu nên chưa từng xem đối phương là bạo quân như lời đồn. Đúng vậy. Triệu Diên Châu hay đánh người nhưng không phải bạ đâu đánh đấy, là người khác chọc giận Triệu Diên Châu chứ y không hề sai.
Các đồng nghiệp nói Triệu Diên Châu trọng dụng gian thần, không phân biệt phải trái, còn thường xuyên bắt họ dâng lên kỳ trân dị bảo. Có người tặng quà không hợp ý, thế là bị y cầm ngọc tỉ đập vỡ đầu.
Trịnh Lư Cẩn ngồi ngay ngắn trên ghế, lắc đầu nói: "Tại các ngươi không hiểu bệ hạ thôi."
"Chúng ta đang đi uống rượu mà, đâu còn trong triều nữa." Đồng nghiệp liếc hắn một cái rồi nói, "Ngươi cần gì phải giả làm trung thần, nói tốt cho tên hôn quân kia chứ."
"Ta thấy chúng ta nên học hỏi Trịnh thượng thư đi, xem xét thời thế, thận trọng từ lời nói đến việc làm, vậy mới thăng tiến nhanh được!" Một người khác cười nói rồi giơ ly rượu mời hắn, "Kính mời Trịnh thượng thư!"
19.
Trong đám quan viên cùng thời, Trịnh Lư Cẩn trẻ nhất nhưng quan hàm lại lớn nhất, vì vậy khó tránh khỏi bị ghen ghét.
Mỗi lần vào cung can gián tân hoàng, hắn đều liều mạng khuyên can, có tin đồn hắn bán nam sắc, nhờ vào khuôn mặt tuấn tú kia để thăng tiến.
Hầy. Triệu Diên Châu chẳng bao giờ nhìn thẳng vào hắn, hắn có muốn bán nhan sắc cũng chẳng được.
Trịnh Lư Cẩn tự thấy mình không xấu, nhưng Triệu Diên Châu gặp hắn cứ như gặp phải ruồi, hắn cố rút gọn tối đa lời can gián của mình, nhưng mới nói hai câu Triệu Diên Châu đã bực bội trừng hắn: "Chỉ được nói ba câu thôi, nếu không trẫm sẽ rút lưỡi ngươi."
20.
Nghĩ đến đây, Trịnh Lư Cẩn âm thầm thở dài, vén tay áo rộng lên rồi bưng ly đáp lễ, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn nở nụ cười ôn hòa: "Lý đại nhân cứ đùa, Trịnh mỗ đâu biết cách nịnh bợ, mọi lời ta nói đều là thật lòng cả."
Hắn biết thứ Triệu Diên Châu muốn không phải là báu vật, dù có tặng con dế vẫn tốt hơn hồng ngọc san hô.
Triệu Diên Châu đòi nạp mỹ nhân khắp thiên hạ vào hậu cung không phải vì háo sắc mà vì cô đơn.
Lúc ở lãnh cung không ai nói chuyện với y, giờ thành chủ nhân thiên hạ đầy quyền lực, y càng thấy quạnh quẽ hơn.
Trịnh Lư Cẩn vẫn luôn tự hỏi nếu thuở thiếu thời mình dũng cảm hơn thì có thể trở thành bạn thân của Diên Châu không?
Đã bỏ lỡ một lần nên hắn không muốn bỏ lỡ nữa.
Không thể làm bạn thân thì làm bề tôi cả đời vậy.
21.
Trịnh Lư Cẩn nhìn sững Triệu Diên Châu, quên cả hít thở.
"Trịnh Lư Cẩn," thiếu niên bóp mạnh mặt hắn, vẻ tức giận đã biến mất sạch, cười nói với hắn, "Bình thường nhìn mặt ngươi đáng ghét muốn chết, thế này vẫn đẹp hơn nhiều."
Hắn rất ít khi thấy Triệu Diên Châu cười.
Đôi mắt thiếu niên cong cong, khi cười để lộ răng nanh.
Thì ra Triệu Diên Châu còn có lúm đồng tiền nữa.
Trịnh Lư Cẩn cũng cười theo, ngón tay trên dây đàn khẽ nhúc nhích. Hắn muốn đưa tay sờ mặt Triệu Diên Châu nhưng biết đối phương là hoàng đế, còn mình chỉ là thần tử nên không được vượt khuôn phép.
22.
Trịnh Lư Cẩn không sợ miệng đời, cũng chẳng sợ chết.
Hắn cản thích khách cho Triệu Diên Châu theo bản năng, ai ngờ làm hại đối phương trúng phi tiêu tẩm độc.
"Sao bệ hạ lại cứu ta?" Hắn đỏ hoe mắt quỳ cạnh giường, nước mắt rơi không ngừng.
"Vậy sao ngươi đứng che cho ta?" Triệu Diên Châu hỏi ngược lại hắn.
Tại sao à?
Trịnh Lư Cẩn nhìn gương mặt thiếu niên của Hoàng đế, không cách nào thổ lộ tình cảm thật sự của mình.
Bọn họ nói đúng, hắn xem xét thời thế, thận trọng từ lời nói đến việc làm, chỉ biết nói những lời giả tạo chứ không dám bộc lộ cảm xúc thật.
Hắn hít sâu một hơi rồi đáp: "Thần chết vì quân là lẽ đương nhiên mà."
Triệu Diên Châu không giỏi che giấu cảm xúc bằng Trịnh Lư Cẩn, né tránh ánh mắt hắn như sợ bị hắn nhìn thấu tâm tư, hậm hực nói: "Trẫm đâu muốn cứu ngươi, tại tay trẫm tự làm thôi."