23.
Trịnh Lư Cẩn chưa bao giờ nghĩ họ sẽ tâm ý tương thông, thậm chí còn hòa hợp cả thể xác lẫn tâm hồn, niềm vui bất ngờ này khiến hắn mất lý trí vượt khuôn phép, lấy hạ phạm thượng, làm chuyện thần tử không nên làm.
Triệu Diên Châu vừa mạnh miệng vừa bạo lực, giống hệt con nhím, chỉ có người thân cận mới chạm vào được chỗ mềm mại của y.
Thành ruột non mềm siết chặt gậy thịt đâm sâu của hắn, vừa thúc nhẹ đã làm thịt mềm chảy nước, lỗ hậu càng lúc càng ướt, hắn cũng tiến vào càng lúc càng sâu.
Hai người ôm chặt nhau không một khe hở, mặt Triệu Diên Châu đỏ bừng, khóe mắt ướt át, không chịu nhìn thẳng Trịnh Lư Cẩn.
Trịnh Lư Cẩn ranh mãnh cười trêu y: "Bệ hạ khóc à?"
Triệu Diên Châu khàn khàn nói: "Không có!"
Hắn cúi đầu hôn những giọt nước trên mi mắt thiếu niên, càng thấy Triệu Diên Châu đáng yêu hơn. Người khác đều sợ y, nhưng hắn thấy vậy cũng tốt, làm thiên tử phải có uy mới cai quản được đất nước, chỉ để lộ sự mềm yếu với hắn là được rồi.
24.
Triệu Diên Châu xấu hổ rên rỉ trước mặt hắn, cắn răng kìm lại âm thanh, khi bị hắn thọc vào chỗ sâu nhất mới kêu ra tiếng, đôi mắt nhắm nghiền ứa lệ, bảo hắn làm chậm một chút, đừng đâm sâu như vậy.
Tuy đang khóc nhưng thiếu niên vẫn hết sức hung dữ, còn mang theo giọng ra lệnh.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Lư Cẩn thấy bộ dạng này của Triệu Diên Châu, dễ gì hắn nhịn được. Ngoài miệng nói "tuân lệnh" nhưng chẳng có vẻ gì muốn dừng, đã không làm chậm lại mà còn đâm rút nhanh hơn.
"Trịnh Lư Cẩn! Ngươi là đồ gian thần hai mặt!" Triệu Diên Châu trấn tĩnh lại, trên má còn đọng nước mắt, nằm đè lên người hắn rồi tức giận trừng hắn.
Hắn nắm chặt bàn tay thiếu niên đang định bóp cổ mình rồi cung kính nói: "Thần tuyệt đối trung thành với bệ hạ, sao lại là gian thần được chứ?"
"Ngươi......" Triệu Diên Châu trừng mắt, hệt như con mèo xù lông đuôi, lúc nói chuyện mang theo giọng mũi vì mới khóc xong, "Da mặt ngươi dày thật đấy! Còn giả bộ quân tử nói ra câu này nữa!"
Trịnh Lư Cẩn vừa bắn nguyên dương vào bụng Triệu Diên Châu, đúng là không tiện làm quân tử cho lắm. Hắn ho khan một tiếng, vành tai đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Bệ hạ, lúc thị tẩm thần không làm quân tử được đâu......"
25.
Thật ra khi tỏ tình Trịnh Lư Cẩn rất ngại, sợ mình dùng từ quá hoa mỹ sẽ làm Triệu Diên Châu bực bội.
Nói xong hắn hồi hộp quan sát phản ứng của thiếu niên.
Triệu Diên Châu đã quen tỏ vẻ lạnh lùng trước mặt người ngoài nên rất ít khi bộc lộ cảm xúc.
"Ngươi......" Triệu Diên Châu cưỡi trên bụng hắn, cúi đầu nhìn hắn rồi hỏi khẽ, "Ngươi thích ta thật sao?"
Trịnh Lư Cẩn nói: "Thần tuyệt đối không nói dối đâu ạ."
Thấy Triệu Diên Châu không ghét mình, hắn lại thề thốt: "Trời đất chứng giám, trong lòng thần chỉ có bệ hạ mà thôi."
Triệu Diên Châu nhìn hắn một lát rồi bắt hắn thề lần nữa: "Dám gạt ta thì ngươi sẽ chết không toàn thây."
Hắn giơ ngón tay lên, nghiêm túc thề với trời: "Nếu ta dối gạt Triệu Diên Châu nửa lời thì sẽ chết không toàn thây."
Triệu Diên Châu nói tiếp: "Sẽ bị ngũ mã phanh thây, lăng trì, còn bị bêu đầu trên cổng cung nữa."
Hắn ngẩn người, cuối cùng vẫn thề.
Triệu Diên Châu nở nụ cười, chồm tới gần hắn rồi nói khẽ: "Đây là lần đầu tiên có người nói thích ta đấy."
Hắn vừa định cười theo thì thiếu niên há miệng cắn mạnh vai hắn, đến khi chảy máu mới nhả ra: "Nếu ngươi dám gạt ta thì ta sẽ tự tay chặt ngươi ra làm tám khúc rồi nghiền xương thành tro."
Trịnh Lư Cẩn nhìn đôi môi Triệu Diên Châu bị máu mình nhuộm đỏ, ngửa đầu hôn y một cái rồi cười hỏi: "Nếu ta nói thật lòng thì bệ hạ sẽ làm gì ta?"
Triệu Diên Châu ngại ngùng ôm hắn, vùi mặt vào cổ hắn rồi thè lưỡi liếm vết thương rướm máu của hắn, lời nói gần như bị tiếng tim đập át đi: "Vậy...... Vậy ta cũng thích ngươi, được chưa?"