11.
Trong thiên hạ chỉ có Triệu Diên Châu mới xứng ngồi lên ngai vàng.
Trịnh Lư Cẩn vào triều làm quan chỉ công nhận một quân chủ này.
Triệu Diên Châu nhìn xuống hắn từ trên cao, lông mày nhướng lên, tóc mai đẫm máu dính bết vào gò má, đáy mắt phản chiếu ánh lửa trong điện.
Trịnh Lư Cẩn nhìn y không chớp mắt, tim đập như trống, tưởng tượng Triệu Diên Châu là một con rồng vừa trỗi dậy từ vực sâu, xinh đẹp, mạnh mẽ, lạnh lùng.
Hắn tình nguyện cúi đầu trước đối phương.
12.
Triệu Diên Châu không nhớ hắn. Trịnh Lư Cẩn hơi hụt hẫng.
Tân hoàng đăng cơ, hắn là người đầu tiên quỳ lạy nên chức quan được thăng lên hai bậc. Nhiều đồng nghiệp bàn tán sau lưng hắn, nói hắn nhìn thì quân tử nhưng thật ra chỉ là tiểu nhân a dua nịnh hót.
Hắn luôn giữ lễ nghĩa, luôn nở nụ cười ôn hòa, không bao giờ tức giận, thế là bọn họ nói hắn giả nhân giả nghĩa, luồn cúi bạo quân.
Người đời thường là thế, nước chảy bèo trôi, nói sao nghe vậy, nếu hở chút lại buồn bực khó chịu thì e là cả ngày hắn đều không yên ổn.
Chỉ có Triệu Diên Châu mới tác động được hắn.
13.
Triệu Diên Châu bướng bỉnh dễ cáu nhưng cũng rất dễ dỗ.
Trịnh Lư Cẩn suy nghĩ gần nửa năm vẫn chưa nghĩ ra nên tặng quà sinh nhật gì cho Triệu Diên Châu. Kỳ trân dị bảo? Hắn biết Triệu Diên Châu không hề có hứng thú với những thứ này, có tặng cũng sẽ bị vứt vào góc phủ bụi.
Hắn bỏ đi rất nhiều giấy, rốt cuộc cũng viết xong thư cho Triệu Diên Châu, kể lại những lần gặp gỡ của họ, từng câu từng chữ tràn ngập tình ý, cố gắng để Triệu Diên Châu hiểu lòng mình.
Một lá thư không đủ.
Thế là Trịnh Lư Cẩn lại đi chùa khai quang ngọc bội—— Đây là vật mẹ hắn cho, bà nói sau này hắn cảm mến cô nương nào thì tặng ngọc bội này làm tín vật đính ước.
Hắn nghĩ mình sẽ làm tùy tùng cho Triệu Diên Châu cả đời nên không cần nghĩ chuyện cưới vợ, chi bằng tặng ngọc bội cho Triệu Diên Châu để chứng tỏ sự trung thành tuyệt đối của mình.
14.
Triệu Diên Châu vênh mặt nhìn quà hắn tặng rồi cáu kỉnh hỏi: "Trịnh Lư Cẩn, ngươi chê bổng lộc ít quá đúng không?"
Người đến tặng quà sinh nhật rất đông, hắn vừa giải thích một câu đã bị những người khác đẩy ra sau.
So với đống ngọc ngà châu báu các quan viên tặng, món quà của hắn càng lộ ra vẻ nghèo nàn.
Triệu Diên Châu liếc nhìn hắn lùi đến cạnh cây cột, lông mày nhíu chặt.
Trịnh Lư Cẩn mỉm cười đáp lại, tự tin nghĩ thầm chỉ cần bệ hạ đọc thư thì sẽ hiểu rõ lòng mình thôi.
16.
Trịnh Lư Cẩn đã đoán sai.
Triệu Diên Châu ghét nhất là học, cũng chẳng biết nhiều chữ, mở thư ra thấy hắn viết chi chít mấy trang giấy thì bỗng thấy nhức đầu, chưa đọc hai dòng đã ném đi.
Sau đó hắn ngăn cản Triệu Diên Châu xây rồng vàng khiến y nổi giận, hệt như mèo bị đạp đuôi gào thét với hắn, trách hắn không cho mình làm gì, quà tặng còn nghèo nàn như vậy.
May mà hắn có chuẩn bị sẵn, dùng bánh ngọt mình cố gắng làm bao lâu nay để thánh thượng nguôi giận.
Hắn uyên bác hiểu biết nhưng chẳng có chút năng khiếu nấu nướng nào.
Lúc làm bánh hắn vụng về hậu đậu, khó khăn lắm mới làm được một mẻ tàm tạm, khi lấy ra khỏi chảo lại sơ ý làm bỏng tay mình.
Trong lòng Trịnh Lư Cẩn thấp thỏm, sợ đối phương đã quen ăn sơn hào hải vị sẽ chê bánh mình làm không ngon.
Triệu Diên Châu liếc nhìn tay hắn rồi mở gói giấy dầu ra, bỏ vào miệng hai cái, không chê bánh xấu, cũng không nhận xét hương vị mà chỉ hờ hững nói với hắn: "Trịnh Lư Cẩn, trẫm tha cho ngươi lần nữa đấy."
16.
Triệu Diên Châu dựa vào thành giường, sợi dây đeo ngọc bội quấn quanh ngón út, cảm thấy Trịnh Lư Cẩn thật keo kiệt. Y nghĩ lòng dạ hắn thâm sâu, không thể nào tặng mình món quà nghèo nàn như vậy được, chắc chắn trong ngọc bội còn ẩn giấu bí mật nào đó.
Sau ngọc bội có khắc một chữ "Trịnh" nhỏ xíu, chẳng lẽ đây là báu vật gia truyền của Trịnh gia? Nhưng y đưa cho mấy người rành ngọc xem, họ đều nói đây không phải ngọc quý.
Y càng nghĩ càng thấy Trịnh Lư Cẩn đang chọc tức mình.
Thôi bỏ đi. Triệu Diên Châu chép miệng, nhớ đến gói bánh kia thì quyết định không ghi thù với đối phương nữa.