Ngàn Tuyết hóa hình thành thiếu niên 16, 17 tuổi, đi tới linh đàm bên kia mang nước cùng với linh đào về, "Chủ nhân, ta giúp nàng." Hắn hứng thú bừng bừng mà nói, đem chén ngọc chứa nước đưa tới bên miệng Ninh Hinh Nhi.
"Không cần. Còn nữa, ngươi đã không còn là linh sủng của ta, không cần gọi ta là chủ nhân." Nịnh Hinh Nhi lạnh nhạt cầm lấy chén ngọc, sau đó với tay lấy một quả linh đào bỏ vào trong miệng. Ngàn Tuyết đã đồng ý giúp nàng nghĩ cách, nhưng nàng cảm thấy hắn cũng không nguyện ý lắm, hoặc là nói trong khoảng thời gian này hắn sẽ không giúp nàng gỡ bỏ Khóa Thần Hoàn. Mục đích của hắn là cái gì? Chính là thân thể và linh lực của nàng. Ba người bọn họ ngăn cản nàng phi thăng, mục đích lớn nhất chính là đem nàng coi như nguồn sức mạnh mà hấp thụ, hút lấy linh lực của nàng. Nàng thật sự đã nuôi dưỡng ra ba tên đồ đệ vong ân bội nghĩa, cầm thú không bằng ác nhân!
"Sư phụ, ngay từ ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy nàng thì đã thích nàng, nàng cũng rất yêu thích ta, vì sao lại không tha thứ cho ta? Người ra chủ ý chính là hai huynh đệ bọn họ, ta chỉ là không nghĩ tới nếu nàng độ kiếp thất bại liền bị hồn phi phách tán." Ngồi ở bên người nàng, hắn ủy khuất mà nói.
Nịnh Hinh Nhi nhàn nhạt liếc nhìn tên yêu hồ rõ ràng đã thành niên nhưng lại giả trang thành một con tiểu thú để lừa gạt nàng. Mái tóc hắn trắng như tuyết, đôi mi thon dài, so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn; hắn là yêu hồ, hồ ly từ khi sinh ra đôi mắt đã khác người, tròng mắt đen nhánh kia chỉ có bóng dáng nàng, cũng như trong lòng hắn cũng chỉ yêu nàng; cái mũi anh đĩnh cao thẳng, đôi môi hồng phấn nhu thuận mê người. Hắn hiện đang mặc một bộ bạch y trùng với da lông của hắn, nửa mặc nửa cởi, lộ ra lồng ngực bóng loáng, trắng trẻo...
Một cổ khát vọng dần dần nhen nhóm trong lòng, Nịnh Hinh Nhi ngơ ngác mà nhìn khuôn ngực của hắn, cảm giác miệng lưỡi khô đắng, tim đập bang bang, huyết khí sôi sục.
"Sư phụ, ta có chút nóng, nàng thì sao?" Môi đỏ hắn hé mở, ngón tay đem vạt áo mình mở rộng ra, hai tròng mắt lưu chuyển ánh sáng yêu mị nhu hòa.
Mị cốt của yêu hồ, mỗi cái giơ tay hay nhấc chân đều có thể làm lòng người rung động!
Nịnh Hinh Nhi bỗng nhiên bừng tỉnh, dịch dịch thân mình cách xa hắn ra.
Ngàn Tuyết cười khúc khích, "Sư phụ, ta vẫn chưa làm gì nàng, nàng hà tất phải trốn tránh như thế?" Động tác trốn tránh của nàng quá cứng nhắc, lại rõ ràng, Nịnh Hinh Nhi không thể bảo trì bộ dáng bình tĩnh được nữa, cảm xúc của nàng rõ ràng đang mãnh liệt phập phồng.
Yêu hồ cười đến khuynh quốc khuynh thành. Khuôn mặt hắn tuyệt mĩ, cười lên thì càng nở rộ, ánh mắt lưu chuyển tia sáng kì dị, hai má trắng nõn nhẹ run rẩy, khóe miệng gợi lên một độ cong duyên dáng. Nịnh Hinh Nhi cúi đầu nhìn chén bạch ngọc trong tay, làm bộ như đang nghiêm túc nghiên cứu hoa văn tinh xảo bên ngoài.
Ngàn Tuyết mỉm cười giảo hoạt, thân thể di chuyển đến bên người Nịnh Hinh Nhi, một tay đem nàng kéo vào trong ngực. "Trước kia đều là sư phụ ôm ta, hiện tại ta cũng có thể ôm sư phụ." Linh lực của nàng hiện đang bị phong ấn, nàng lại chuyên tâm tu luyện tinh lực cùng thuật pháp, không có những thứ đó, nàng liền trở thành thiếu nữ nhu nhược bình thường.
"Buông ta ra!" Nịnh Hinh Nhi lạnh giọng quát, muốn duy trì một chút tôn nghiêm của người làm sư phụ.
"Ta không muốn buông nàng ra, sư phụ, ta muốn cùng nàng ở bên nhau, lâu lâu dài dài, vĩnh viễn không rời xa nhau." Ngàn Tuyết đem khuôn mặt nàng dán vào trên lồng ngực hắn, thâm tình mà nói, "Sư phụ, tất cả mọi thứ của ta đều thuộc về nàng, kể cả trái tim của ta."
"Ngươi buông ta ra!" Nịnh Hinh Nhi giãy giụa muốn đứng dậy.
Ngàn Tuyết gắt gao ôm nàng, tay ngăn chặn cái ót của nàng, cưỡng bách nàng nghe tiếng tim đập chính mình, "Sư phụ, nàng có nghe thấy tiếng tim đập của ta không? Nó vì nàng mà đập càng thêm nhanh, bởi vì nàng chính là chủ nhân của nó."
Sự ấm áp lan tỏa ra khắp cơ thể, trái tim mạnh mẽ mà đập, nàng không tự chủ được mà đưa tay lên...
"Yêu hồ quả nhiên là thứ am hiểu mị hoặc lòng người nhất!" Đột nhiên, một thanh âm lạnh lẽo vang lên bên ngoài thạch thất, một thân ảnh màu lam thon dài lăng yên bước tới.