Nịnh Hinh Nhi thật sự là rất mệt mỏi nên nàng ngủ rất sâu.
Đột nhiên, một nguồn sức mạnh rất lớn dao động xung quanh nàng, cả người nàng hốt hoảng, trong nháy mắt bừng tỉnh.
Có người đã tiến vào cảnh giới Hóa Thần Kỳ!
Tuy linh lực bị phong ấn, nhưng thần hồn không hề chịu ảnh hưởng. Nàng cảm nhận nguồn sức mạnh, lập tức liền hụt hẫng. Người vừa mới phá vỡ cảnh giới nằm ở thạch thất cách chỗ nàng 3 trượng*, chính là Nhị đồ đệ Lê Tử Nam của nàng. Hắn hấp thụ nguyên âm của nàng, nhanh chóng tăng cấp, hơn nữa tu vi vẫn còn đang không ngừng tăng lên.
*1 trượng = 3,3 mét.
Đem thần thức chuyển tới trên người Đại đồ đệ Hạ Trọng Lâu và Tam đồ đệ Ngàn Tuyết, nàng phát hiện Hạ Trọng Lâu đang ở giai đoạn chuẩn bị đột phá Kim Đan đại viên mãn, Ngàn Tuyết thì vừa tiến vào Kim Đan hậu kì. Tà thuật này quả nhiên chính là lối tắt cho người tu luyện!
Không thể tiếp tục bị bọn hắn chế trụ.
Nàng thu hồi thần thức, bắt đầu kiểm tra đan điền và kinh mạch của bản thân. Đan điền của nàng bị một cổ lực lượng thần bí phong ấn, làm nàng không thể điều động sức mạnh. Lực lượng bị phong ấn bị chuyển tới trên ba chỗ, ở cỗ và hai tay, bộ ba Khóa Thần Hoàn. Theo như thứ tự mà Lê Tử Nam đeo những thứ này lên người nàng, nàng xác định chỗ cổ là phong ấn có hiệu quả mạnh nhất, còn chỗ hai cổ tay chỉ là phụ trợ thêm tác dụng.
Làm sao mới có thể cởi bỏ Khóa Thần Hoàn?
Nịnh Hinh Nhi lặng lẽ nâng tay lên kiểm tra cổ. Pháp khí này có một khóa, cùng với vòng tay ở cổ tay không khác biệt lắm, chỉ là có vẻ như nó không phải làm từ vàng. Bên ngoài có khắc hoa văn trang trí lá và hoa, hình thành tạo nên một pháp trận nhỏ, ngăn cản nàng gỡ bỏ nó ra.
Nịnh Hinh Nhi dùng thần thức đả kích pháp trận đó, nghiêm túc mà xem xét nó. Nàng rất tinh thông luyện chế đan dược, đối với luyện khí và chế tạo pháp trận thì không bằng Hạ Trọng Lâu. Nhưng dựa theo sự hiểu biết của nàng đối với hắn, thì hắn không có khả năng chế tạo ra pháp khí phức tạp và cường đại như thế này. Trước khi cha mẹ phi thăng đã để lại cho nàng rất nhiều pháp khí, nàng đều đã xem qua, nhưng Khóa Thần Hoàn lại không có trong đó, vậy thứ này rốt cuộc từ đâu tới? Là của Lê Tử Nam khi ra ngoài rèn luyện may mắn có được sao? Hắn thu lưu đồ vật như thế mà không nói với nàng? Thật sự quá khinh vi sư nàng đây mà!
Dùng thần thức phân tích Khóa Thần Hoàn sâu hơn, nàng càng ngày càng khiếp sợ. Sắc mặt nhanh chóng tái nhợt. Những thứ pháp trận trong đó nàng chỉ biết một số ít, còn lại thì chưa từng nhìn thấy qua. Trời này cao thì có trời khác cao hơn, nàng trước nay cũng cảm thấy mình có tu vi cao, học thức có bao nhiêu uyên bác, nhưng xem qua Khóa Thần Hoàn này, nàng mới biết mình nhỏ bé cỡ nào, giới pháp thuật như một hồ biển lớn sóng đánh cuồn cuộn còn mình chỉ là một giọt nữa nhỏ nhoi mà thôi.
Có thể đem Hóa Thần đại viên mãn như nàng phong ấn lại, thì nó có bao nhiêu mạnh mẽ, a mới có thể phá giải được? Nàng có thể dùng kiếm mà chặt đứt nó sao?
Nịnh Hinh Nhi càng nghĩ càng buồn. Linh lực của nàng hiện tại bị phong ấn, đồ vật nàng cất giữ trong túi càn khôn lại không thể lấy ra. Linh đàm bí địa chỉ có ba người một thú, hạ Trọng Lâu và Lê Tử Nam cùng với Ngàn Tuyết đã liên thủ giam giữ nàng, nàng còn có thể tìm ai hỗ trợ đây?
Khi nàng còn đang kiểm tra đan điền, dò xét Khóa Thần Hoàn, yêu hồ bảy đuôi Ngàn Tuyết đã thành công hấp thụ nguyên âm, tu vi cuối cùng dừng ở Kim Đan đại viên mãn kì. Vui vẻ mở mắt ra, vẫn là hình thái yêu hồ mà bổ nhà vào bên người Nịnh Hinh Nhi: "Tu vi của ta tăng lên rất nhiều."
Nịnh Hinh Nhi cũng không liếc nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ âm trầm đến cực điểm.
Tên tiểu tử lông xù xù nào đó tiến đến bên khuôn mặt nàng, vươn đầu lưỡi liếm liếm lấy lòng: "Chủ nhân, đừng tức giận được không? Cho dù không có khế ước chủ - sủng, ta cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng." Tu sĩ lập khế ước chủ - sủng là để hỗ trợ bản thân, phòng ngừa năng lực không đủ, khi cùng với kẻ thù giao thủ sẽ có nó hỗ trợ, không bao giờ phản bội lại chủ nhân, cái thứ hai đó chính là không bao giờ cô đơn. Khi tu luyện, thời gian dài sẽ cảm thấy buồn chán, có một tên tiểu gia hỏa trung thành luôn đi theo bên cạnh mình có thể giảm bớt sự cô đơn.
"Ngươi là một con yêu hồ thành niên, còn là một tu sĩ trưởng thành, đừng có mà lừa gạt ta như thế nữa." Nịnh Hinh Nhi xụ mặt nói. Tiểu Tuyết đối với nàng có ham muốn chiếm hữu như thế, nàng thế nhưng còn đem hắn coi như bảo bối mà sủng ái?
"Chủ nhân, chủ nhân... Sư phụ, sư phụ..."
Ngàn Tuyết quấn lấy nàng làm nũng, dùng đầu lưỡi leim16 láp mặt nàng, dùng mặt cọ cọ nàng, dùng cái đuôi lông xù xù ngày thường nàng thích quấn quanh nàng. Nịnh Hinh Nhi mặc kệ mà nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời dùng thần thức mà giám sát Lê Tử Nam và Hạ Trọng Lâu. Tu vi của bọn hắn vẫn đang tăng lên, tuy rằng từ từ nhưng vẫn không ngừng.
Ngàn Tuyết thấy biện pháp làm nũng không có hiệu quả, liền biến trở về thành người, nằm xuống bên cạnh Nịnh Hinh Nhi. Cánh tay trái mò mẫm xung quanh, dò hỏi: "Sư phụ, ta có cái gì không tốt mà nàng không thể chấp nhận ta?" Hắn xinh đẹp cũng không thua kém sư phụ, thân mình tứ chi cân xứng, khỏe mạnh, nữ nhân ai ai mà không thích hắn? Nếu sư phụ cảm thấy mái tóc trắng bạch của hắn quá mức khác người, hắn có thể nhuộm lại nha. Chờ tu vi của hắn tăng lên cao hơn một chút, hắn có thể trực tiếp thay đổi nó, trở nên giống với con người.
Nịnh Hinh Nhi trong lòng vừa động, trợn mắt nhìn Ngàn Tuyết, môi hơi mấp máy. Nàng biết lúc này hai đồ đệ kia còn đang tập trung tu luyện, căn bản không rảnh bận tâm xung quanh.
Ngàn Tuyết vội vàng nghiêng tai lắng nghe.
"Nếu ngươi có thể giúp ta cởi bỏ Khóa Thần Hoàn, ta vẫn sẽ yêu thích ngươi như trước." Nịnh Hinh Nhi nói.