Ngàn Tuyết quay lại, liền thấy Lê Tử Nam thần khí thanh sảng mà bước đến. Đôi mắt hắn trong suốt nhu thuận, khuôn mặt tuấn mỹ như hoa, thân thể dư thừa linh lực theo hô hấp mà lưu chuyển ra ngoài, toàn thân như được bao phủ trong ánh hào quang.
Theo bản năng, Nịnh Hinh Nhi bỗng nhiên thanh tỉnh, lập tức dùng sức mà đẩy Ngàn Tuyết, muốn từ trong ngực hắn thoát ra.
"Chúc mừng ngươi thăng cấp, bước vào cảnh giới Hóa Thần Kỳ." Ngàn Tuyết dùng sức ôm lấy Nịnh Hinh Nhi mà nói, đôi mắt nhìn Lê Tử Nam trần trụi đố kỵ. Nhân tộc có được Tiên Thiên Đạo Thể, đó là điều làm Yêu tộc cực kì đố kỵ. Hắn lớn hơn Lê Tử Nam 300 năm tuổi, khi bọn họ lần đầu gặp mặt, hắn đã là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, mà Lê Tử Nam và Hạ Trọng Lâu vẫn còn chưa đạt đến Trúc Cơ. Một trăm năm qua đi, trong khi bọn hắn cùng hấp thụ được nguyên âm của nữ tu sĩ Đại Hóa Thần viên mãn, kết quả hắn chỉ đạt đến Nguyên Anh hậu kì, mà Lê Tử Nam đã bỏ xa hắn trực tiếp bước vào Hóa Thần Sơ Kỳ.
Lê Tử Nam tự tin mà cười cười, ánh mắt đảo qua thân ảnh đang tĩnh tọa ở góc phòng, quanh thân hắn ta đang lưu chuyển ngọn lửa màu đỏ, Hạ Trọng Lâu. Hắn đã thành công kết anh, trước mắt đang ở Nguyên Anh hậu kỳ, chuẩn bị bước vào Nguyên Anh đại viên mãn. Đây hẳn cũng là điểm cực hạn của Hạ Trọng Lâu, hắn có thể từ Kim Đan hậu kỳ trực tiếp vọt vào Hóa Thần Sở Kỳ là bởi vì hắn đã giải trừ một đạo phong ấn của chính mình. Nhưng mà nói đi nói lại, hắn có thể đạt được như vậy, đều là nhờ tài năng tu luyện của hắn. Sở dĩ Lê Tử Nam hắn mạnh hơn Hạ Trọng Lâu là nhờ có bí mật riêng. Hạ Trọng Lâu là thiên tài trong đất trời, từng ấy thời gian khẳng định hắn đã sớm phi thăng, với điều kiện không gặp chuyện gì mà chết sớm.
Ý là với năng lực của Hạ Trọng Lâu thì anh ấy đã có thể phi thăng từ lâu rồi, nếu không thể, chỉ có lý do là chết sớm.
Đi đến bên cạnh Nịnh Hinh Nhi, ánh mắt Lê Tử Nam uy nghiêm mà nhìn Ngàn Tuyết, "Ngươi ôm nàng đủ rồi, đến ta." Một cổ áp lực vô hình cứ thế hướng tới Ngàn Tuyết đáng thương. Hắn chịu đựng chia sẻ nàng với một con yêu hồ đã rất không vui rồi, bây giờ hắn muốn cho Ngàn Tuyết biết, trong ba người, ai mới là lớn nhất.
Áp lực cường đại phục kích tinh thần và thể xác Ngàn Tuyết, như cảm ứng được sự uy hiếp lớn lao, theo bản năng mà run sợ.
Lê Tử Nam rất dễ dàng đem Nịnh Hinh Nhi từ trong lòng Ngàn Tuyết ôm lên, ngồi ở mép giường, cho nàng ngồi trên đùi mình. "Hinh Nhi, nàng thế nào rồi?" Lần đầu tiên hút lấy nguyên âm của nàng, chưa đả động đến đan điền và linh lực, nàng cũng không sao đi.
"Buông ta ra!" Nịnh Hinh Nhi vô lực mà quát lớn, một chút uy nghiêm của bậc sư tôn cũng không có.
"Sẽ không." Lê Tử Nam gắt gao ôm lấy thân mình ôn hương nhuyễn ngọc vào trong lòng, "Vì nàng, ta đã quyết định từ bỏ con đường tu luyện cũ, hiện tại bắt đầu đi theo con đường mới."
Nịnh Hinh Nhi kinh ngạc, không kiềm chế được mà hỏi: "Ngươi muốn tu luyện theo phương pháp nào?" Sư phụ thu nhận đồ đệ, trong quá trình tu luyện, các đồ đệ sẽ tự quyết định đạo của chính mình. Có người lấy Phật nhập đạo, có người lấy ma, lấy đan, lấy khí, lấy thể, lấy kiếm nhập đạo... Nàng nhập đạo theo một cách tự nhiên nhất, lấy thủy linh khí bên hồ để tu luyện, tâm vô niệm chứ không chứa tà niệm, trước khi bị bọn họ làm bẩn thì tâm tư vẫn luôn thiên chân đơn thuần, thuần khiết thiện lương.
Môi mỏng Lê Tử Mam hé mở, ngữ khí lăng băng thấu xương, "Vô tình ma đạo."
Thân thể Ngàn Tuyết tức thì run rẩy. Khó trách lúc nào nhìn đến hắn cũng chỉ thấy ánh mắt lạnh băng, thì ra là hắn theo vô tình ma đạo. Theo như truyền thuyết nói, tu sĩ nếu theo đạo này tu luyện đến một trình độ nhất định sẽ mất đi cảm xúc, đem cảm tình đối với những người xung quanh quên hết sạch, toàn tâm toàn ý mà tu luyện, theo đuổi sự trường sinh.
"Không được!" Trong lúc nhất thời, Nịnh Hinh Nhi lại quên bản thân vẫn còn đang ngồi trên đùi Lê Tử Nam, nghiêm túc mà nói, "Vô tình ma đạo sẽ làm ngươi mất đi cảm xúc, tuy nó có thể giúp ngươi trường sinh bất lão, nhưng lại cướp đi thất tình lục dục, trong mắt tu sĩ khác đó cũng chỉ là một cổ pháp khí cường đại, uy lực mà thôi." Truyền thuyết nói bởi vì vô tình ma đạo không có hỉ nộ ái ố, thế nên tốc độ tu luyện thường vượt xa những tu sĩ khác.
Lê Tử Nam phong thủy song linh căn, tốc độ tu luyện đã sớm vượt qua Hạ Trọng Lâu linh căn, hay là...
Nịnh Hinh Nhi nôn nóng, "Ngươi có phải hay không đã tu luyện vô tình ma đạo?" Bây giờ ngẫm lại, cảm thấy rất đúng, trước giờ nàng đối với hai đồ đệ bọn họ luôn là ôn nhu săn sóc, Đại đồ đệ Hạ Trọng Lâu ngay thẳng thiện lương, nhưng còn Nhị đồ đệ vẫn luôn nho nhã, lạnh nhạt.
Lê Tử Nam cười, đáy mắt hiện ra một tia ôn nhu, "Không có, bởi vì nàng, nên ta không tu luyện thứ đó." Phát hiện nàng lo lắng cho mình, hắn vuốt đầu nàng, nhẹ nói, "Ta không muốn trở nên vô tình, ta phải làm nàng luôn nhìn ta, yêu ta."
Nịnh Hinh Nhi lập tức nghẹn họng. Quyết định là ở người tu sĩ, sư phụ nàng đây chỉ có thể đứng bên ngoài khuyên giải mà thôi. Đi theo con đường nào, trở thành dạng người gì, đó là chuyện của Lê Tử Nam, không có liên quan gì đến nàng.