Cách Một Cảnh Cửa

Chương 98: Đương đầu và đánh cuộc



Nên Tần Huân vốn định nói thẳng, anh nghi ngờ cô là đối tượng lâm sàng của Thẩm Tự, nhưng không ngờ Sầm Từ lại đưa ra một vấn đề khác: Người hợp tác.

Điều này làm cho Tần Huân đột nhiên sáng tỏ một chuyện, đúng thế, cô có thể là người hợp tác!

Tần Huân là người không thể hiện vui giận ra ngoài, nhưng Sầm Từ có đôi mắt tinh tường, có thể nắm bắt được một chút sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt anh.

Một tay cô chống chằm, một tay lắc nhẹ ly rượu, khóe môi hơi cong lên thành nụ cười: “Hóa ra anh nghi ngờ tôi là đối tượng lâm sàng của Thẩm Tự, mà trước đó anh không hề biết một đề tài nghiên cứu cũng cần người hợp tác cùng ngành!” Tần Huân gật đầu, không hề giấu giếm suy nghĩ của mình: “Đúng là tôi không nghĩ tới.” “Nhưng anh ủng hộ đề tài nghiên cứu của Thẩm Tự, hay nói cách khác, anh là người đầu tư tiền.” Sầm Từ nhướng mày nhìn anh: “Quan trọng hơn, anh và Thẩm Tự cùng chung chí hướng, dù không hợp tác với anh, Thẩm Tự cũng không nên giấu anh chuyện có bạn hợp tác khác.” Tần Huân nói: “Đúng là tôi đầu tư tiền, nhưng tôi chưa bao giờ can thiệp vào công việc nghiên cứu của Thẩm Tự, nên dù khoảng thời gian đó cậu ấy có tìm người hợp tác, tôi cũng sẽ không hỏi.” Sầm Từ không hiểu: “Sở dĩ anh làm thân với Thẩm Tự chính là vì xuất phát từ niềm say mê với tâm lý học, anh đầu tư tiền chẳng qua cũng để ủng hộ lý tưởng của bạn thân.

Tại sao anh lại không biết chút gì quá trình nghiên cứu của Thẩm Tự Thậm chí...

tôi cảm thấy anh không hề quan tâm đến đề tài nghiên cứu của anh ấy, tại sao vậy?” Tần Huân nhấp một hớp rượu, thản nhiên nói: “Vì phương hướng nghiên cứu sau này của Thẩm Tự chệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu, nói cách khác, tôi không tán thành với quan điểm và cách làm của cậu ấy.” Chuyện này cô chưa nghe thấy bao giờ.

Sầm Từ có hứng thú, liền yên lặng lắng nghe.

Tần Huân nói đến đây rồi thì cũng không có ý định giấu cô nữa, dù anh vẫn còn nghi ngờ cô, thì cũng phải “nghi ngờ” một cách quang minh chính đại.

Anh suy nghĩ trong giây lát, rồi hỏi Cẩm Từ trước: “Em có tin chuyện trí nhớ con người bị thay đổi không?”

Sầm Từ sững người, sau đó lập tức nhớ đến Mẫn Vi Vi.

Tần Huân nhìn thấu suy nghĩ của cô, bèn cười nói: “Tôi biết chuyện này khá giống với tình trạng của Mẫn Vi Vi, nhưng tôi cho rằng về bản chất, trí nhớ của cô ta không thể coi là bị thay đổi được, hoặc như em nói, nó đã bị làm giả.” Sau khi nghe Tần Huân nói vậy, Cẩm Từ im lặng rất lâu mới hỏi anh: “Ý anh là, có thể xóa trí nhớ vốn có của một người, rồi thay thế bằng trí nhớ khác ư?”

Tần Huân gật đầu: “Hoặc là tạo ra trí nhớ hoàn toàn mới, khiến người đó tin rằng mình không còn là chính mình, mình đã trở thành một bản thân khác.”

Anh nói khá khó hiểu, nhưng Sầm Từ vẫn có thể nắm bắt được.

Cô ngẩn người trong giây lát, đoạn nói: “Khi ấy quan sát tình trạng của Mẫn Vi Vi, tôi cũng từng nghĩ đến chuyện này.

Nhưng lúc đó cô ta chỉ đột nhiên không nhận ra Châu Quân là ai, song vẫn nhớ những chuyện trước đây của mình, nên anh nói không sai, nói nghiêm túc thì trí nhớ của Mẫn Vi Vi không thể coi là bị thay thế, nhưng...” Sầm Từ ngập ngừng, rồi ngước mắt lên nhìn Tần Huân, trong ánh mắt cô chứa đựng sự ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi: “Ý anh là, Thẩm Tự có thể thay đổi hoàn toàn trí nhớ của một người thành trí nhớ mới sao?” Thật ra cô luôn tin có người như thế tồn tại, ít nhất tình trạng của Mẫn Vi Vi cũng làm cô phải bó tay, đồng thời Sầm Từ còn nghi ngờ trí nhớ của Mẫn Vi Vi bị người khác tác động vào.

Nhưng khi thật sự phải đối mặt với chuyện này, hoặc biết có người làm được chuyện thay đổi trí nhớ, cô càng thấy sợ hãi hơn.

Đương nhiên chuyện thay đổi trí nhớ con người là vi phạm đạo đức nghề nghiệp, nếu người nắm vững kỹ thuật này có ý đồ xấu, kẻ đó hoàn toàn có thể đảo ngược được trắng đen, ví như một tên tội phạm bị thay đổi trí nhớ sẽ mang lại rất nhiều rắc rối cho cảnh sát, thậm chí còn có thể giúp tên tội phạm đó thoát tội.

Tần Huân gật đầu: “Có lẽ cậu ấy đã thành công.” Anh kể lại vắn tắt cho cô nghe tình hình tối hôm Thẩm Tự mất tích, cùng với dòng tin nhắn chưa viết xong và chưa kịp gửi.

Sầm Từ hít sâu một hơi, buột miệng nói: “Người thế này quá đáng sợ.” Tần Huân nhận ra sự hoài nghi và bài xích trong ánh mắt Sầm Từ, anh lắc đầu và nói suy nghĩ của Thẩm Tự rất đơn giản, không bao giờ có việc cậu ấy lợi dụng việc này để tiếp tay cho tội phạm: “Sở dĩ tôi phản đối, bởi vì tôi cảm thấy con người có nhiều trải nghiệm sâu sắc trong suốt cuộc đời họ, những trải nghiệm này có thể đau khổ hoặc vui vẻ, nó sẽ ấn sâu trong tiềm thức của con người, kể cả khi con người già đi, trí nhớ suy giảm hoặc bị mất, thì tiềm thức thỉnh thoảng vẫn sẽ xuất hiện nhắc nhở chúng ta.

Tôi không cho rằng trí nhớ giống như chương trình máy tính, nói xóa là xóa được, nói thay là thay được, đồ giả mãi mãi là đồ giả, còn trí nhớ thật sẽ khắc sâu vào trong xương cốt, một khi xảy ra xung đột với trí nhớ bị thay thế, trí nhớ thật sẽ tạo ra đau khổ cho cơ thể, thậm chí có thể dẫn đến tâm thần phân liệt.”

Sầm Từ không tỏ ra tán đồng, cũng không tỏ ra phản đối với những gì Tần Huân nói.

Rất lâu sau, cô mới hỏi một câu khác: “Nếu Thẩm Tự đã thật sự thành công, vậy thì đúng là anh ta có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.” Ngay cả Sầm Từ cũng nghĩ ra vấn đề này, Tần Huân đương nhiên cũng đã nghĩ đến, hơn nữa cô còn nhắc đến người hợp tác, điều này vô cùng khớp với những gì trước đây anh từng nghi ngờ.

Tư liệu cho đề tài nghiên cứu mà Thẩm Tự để lại cực kỳ ít, chắc chắn đã bị người khác lấy mất, trước đây anh chỉ nghĩ có thể là đối thủ của Thẩm Tự lấy đi, bây giờ nghĩ lại, rất có khả năng là người hợp tác với anh ta lấy.

Sầm Từ cũng nghĩ giống anh, cô nói với giọng vô cùng chắc chắn: “Đề tài nghiên cứu lớn như vậy, Thẩm Tự không thể nào làm được một mình, ắt phải tìm một người có năng lực tương đương để cùng hợp tác, hoặc ngay từ đầu Thẩm Tự hi vọng người hợp tác với anh ta là anh, nhưng thái độ của anh rất rõ ràng, không chung chí hướng thì không thể chung đường, nên anh ta đành phải tìm người khác.

Tôi cam đoan rằng năng lực của tôi không bằng Thẩm Tự, ít nhất tôi còn chẳng dám nghĩ tới đề tài này.” “Tôi muốn nghe em biên giải về việc em không phải là đối tượng lâm sàng.” Tần Huân nói.

Sầm Từ mím môi cười: “Anh nói thế có nghĩa là anh càng hi vọng tôi là tội phạm trí tuệ cao hơn đúng không?” “Nếu phải chọn một trong hai, thà rằng em là người hợp tác với Thẩm Tự còn hơn.” “Tại sao?” Tần Huân nhìn cô rồi thở dài: “Nếu em là người hợp tác, dù phạm tội, em cũng là người có trí nhớ của chính mình, là bên chủ động, nhưng một khi em là đối tượng lâm sàng, em không có sự lựa chọn nào khác, là bên bị động chẳng biết một chút gì cả.”

Sầm Từ lắc nhẹ ly rượu, khẽ cụp mắt xuống: “Sự nghi ngờ của anh rõ ràng khiến tôi phải nổi giận, nhưng những gì anh nói vừa rồi lại làm tôi cảm động.” Cô hơi ngước mắt lên: “Vậy ngoài thời gian trùng khớp ra, tôi còn điểm nào làm anh nghi ngờ nữa?” Tần Huân đặt đũa xuống, đan mười ngón tay vào nhau rồi đặt lên bàn, anh nhìn chằm chằm cô giây lát, đoạn hỏi: “Chuông vàng kiểu cổ của em lấy từ đâu ra?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv