Cách Một Cảnh Cửa

Chương 97: Hình như cũng chỉ có thể làm thế



Nhưng...

nghĩ kĩ lại, hình như thế này mới giống Sầm Từ.

Tần Huân cảm thấy suy nghĩ của mình rất mâu thuẫn, nhưng lý trí lại dần nghiêng về suy nghĩ sau.

Sầm Từ là ai? Cô là một nhà phân tâm học, quanh năm suốt tháng, thứ cô nhìn thấy nhiều nhất chính là bản chất con người.

Là một bác sĩ tâm lý, cô luôn đứng ở góc độ của người ngoài cuộc, hay nói cách khác, cô dùng cái nhìn của thượng đế để quan sát, suy ngẫm hoặc can thiệp.

Vì thói quen nghề nghiệp, sự bình tĩnh và lý trí của cô chắc chắn cao hơn người bình thường, vì vậy cô hình thành cho mình thói quen và cách thức để xử lý công việc bằng cách rút lui và đứng thật xa để nhìn nhận sự việc sâu sắc hơn.

Dùng thái độ “mọi chuyện không liên quan đến mình” có thể làm đơn giản hóa những vấn đề phức tạp.

Bao gồm cả chuyện tình cảm của cô.

Nên Tần Huân cho rằng Sầm Từ thẳng thắn hỏi như vậy không hẳn là chuyện tốt.

Tình cảm nam nữ có thể sâu đậm đến mức thề non hẹn biển, cũng có thể bình đạm như củi gạo mắm muối.

Còn tình yêu nam nữ trong mắt Sầm Từ là gì? Liệu có phải là một bệnh án, một vấn đề cần dùng lý trí để phân tích không?

Nghĩ đến đây, Tần Huân ít nhiều cảm thấy khó chịu, vì thế anh nói với cô: “Đúng thể.” Sầm Từ nhìn anh, rất yên tĩnh.

Tần Huân cũng nhìn thẳng vào mắt cô, nói rành mạch lại lần nữa: “Sầm Từ, tôi thích em.” Ánh mắt Sầm Từ dần tỏa sáng, dường như có cả nét cười trong đó, nhưng không đến mức độ mừng rỡ, dù là nét mặt hay cảm xúc, mọi thứ vẫn nằm trong sự kiểm soát của cô.

Sau đó, Sầm Từ hơi cụp mắt xuống, che đi ánh sáng trong mặt.

Tần Huân không biết cô đang nghĩ gì, tóm lại, một cô gái bình thường khi nhận được lời tỏ tình sẽ không thể có nét mặt và cảm xúc như thế này.

Hoặc là...

Lòng anh thoáng qua sự buồn bã, chắc không đến mức cô không có chút cảm xúc gì với anh đấy chứ? Nhưng anh không thấy sự ghét bỏ và bài xích trong mắt Sầm Từ, tuy trước đây anh giả làm bạn trai của cô chỉ là kế tạm thời, cũng là chủ ý của riêng anh, nhưng cô cũng không tỏ ra phản cảm hay phản đối, mà Sầm Từ không phải là người đi ngược với cảm xúc của chính mình chỉ để đạt được mục đích.

Hơn nữa, bình thường có đối xử khá tốt với anh.

Tần Huân đang chìm trong suy nghĩ thì Sầm Từ ngước mắt lên nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Tần Huân, thời gian anh và tôi quen biết không dài, nhưng đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí không thiếu cả chuyện liên quan đến sống chết, nên tôi thừa nhận rằng chúng ta có duyên, nhưng mọi chuyện cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Cũng chỉ đến thế?” Tần Huân không hiểu.

Sầm Từ gật đầu: “Phải, tôi không biết bước tiếp theo mình nên làm thế nào.

Anh thích tôi, nhưng chúng ta đều chưa chuẩn bị sẵn sàng để ở bên nhau, đúng không?” Tần Huân đang cầm cốc chợt khựng lại.

“Tôi nghĩ trong tình cảm, nếu không đủ thích, không đủ rung động, thì không cần phải hao tâm tổn trí suy nghĩ, lo lắng và do dự.” Từ nãy đến giờ ngữ khí của Sầm Từ luôn giữ được sự bình tĩnh, nhẹ nhàng như nước: “Tần Huân, trước khi đến với nhau, chúng ta phải đối mặt với một vấn đề, đó là liệu chúng ta có hoàn toàn tin tưởng nhau không?” Tần Huân nhìn cô, giây lát sau anh gượng cười, quả nhiên là Sầm Từ, mọi lo lắng và do dự của anh sau khi rung động đều không thoát khỏi mắt cô.

Anh nhấp một hớp rượu, rồi khẽ nói: “Tôi từng thăm dò em, em cũng từng thăm dò tôi, quả thật có rất nhiều thứ xen vào tình cảm này khi nó mới bắt đầu.

Tiểu Từ, tôi thích em là sự thật, muốn ở bên em là sự thật, nhưng em nói đúng, tôi luôn nghi ngờ em, luôn đánh giá em cũng là sự thật.” “Vì liên quan đến chuyện của Thẩm Tự ư?” “Đúng thế.” Sầm Từ lắc nhẹ ly rượu, tối nay cô chọn một chai sâm panh ngọt màu hổ phách nhạt, có bọt khí li ti bám vào thành ly, khi lắc nhẹ một cái, vô số bọt khí nổi lên trên.

Cô nói: “Chuyện của Mẫn Vi Vi có liên quan đến trí nhớ, Thẩm Tự cũng nghiên cứu về vấn đề trí nhớ, sau đó chuyện của Mẫn Vi Vi dang dở bỏ đấy, nhưng anh vẫn luôn ở bên tôi.

Tần Huân, thật ra anh luôn nghi ngờ tôi có liên quan đến vụ mất tích của Thẩm Tự? Nên nhất định anh có điều muốn hỏi tôi, đúng không?” Đúng là không gì có thể giấu nổi cô.

Sầm Từ là người có suy nghĩ nhạy bén, tư duy chặt chẽ, vốn không phải là người ngốc nghếch.

Tần Huân cười khẽ, vậy nên sao cô có thể không biết trước đây anh từng thăm dò cô? Kể cả việc anh từng định thôi miên cô.

Bây giờ nghĩ lại, giả dụ lúc đó cô muốn bày kế hoạch định lừa anh, với khả năng của cô chắc chắn sẽ làm được.

Tần Huân thở dài, cũng không định giấu cô nữa: “Đúng thế, Tiểu Từ, tôi luôn có một câu hỏi, tại sao bốn năm trước em lại đến thành phố Nam?”

Sầm Từ là người thông minh, khi nhìn Tần Huân, sâu trong đáy mắt cô thoáng gợn sóng.

Cô bình tĩnh đáp: “Nói cách khác, sau khi Thẩm Tự mất tích, thì tôi xuất hiện ở thành phố Nam, lại còn chuyên xử lý những bệnh án liên quan đến trí nhớ đúng không? Những Tần Huân à, nghi ngờ của anh không có đủ cơ sở, cũng không thể cho tôi một lý do đủ thuyết phục.

Cả nước có biết bao nhiêu nhà phân tâm học, nếu thật sự liên quan đến vụ mất tích của Thẩm Tự, tôi có thể đi khắp nơi, việc gì phải một mình đến thành phố Nam? Còn nữa, đâu chỉ có mình tôi chuyên xử lý những bệnh án liên quan đến trí nhớ? Thật ra trong giới tâm lý học, những bệnh án như thế này không hề hiểm.

Còn về lý do tại sao tôi đến thành phố Nam...”

Cô ngập ngừng, mím chặt môi, hơi cụp mắt, ngữ khí cũng trầm xuống: “Bố mẹ tôi từng làm việc ở thành phố Nam, nơi đây coi như cũng lưu giữ hình bóng họ, bà nội tôi hồi trẻ cũng có ấn tượng tốt với thành phố này, thậm chí đã mua đất ở đây từ lâu rồi.

Sau khi bố mẹ tôi qua đời, tôi đưa bà nội về thành phố Nam vì nghĩ nơi này không phải là nơi chứa đựng những ký ức đau lòng, cũng không làm bà cô đơn.

Quan trọng là Thang Đồ là người thành phố Nam, cô ấy và tôi lại cũng coi như ăn nhịp với nhau.”

Sầm Từ rất ít khi kể về chuyện của mình, nếu không phải là đêm Giao thừa, Tần Huân sẽ không có cơ hội gặp bà nội cô.

Thật ra anh khá hiểu hoàn cảnh gia đình Sầm Từ vì dù gì cũng từng điều tra.

Tuy biết từ lâu, song khi nghe chính miệng cô kể lại, anh vẫn cảm thấy đau lòng.

“Xin lỗi em.” Tần Huân nhẹ nhàng nói.

“Anh có lập trường của anh, dù gì người mất tích cũng là bạn thân của anh, đổi lại nếu là Thang Đổ mất tích, một chút manh mối tôi cũng sẽ không bỏ qua.” Sầm Từ thấu hiểu.

Cô thẳng thắn như thế làm Tần Huân không thể che giấu được gì.

Anh thở dài, nói: “Em nói không sai, nếu chỉ là thời gian trùng hợp, tôi nghi ngờ em thì quả thật khá vô lý.” Sầm Từ bắt được ý trong câu của anh liền nói: “Vậy thì tại sao?” Tần Huân im lặng một lát, rồi nói tiếp: “Thật ra Thẩm Tự nghiên cứu cụ thể về việc trí nhớ của con người có thể bị làm giả và thay thế không? Tôi nghĩ em có thể hiểu được ý nghĩa trên mặt chữ điều này, Thẩm Tự say mê nghiên cứu đề tài trong rất nhiều năm, trước khi mất tích thì đã bước vào giai đoạn lâm sàng.

Tiểu Từ, hẳn em biết rõ, dù là đề tài nghiên cứu tâm lý hay điều trị bệnh lý, một khi bước vào giai đoạn lâm sàng sẽ cần phải có đối tượng nghiên cứu.” Sầm Từ sững người, rất lâu sau mới nói: “Anh nghi ngờ tôi là người hợp tác với anh ta, hoặc là...

đối tượng nghiên cứu của anh ta?” Cô vừa thốt ra câu ấy, ngay cả Tần Huân cũng giật mình!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv