Cách Một Cảnh Cửa

Chương 96: Cô sắp đi xem mắt?



Bùi Lục ngồi trên giường bệnh, nói chuyện câu được câu chăng, rõ ràng không quá chú ý đến lời dặn dò của y tá.

Pháo Tên Lửa đến bệnh viện cùng anh ta, nhìn thấy Thang Đồ, cậu ta mừng rỡ vẫy tay: “Chị dâu, ở đây này!” Bùi Lục ngước mắt lên lườm cậu ta, khẽ quát: “Nói linh tinh gì đấy?” Thang Đồ đến gần, đúng lúc nghe thấy tiếng quát của Bùi Lục, trong lòng tuy khó chịu nhưng cũng không thể hiện ra mặt.

Cô chào hỏi đơn giản với Pháo Tên Lửa, sau đó quay sang hỏi Bùi Lục rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Giây phút nghe thấy tiếng súng, ba hồn bảy vía của Thang Đồ đã mất hơn nữa, cô lập tức gọi lại cho Bùi Lục nhưng không sao gọi được.

Trên đường Thang Đổ lái xe đến Sở cảnh sát, điện thoại của Bùi Lục cuối cùng cũng có người nghe, nhưng lại là đồng nghiệp của anh, cậu đồng nghiệp đó bảo Bùi Lục bị thương, hiện đã được đưa tới bệnh viện.

Khi ấy, chân giẫm ga của Thang Đồ cứng đờ lại, suýt nữa đâm vào cái cây, may mà không làm sao, cuối cùng cô quay đầu xe đến bệnh viện.

Cả quãng đường cô không biết mình đã lái xe thế nào, chắc chắn cô đã vượt đèn đỏ, vì khi ấy cô quá nóng ruột, nhìn đèn màu gì cũng giống màu xanh.

Tâm trạng Thang Đồ sốt ruột như kiến trên chảo nóng, đầu óc rối bời như mớ bòng bong, nhưng cũng thật lạ, dù không thể nào nghĩ thông suốt, song trong đầu cô luôn hiện lên một hình ảnh: Bùi Lục nằm sõng soài dưới đất, máu tuôn ra ào ào từ vết thương sau lưng, chảy lênh láng khắp mặt đất, anh mở to mắt, không còn ý thức...

Bây giờ nhìn thấy Bùi Lục vẫn khỏe mạnh, nói chuyện, mắng mỏ người khác được, tâm trạng lo lắng suốt dọc đường của Thang Đồ cuối cùng cũng dịu đi.

Không chờ Bùi Lục lên tiếng, Pháo Tên Lửa tiến lên nói: “Chị dâu, em kể cho chị nghe, đội trưởng Bùi của chúng ta anh dũng lắm...” Pháo Tên Lửa không đoái hoài đến ánh mắt của Bùi Lục, miêu tả lại y như thật chuyện xảy ra lúc đó.

Đội bọn họ áp giải nghi phạm vào Sở cảnh sát, nào ngờ kẻ đó nhân cơ hội bọn họ lơ là không giữ chặt liền cướp súng làm bị thương người khác, khi ấy Bùi Lục đang gọi điện thoại, khi phát hiện ra chuyện này liền nhanh tay đẩy Pháo Tên Lửa ra, tuy anh bị thương nhưng vẫn không chỉ được nghi phạm.

“Chị dâu không biết đâu, nếu lúc ấy không có đội trưởng Bùi, không chừng em đã bỏ mạng rồi, cái mạng này vẫn còn lành lặn là nhờ ơn đội trưởng Bùi.

Sau khi bị trúng đạn, đội trưởng Bùi chảy rất nhiều máu, em nào dám yên tâm để anh ấy đến bệnh viện một mình? Vả lại em cũng thấy áy náy, chuyện này đến tại các sếp bên trên, sếp trên dặn dò kĩ càng em phải chăm sóc đội trưởng Bùi cẩn thận, em chỉ chấp hành nhiệm vụ thôi.” Bùi Lục không muốn nghe Pháo Tên Lửa tiếp tục liên thiên, vội vàng ngắt lời cậu ta: “Tôi cảm ơn, cậu về Sở được chưa?” Pháo Tên Lửa không hổ danh là Pháo Tên Lửa, đầu óc nhạy bén không khác gì pháo, cậu ta nhìn Thang Đồ, cười nói với Bùi Lục: “Được, em hiểu rồi, em biến ngay đây.”

Bùi Lục vẫy tay với cậu ta, ra hiệu bảo cậu ta mau đi nhanh, cậu ta ở đây chỉ tổ làm anh đau đầu.

Pháo Tên Lửa cười khúc khích, sau đó còn nói với y tá đang đứng bên cạnh: “Cô y tá cũng đi thôi, đừng cản trở người ta yêu đương.” Cô y tá là người trẻ tuổi, làm việc rất nghiêm túc, hơn nữa đội trưởng Bùi lại đẹp trai đĩnh đạc, trong lòng ít nhiều cũng thấy tiếc nuối.

Cô ấy hắng giọng nói: “Tôi cần phải nói rõ những việc cần chú ý...” “Chị dâu đây là bác sĩ, những việc cần chú ý chị ấy đều biết cả, không cần cô nhọc lòng đâu.”

***

Sau khi Pháo Tên Lửa rời đi, Bùi Lục cũng không đứng dậy khỏi giường bệnh, mà chỉ vào cánh tay đang băng bó của mình, giải thích với Thang Đồ: “Không nghiêm trọng như cậu ta nói đâu, chỉ bị viên đạn vượt qua da thôi, không bị trúng đạn.

Tôi là cảnh sát, chẳng nhẽ dễ bị trúng đạn như vậy sao?”

Anh nói quá lên làm Thang Đồ dở khóc dở cười, cô tiến lại gần, chạm vào lớp vải trên cánh tay anh, bóp thật mạnh, Bùi Lục đau đến nỗi nghiến răng.

Cô nói: “Bị thương thì cũng đã bị thương rồi, còn tỏ vẻ làm gì? Đạn sượt qua với bị trúng đạn thì có gì khác nhau? Chẳng phải đều phải tới bệnh viện cả sao?”

“Sao lại giống nhau được.” Bùi Lục nghiêm túc nói: “Bị đạn vượt qua chỉ là chuyện nhỏ, bị trúng đạn là chuyện lớn.” “Được rồi, được rồi, anh dũng cảm không ai sánh bằng.” Thang Đồ thật sự bội phục anh.

Bùi Lục mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, mang theo đôi phần trẻ con, vẻ mặt ấy khiến trái tim Thang Độ rung động.

Bùi Lục nhớ lại những gì Pháo Tên Lửa vừa nói, liền hằng giọng, hơi ngượng ngùng nói với Thang Đồ: “À ừm...

cô đừng coi những gì Pháo Tên Lửa nói là thật, bình thường cậu ta cũng thế, nói năng không bao giờ giữ mồm giữ miệng.”

Thang Đồ biết anh ta ám chỉ điều gì, tâm trạng lại hụt hẫng như ban nãy.

Cô mỉm cười: “Không sao, có gì đâu, cũng đâu phải tôi mới quen Pháo Tên Lửa ngày một ngày hai, tôi biết cậu ta thích nói đùa mà.” Nói rồi, cô thầm mắng mình: Thang Đồ ơi Thang Đồ à, mày đã sợ đến nỗi không dám tiến thêm một bước nữa rồi.

Bùi Lục gật đầu, không biết đang nghĩ gì mà chau mày lại, giây lát sau mới nói tiếp: “Thật ra cũng không phải cậu ta nói đùa.”

Hả?

Thang Đồ ngước mắt nhìn Bùi Lục.

“Có lẽ do cậu ta thấy chúng ta dính với nhau như sam, nên mới tưởng chúng ta...” “Vậy chúng ta yêu nhau luôn đi.” Thang Đồ buột miệng.

Bùi Lục sững sờ.

Thang Đồ cũng giật mình, không ngờ bản thân lại nói ra câu đó.

Cô ngẩn người mấy giây, rồi lại cười nói: “Tôi nói đùa thôi, anh đừng áp lực tâm lý quá.” “Tôi...” Bùi Lục không biết phải đáp lại thế nào.

“Đúng rồi, vết thương của anh...” Thang Đô lập tức đánh trống lảng, sợ cả hai rơi vào cảnh xấu hổ, cô chỉ vào cánh tay anh nói: “Phải thay bằng thường xuyên nhỉ? Đến chỗ tôi, tôi thay cho, không cần phải đến bệnh viện làm gì cho phiền phức.” “Cô có tiện không?” Bùi Lục hỏi.

Thang Đồ gật đầu: “Dù sao anh cũng là bệnh nhân của tôi, thêm dịch vụ xử lý vết thương cũng không hề gì, cùng lắm tôi thu thêm ít tiền của anh thôi.” Bùi Lục nhoẻn miệng cười: “Được.” Khi mẹ Thang gọi điện thoại đến, Thang Đồ và Bùi Lục vừa mới lên xe, bình thường Thang Đồ nhận điện thoại lúc lái xe đều có thói quen bật loa ngoài, nên điện thoại vừa đổ chuông, cô liền mở luôn loa.

“Mẹ có hai câu hỏi, thứ nhất, con rể tương lai của mẹ xảy ra chuyện gì? Cậu ta là ai? Thứ hai, rốt cuộc con có đi xem mắt không?” Mẹ Thang vào luôn vấn đề chính làm Thang Đồ trở tay không kịp, cô ảo não vì thói quen này của mình, đúng là hại chết người ta mà.

Bùi Lục ngồi ở ghế phụ đang thắt dây an toàn, nghe thấy vậy liền lập tức sững người.

Thang Đồ chỉ thiếu điều tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống, thật là mất mặt quá đi mất.

Cô ấy không thể cúp điện thoại, làm thể chỉ chứng tỏ mình chột dạ, nên vội vàng tắt loa đi, chuyển sang tai nghe bluetooth, đầu óc cô rối như mớ bòng bong.

Bùi Lục đang ngồi bên cạnh, cô cũng không tiện để nói rõ ràng.

Cuối cùng Thang Đồ hắng giọng, nói: “Mẹ, mẹ hỏi tận ba câu rồi đấy.” “Đừng trả treo với mẹ, con vừa nhận được điện thoại thì lập tức bỏ chạy, mẹ không chủ động hỏi, con cũng sẽ không chủ động nói, đúng không?” Thang Đổ hạ nhỏ âm lượng xuống, nhưng mẹ Thang đang nổi giận, nên giọng nói cao vút, dù cô hạ âm lượng xuống thể nào, hình như Bùi Lục đều có thể nghe thấy.

Cô đành phải xoa dịu mẹ mình: “Đợi con về, mẹ con mình nói chuyện nhé.” “Vậy con đi xem mắt trước cho mẹ.” “Trễ giờ mất rồi, thôi đi mẹ...” “Thôi là thôi thế nào? Mẹ đã giúp con đổi sang ngày mai rồi.” Thang Đồ cạn lời: “Mẹ...” “Thế con lập tức dẫn con rể tương lai về cho mẹ xem đi?” Thang Đổ nào có cái gan ấy, hơn nữa cô biết phải mở miệng nói với Bùi Lục thế nào? Chẳng lẽ nói với anh, anh theo tôi về nhà, để mẹ tôi gặp anh được không ạ? Thấy cô không nói gì, mẹ Thang chỉ hận con gái mình quá kém cỏi: “Mẹ đoán con đang nói dối mẹ đúng không? Được rồi, mẹ không nói nhiều với con nữa, con làm xong việc thì về nhà cho mẹ.” Thang Đồ cúp điện thoại, thầm nghĩ trong hoàn cảnh này không khác gì cô bị lột một lớp da vậy, đến nỗi hít thở cũng thấy khó khăn.

Bùi Lục im lặng rất lâu mới hỏi cô: “Cô...

sắp đi xem mắt à?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv