Cách Một Cảnh Cửa

Chương 95: Anh thích tôi, đúng không?



Nhưng tình cảm của ông nội và bà nội rất mặn nồng, ông nội cũng ủng hộ bà làm việc mình thích, nên nhiều năm trước, bà đã đi đến nhiều nơi, cả trong và ngoài nước, vô cùng thoải mái, tự do.”

Hai người ngồi vào trong xe, Tần Huân không vội lái xe ngay.

Sầm Từ ngồi ở ghế phụ, nhận lấy chai nước khoáng anh đưa, uống một hợp để nhuận họng, rồi tiếp tục kể: “Bà nội sống như một cô gái mơ mộng vậy, bà yêu tự do, luôn có nhiệt huyết dâng trào, dù đã sinh con nhưng bà chưa bao giờ ngừng theo đuổi lý tưởng sống bản thân, vẫn thích nghiên cứu, vẫn hay đi đây đó.” Những người sống như thế thường bị chỉ trích, đừng nói ở thời đại đó, thậm chí đến bây giờ, phụ nữ vì sở thích và lý tưởng cá nhân mà bỏ bê con cái cũng sẽ bị dị nghị.

“Sau này ông nội qua đời, bà nội mới ở nhà chăm sóc con cái.

Bố tôi là con một, ở thời đại của ông bà, rất hiếm nhà có con một.”

Hồi ấy nhiều hàng xóm gặng hỏi bà nội Sầm, phụ nữ quanh năm suốt tháng phơi mặt bên ngoài thì chăm sóc con cái được sao? Nhưng bà nội không chỉ chăm sóc con cái chu đáo, mà còn đảm việc nước giỏi việc nhà khiến hàng xóm xung quanh không ai còn ý kiến gì nữa.

“Người ta nói người già giống trẻ con, bà nội tôi cũng thế, hễ rảnh rỗi là bà kể cho tôi nghe chuyện hồi trẻ, nào là bà vừa chăm con vừa đi làm thế nào, lại còn biến ngôi nhà thành vườn hoa, làm người khác ngưỡng mộ không thôi.” Nói đến đây, Sầm Từ khẽ thở dài: “Sống cho mình chẳng có gì là không tốt cả, chỉ khi bản thân sống tốt mới có thể lo cho người khác.

Bà nội là một người phụ nữ như thế, thích ứng với mọi hoàn cảnh, song vẫn giữ vững cái tôi của mình, sống như vậy sao không làm người khác ước ao cho được? Dần dà, dù bà nội đi đâu, hàng xóm từ không hiểu, chỉ trích, đều chuyển sang chấp nhận, ngưỡng mộ và yêu quý, biệt danh “Bà tiên hoa' đã ra đời như thế đấy.”

Tần Huân nghe rất chăm chú: “Dù bà đi đâu cũng rất được lòng hàng xóm ư?” Sầm Từ gật đầu: “Sau này do công việc mà bà nội chuyển nhà mấy lần, về sau khi bố tôi lập gia đình, bà bán căn nhà cũ đi, bắt đầu đi thăm thú khắp thế giới, nghiên cứu đủ loại hoa cỏ thực vật, cung cấp tư liệu quý giá cho rất nhiều tổ chức cơ quan.”

Tần Huân hiểu, rồi hỏi tiếp: “Mắt bà...” “Năm tôi năm tuổi, bà bị thương ở mắt bởi độc của một loại cỏ, hồi ấy điều kiện chữa bệnh hạn chế, không chữa khỏi cho bà được, khi tuổi tác bà tăng dần, chức năng mắt ngày một lão hóa.

Nhưng những năm qua bà đã quen với việc này rồi, vết thương do độc của cô cũng không giống những vết thương khác, không phải bị thương ngoài da, nên nếu không để ý sẽ không biết bà không còn thấy nữa, huống chi đôi mắt còn không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của bà.” Tần Huân cảm thán, đúng là ban ngày anh đã tận mắt chứng kiến bà nội Sầm làm việc mọi việc vô cùng nhanh nhẹn, có lúc anh còn nghi ngờ có đúng là bà không nhìn thấy thật sao?

“Sau khi bố mẹ tôi qua đời, bà nội là người thân duy nhất của tôi, tuổi bà đã cao, cộng thêm mắt có tật, nhẽ ra bên cạnh phải luôn có người chăm sóc mới phải.

Khi đón bà đến thành phố Nam, tôi muốn sống chung với bà, nhưng bà đã quen sống một mình, lại ghét cảnh thành phố ồn ào, thể là bà tự tìm cho mình chỗ mới để sinh sống.

Bà nội là người biết nhìn xa, mấy năm trước đến thành phố Nam, bà nội ưng ý chỗ đó rồi mua luôn, giờ khu đất đó đã trở thành chốn thần tiên.” Sầm Từ cười nói.

“Đúng là bà có con mắt đầu tư.” “Bà nội đầu tư gì chứ?” Sầm Từ cười: “Bà nói, ban đầu ưng ý mảnh đất, chỉ vì đất đai ở đó hợp trồng hoa tuyết cầu, nên trong sân nhà bà nội, ngoài cây vải già cỗi ra, cái cây lâu năm nhất chính là cây tuyết cầu ở góc tường phía đông.”

Tần Huân không nghiên cứu hoa cỏ, cũng không phân biệt được cây nào trong sân của bà là cây vải, cây nào là tuyết cầu.

Trước đây anh cũng không quan tâm đến hoa tuyết cầu, chỉ có năm nọ ở Dương Châu, bên bờ Tây Hồ nở đầy những bông hoa trắng phau như tuyết, khi đó trợ lý nói với anh, đó chính là hoa tuyết cầu.

Anh biết nó có màu trắng, nở thành chùm, còn hình dáng cụ thể thế nào thì anh không có ấn tượng.

Trên đường đi, Sầm Từ kể rất nhiều chuyện về bà, nói về bà không khác gì nói về quá khứ của cô.

Dù bà không tham gia vào phần lớn quãng thời gian trưởng thành của Sầm Từ, nhưng rõ ràng tình cảm của cô với bà rất sâu đậm, như cô nói thì là, con người có càng ít thì càng biết quý trọng.

Đối với Sầm Từ, tình thân chính là điều quý báu nhất.

Bữa cơm tối mùng Một Tết, Tần Huân vẫn chọn nhà hàng Ký.

Nhưng lần này Sầm Từ không ngồi trong phòng VIP như thường lệ.

Đại sảnh của nhà hàng được trang trí đậm không khí Tết, ngay cả nến thơm trên bàn cũng in hình đèn lồng đỏ cầu kỳ.

Trước đây hễ rảnh rỗi là Sầm Từ sẽ đi chọn đèn xông tinh dầu và nến thơm, sau khi đến thành phố Nam, cô không mua những thứ ấy nữa.

Một là do cô không có thời gian để đi chọn lựa kỹ càng; hai là cô là bác sĩ tâm lý, dùng hay không dùng nước hoa cũng không sao, nhưng nhất định không được có mùi khác lạ trên người, bởi có đôi khi mùi hương trên người bác sĩ điều trị sẽ ảnh hưởng đến phán đoán và cảm xúc của bệnh nhân, nguyên nhân thứ ba cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Sầm Từ bỏ hoàn toàn tinh dầu, vì ở thành phố này, cực kỳ ít mùi hương làm cô cảm thấy hài lòng, dù là nhãn hiệu tinh dầu nổi tiếng, cô ngửi cũng cảm thấy quá tầm thường.

Nến thơm ở nhà hàng Ký tối nay rất độc đáo, mùi hương thoang thoảng thanh nhã, không quá nồng, khi hít nhẹ có thể cảm nhận được hương gỗ lẫn trong đó, mùi cuối đọng lại rất lâu, như quấn quýt trong hơi thở, nhưng ngửi kỹ lại không thấy.

Sầm Từ thích mùi hương này, có sự ấm áp của ngày Tết, cũng mang theo sự cô tịch không nhuốm màu khói lửa nhân gian.

Giống như là...

mùi hương trên người Tần Huân vậy.

Hôm nay nhà hàng Ký tạm dừng kinh doanh, nhưng điều làm Sầm Từ bất ngờ là chắc hẳn Giao thừa đêm qua ở đây vô cùng vui vẻ, vì trước khi vào nhà hàng có thấy trong ngõ có rất nhiều vỏ pháo, chứng tỏ đêm qua rất náo nhiệt.

“Nếu đây không phải chỗ của anh, tôi cảm thấy bao trọn nhà hàng này là một chuyện rất lãng mạn, hoặc áp dụng những tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình tổng tài vào thực tế cũng được đấy.” Sầm Từ cười đùa.

Tối nay Tần Huân tự mình vào bếp, món khai vị, món chính, canh, đồ ngọt, mỗi món đều được lên theo thứ tự.

Sầm Từ không biết bao lần được nếm thử tay nghề của anh ở nhà hàng Ký, nhưng lần nào cô cũng kinh ngạc không thôi, chẳng hạn như tối nay, cô không chỉ kinh ngạc, mà còn phải trầm trồ nữa.

Tay nghề của anh đã lên một tầm cao mới.

Tần Huân tao nhã ngồi xuống đối diện Sầm Từ, không hề giống người vừa dính củi gạo mắm muối.

Anh cười hỏi: “Xem ra đây không phải phong cách cô thích nhất.”

Sầm Từ lắc đầu: “Rất hiếm phụ nữ không thích lãng mạn, bao trọn nhà hàng là điều rất tuyệt, nhưng vì nhà hàng này là nơi anh kinh doanh, nên tôi chỉ cảm thấy lãng phí thôi.” Tần Huấn mím môi cười tủm tỉm: “Là do cô đã coi tôi như người của mình.” Sầm Từ đăm chiêu suy nghĩ, giây lát sau, cô hỏi ngược lại: “Hôm nay anh đến tìm tôi có việc gì không?”

“Chẳng phải trước đó tôi đã nói với cô qua điện thoại rồi ư?” “Ý tôi là, anh có thể hẹn riêng tôi ở chỗ khác, cần gì phải đến tận nhà bà nội tôi?” Tần Huân suy nghĩ, rồi dịu dàng trả lời cô: “Nếu tôi đột ngột đến nhà bà nội làm cô khó chịu, vậy cho tôi xin lỗi.” Sầm Từ không nói gì, chỉ nhìn anh.

Cái nhìn ấy làm anh bật cười: “Giận thật à?” Cô nhìn anh rất lâu, bỗng nhiên nói: “Tần Huân, anh thích tôi đúng không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv