Cách Một Cảnh Cửa

Chương 92: Con rể tương lai của mẹ gọi đấy



Sầm Từ thấy đôi mắt Tẩn Huân sâu thẳm, tựa như dải ngân hà ẩn mình trong đó, mênh mông vô tận.

Hơi thở của anh len lỏi giữa hơi thở của cô, mát lạnh như hương tuyết, trong lành như hương gỗ.

Mùi hương cơ thể con người thật kỳ diệu, không ai giống ai, nó dường như là một ký hiệu đặc biệt, duy nhất, không thể thay thế.

Sầm Từ cảm thấy hơi thở của Tần Huân men theo cánh tay đang bịt tai cô, dần dần truyền đến cơ thể cô, dù hơi thở ấy nhẹ nhàng mỏng manh, song cô vẫn cảm nhận được rõ ràng.

Trong đôi mắt Tần Huân phản chiếu hình bóng một người phụ nữ, Sầm Từ ngạc nhiên nhận ra đó chính là mình, rốt cuộc cô cũng hiểu được ý nghĩa của câu “Trong mắt anh ấy chỉ có bạn“.

Bầu trời đêm lúc này thỉnh thoảng rực rỡ pháo hoa cũng phản chiếu trong đôi mắt Tần Huân, cảm giác này thật lạ lùng, cũng thật kỳ diệu, đến nỗi Sầm Từ không thể rời mắt, chỉ muốn ngắm nhìn anh như thể mãi.

Nhưng Sầm Từ có một linh cảm, hình như sắp xảy ra chuyện gì.

Nhất là khi Tần Huân không hề chớp mắt và nhìn cô chăm chú, ngón tay mảnh khảnh của anh vuốt ve gò má cô, linh cảm ngày càng mạnh mẽ hơn.

Cô muốn cử động, tránh khỏi đôi tay anh, nhưng cô không cử động nổi, nên đành mặc cho cảm xúc này tự do tuôn trào như nước chảy dưới lớp băng.

Sầm Từ thấy Tần Huân từ từ tiến đến gần khuôn mặt mình, cô nhận thấy tình cảm nồng nàn mãnh liệt trong ánh mắt anh, cô cảm thấy mơ màng, trong lúc hoang mang chợt nghe thấy giọng nói trầm ấm của Tần Huân: “Tiểu Từ, nhắm mắt lại.” Giọng nói này rất hợp để thôi miên, Sầm Từ thầm nghĩ, nếu bây giờ Tần Huân khống chế ý thức của cô thì sẽ dễ như trở bàn tay.

Cô không muốn chống cự chút nào, ngoan ngoãn nghe lời và nhắm mắt lại.

Sầm Từ nhạy cảm nhận ra hơi thở và đôi môi nóng bỏng của Tần Huân ngày càng gần hơn.

Nhưng khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, thì phía chân trời xa xa bỗng vang lên tiếng pháo nổ, dù không khiến người ta giật mình, nhưng cũng khiến Sầm Từ lấy lại lý trí.

Cô bất chợt mở mắt, lùi ra sau một bước.

Một bước này thật ra không quá xa, nhưng cũng đủ để đánh tan bầu không khí mập mờ vừa rồi thành hư vô, Sầm Từ nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Tuyết ngừng rơi rồi.” Cô khéo léo xóa tan sự xấu hổ giữa hai người, đặc biệt còn tìm lý do giúp Tần Huân.

Tần Huân thấy vậy, tuy biết hành động vừa rồi của mình hơi đột ngột, nhưng ít nhiều trong lòng vẫn có phần hụt hẫng.

Anh mỉm cười nói: “Ừ, tuyết ngừng rơi rồi, lên xe thôi.”

Xe chạy nửa tiếng, vừa hay để Sầm Từ xóa tan cảm xúc căng thẳng và điều chỉnh tâm trạng.

Dọc đường thỉnh thoảng vẫn có tiếng pháo hoa lúc xa lúc gần, bầu không khí năm mới tràn ngập thành phố Nam.

Sầm Từ không im lặng, không tỏ thái độ tức giận, cũng không buồn nói chuyện như thể bản thân bị bắt nạt, trái lại cô rất thoải mái tán gẫu với Tần Huân.

Khi biết nhiều năm nay Tần Huân không đón Tết bên người nhà, Sầm Từ vô cùng ngạc nhiên.

Tần Huân vừa cười vừa giải thích với cô, bố mẹ anh định cư ở nước

ngoài, Tết năm nào họ cũng đi du lịch khắp nơi, kể cả dù bố mẹ anh không đi du lịch, trong nhà vẫn còn anh trai chị gái, cả nhà sum vầy thiếu anh cũng không sao.

Anh kể thêm: “Năm nay công việc trên công ty rất nhiều, cộng thêm công việc của nhà hàng nữa, Tiêu Hàng quản lý nhà hàng thay tôi, Tết nhất cậu ấy không thể về nhà, tôi cũng đâu thể không nói lời nào mà bỏ mặc cậu ấy ở lại thành phố Nam được.”

Sầm Từ nghe vậy thì rất hâm mộ Tần Huân, còn thì thầm nói, thật tuyệt.

Cô hâm mộ anh có một gia đình ấm cúng, lại còn có người anh em quan tâm thật lòng.

Sầm Từ vẫn luôn cảm thấy Tần Huân là người xuất thân từ gia đình gia giáo, bây giờ nghe anh kể chuyện, cô càng chắc chắn về điều này.

Anh không kể chi tiết về người nhà thế nào, nhưng chỉ đôi ba câu cũng đủ giúp người khác cảm nhận được bầu không khí trong gia đình anh ra sao, bố mẹ vui vẻ, anh chị em hòa thuận, được nuôi dưỡng trong gia đình như vậy, đứa trẻ lớn lên chắc chắn sẽ xuất sắc tự tin.

Sầm Từ bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: “Nói vậy thì, anh còn chưa ăn cơm tất niên?” Tần Huân cầm vô lăng bằng một tay, mỉm cười đáp: “Coi như ăn rồi, dù sao cũng ăn ở nhà hàng, không đói được.” Sầm Từ “à” một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Tần Huân mới đến nhà của bà nội Sầm Từ lần đầu, vì không thể lái xe vào trong sân, nên sau khi đến nơi Tần Huân đỗ xe ở ven đường, rồi đưa Sầm Từ đến tận cổng nhà, anh quan sát xung quanh, rồi cười nói: “Trùng hợp quá, mấy lần lái xe về thành phố tôi cũng đã đi ngang qua nơi này, tôi còn nghĩ, người sống ở đây quả thật đang hưởng thụ cuộc sống như trong câu chuyện cổ tích.”

Cảnh quan non xanh nước biếc, có người thân bên cạnh, còn không phải cuộc sống trong cổ tích hay sao? Sầm Từ mỉm cười gật đầu, con đường bên dưới ngôi nhà đúng là con đường chắc chắn phải đi qua khi về thành phố, nhưng chỉ có người tinh ý mới chú ý đến thôn xóm trên triền núi.

Cô đáp: “Đúng vậy, cuộc sống cổ tích, sau này tôi già, nếu cũng có thể sống cuộc sống thế này thì thật tuyệt.” Tần Huân mỉm cười, thì thầm: “Ừ, tôi nhớ rồi.” Sầm Từ hoảng hốt, trái tim bỗng đập thình thịch.

Tần Huân không nói tiếp chủ đề này nữa, mà chú ý đến tấm biển nhỏ trước cửa, anh thong thả bước đến nhìn, đó là một tấm biển kim loại màu đỏ, bên trên viết: Nhà riêng, cấm tham quan.

Anh quay lại nhìn Sầm Từ.

Cô giải thích: “Bà nội thích trồng hoa, sân vườn trông giống hệt như rừng hoa vậy, ban ngày người dân nơi đây không thích đóng cửa, nên người trong thành phố đi ngang qua thường nhầm tưởng là điểm du lịch, mấy lần vào trong chụp ảnh, bà nội thì thấy không có vấn đề gì, nhưng tôi lo lắng cho an toàn của bà, nên treo tấm biển để nhắc nhở mọi người vẫn hơn.”

Tần Huân nhìn bức tường bao xung quanh sân, có rất nhiều cây dây leo, có thể tưởng tượng được khi xuân về hoa nở, trong vườn sẽ tràn đầy sức sống.

Anh gật đầu, nói: “An toàn là quan trọng nhất.”

Anh không ở lại lâu, vả lại đêm khuya trời lạnh hơn nhiều, nên liền nói với Sầm Từ: “Bà nội ngủ rồi, tôi không vào quấy rầy nữa.” “Ừ.” Sầm Từ suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh đợi chút đã.” Tần Huân tò mò.

Sầm Từ quay người vào trong nhà, một lát sau đi ra, cầm theo một hộp cơm giữ nhiệt, nhét nó vào trong tay anh nói: “Đêm giao thừa ở thành phố Nam hay ăn sủi cảo, anh cũng nên làm quen dần đi, sủi cảo hơi nguội rồi, anh mang về hâm nóng, ít nhiều gì cũng phải ăn một chút.” Tần Huân hơi ngạc nhiên: “Là cô làm hả?” “Giọng điệu nghi ngờ này của anh làm tôi buồn quá.” Sầm Từ nói: “Đúng là tôi không biết nấu ăn, nhưng vẫn nặn sủi cảo được, anh mang về nếm thử xem, sau đó đánh giá giúp tôi.” “Được.” Tần Huân nở nụ cười, nét mặt tràn đầy vẻ dịu dàng.

Mùng một Tết, ngoài trời tuyết phủ trắng xóa.

Thang Đồ ngủ một giấc ngon lành, khi mở mắt dậy đã hơn mười giờ sáng.

Mẹ Thang gõ cửa vào phòng, thầy cô nhắm mắt ngồi khoanh chân trên giường, liền tức giận đi tới đánh một cái vào vai Thang Đồ, đau đến nỗi khiến cô giật mình mở mắt, ôm bả vai nghiến răng nói: “Mẹ! Đau chết con rồi!”

“Còn biết đau à, con nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, lười chảy thây ra.

Bố con đã đi bộ về rồi, đang đắp người tuyết trong sân kia kìa.

Con xem lại mình đi, con gái lớn rồi, ngủ thẳng cẳng đến giữa trưa, sau này lấy chồng rồi thì thể nào hả?” Nói đến đây, bà lại than thở: “Cũng không biết có lấy được chồng không nữa.” Thang Đồ ngã phịch xuống giường, lẩm bẩm: “Đã đến giữa trưa đầu, chẳng lẽ con về nhà mình mà không được ngủ nướng sao...”

“Cái nết này của con ở nhà còn được, chứ mẹ nói cho con biết, chiều nay đi xem mắt, con không thể bệ rạc như thế này.” Thang Đồ gào lên, chống đối: “Mẹ hẹn lịch thật đấy à, nào có chuyện vừa mới mùng một Tết đã phải đi xem mắt?” “Mẹ xem lịch rồi, hôm nay đẹp ngày, hợp để xem mắt.” “Con không...” “Không đi cũng phải đi, mẹ hẹn lịch xong hết rồi.” “Mẹ không thấy xem mắt rất dung tục tầm thường à?” Thang Đồ sắp điên rồi.

“Thể kết hôn sinh con có dung tục không? Trăm nghìn năm qua chẳng phải mọi người đều cần kết hôn, sinh con sao?” Thang Đồ nói với vẻ không bằng lòng: “Bây giờ có rất nhiều phụ nữ độc thân, không phải chuyện gì cũng phụ thuộc vào đàn ông, bản thân sống vui vẻ thoải mái thì cần gì phải bận tâm những chuyện khác.” “Nếu thật sự con đến cái tuổi không thể lấy chồng được nữa thì mẹ cũng chẳng giục con, nhưng bây con còn trẻ trung xinh đẹp, vẫn còn hy vọng.” Thang Đồ tức đến nỗi suýt nữa hộc máu, cô đang định nói với mẹ đã có người trong lòng rồi, thì đúng lúc này chuông điện thoại reo.

Cô liếc mắt qua màn hình, mừng rỡ không thôi, liền bật dậy chạy ra khỏi phòng.

“Ai gọi thế hả, còn phải tránh mẹ à!” “Con rể tương lai của mẹ gọi đấy!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv