Cách Một Cảnh Cửa

Chương 91: Muốn đến đ y



Lúc đó anh cứ nhìn chằm chằm dòng chữ này rất lâu, trái tim dào dạt cảm xúc ấm áp, hạnh phúc.

Biết cô về nhà lấy đồ, ma xui quỷ khiến thể nào anh cũng lái xe đến nhà cô.

Suốt dọc đường khắp nơi đều bắn pháo hoa, khoảnh khắc pháo hoa nở rực rỡ cũng là lúc niềm vui sướng dâng trào.

Đây không phải lần đầu tiên Tần Huân đến nhà Sầm Từ, nhưng lần này anh thấy hào hứng, thậm chí là chờ mong.

Khi Sầm Từ bước ra từ thang máy, bóng đêm ở cuối hàng lang bất ngờ được pháo hoa rọi sáng, cũng làm nụ cười trên môi cô trở nên rạng rỡ hơn.

Sầm Từ không phải người hay cười, nhưng cô cũng không phải người lạnh lùng bằng đá, cô luôn như vậy, rất bình thản, thoạt nhìn còn thấy ung dung, bình tĩnh.

Con người có hai kiểu cười, một kiểu là cười thật lòng vui vẻ, một kiểu là cười lễ phép lịch sự.

Không phải Sầm Từ không bao giờ cười, khi cười lên trông cô còn rất xinh, nhưng phần lớn nụ cười của cô hầu như chỉ là lễ phép lịch sự, khiến người khác không thể bắt lỗi, nhưng cũng không cảm thấy được niềm vui thật lòng của cô.

Tuy nhiên, khoảnh khắc khi cô bước ra từ thang máy, nụ cười nở rộ trên môi cô.

Ánh sáng của pháo hoa khiến nụ cười ấy càng trở nên dịu dàng.

Tuy Sầm Từ cụp mắt xuống, Tần Huân không nhìn thấy ánh mắt cô, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng niềm vui của cô.

Là niềm vui từ tận đáy lòng, một niềm vui nhỏ bé và ngắn ngủi đó cũng đủ khiến cô quyến rũ và đáng yêu hơn.

Thế nên mới nói biểu cảm của con người thật kỳ diệu, ví như nụ cười, nếu là cười xã giao lễ phép, dù có cười tươi thể nào cũng vẫn khiến người khác cảm thấy xa lạ, nhưng nếu cười thật lòng, dù chỉ là cười mỉm thôi cũng sẽ lan tỏa niềm vui cho mọi người xung quanh.

Thế nên, Tần Huân cũng mỉm cười, đôi môi cong cong, trái tim anh thấy rất ấm áp.

Còn Sầm Từ thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tần Huân, cô không thể ngờ anh sẽ bỗng nhiên xuất hiện trước cửa nhà cô, làm cô không kịp trở tay, nhưng cũng ngay lập tức từ nơi đáy lòng cô lại trào dâng niềm hân hoan, vui vẻ.

Vừa bước qua Giao thừa, năm mới vừa sang cô đã gặp được anh, điều này khiến cô cảm thấy thật kỳ lạ.

Sầm Từ nhanh chân bước đến, hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?” Rồi cô giơ tay lên nhìn đồng hồ.

Đúng vậy, sao anh lại ở đây nhỉ? Giây phút nhìn thấy cô, Tần Huân cũng đã nghĩ đến câu hỏi này, hình như sau khi cúp điện thoại, khao khát muốn gặp cô trong anh vô cùng mãnh liệt, nên anh cứ thể tới đây một cách vô thức.

Anh trầm ngâm một lát, rồi thì thầm nói: “Tôi muốn đến đây.” Trái tim Sầm Từ bắt đầu loạn nhịp, cô thấy các ngón tay đang mở cửa của mình cũng khẽ run.

Túi quần áo đặt ngay gần cửa, Sầm Từ chỉ cần mở cửa vươn tay vào là lấy được, nếu Tần Huân không đến, Sầm Từ chỉ mở cửa lấy túi rồi đi ngay.

Nhưng Tần Huân đã đến, cô cũng không thể để người ta đứng ngoài mà

không mời vào nhà.

Tuy là Giao thừa, nhưng dẫu sao cũng đã muộn.

Sầm Từ suy nghĩ nên nói thế nào để không quá thất lễ, cuối cùng, cô quay đầu hỏi anh: “Anh có khát không? Vào nhà ngồi uống cốc nước.” Hỏi xong cô cũng cảm thấy rất kỳ quặc, hình như lời nói này thiếu sự chân thành, nhưng cũng không thể bảo cô nói là: Vào nhà ngồi chơi một lúc đi.

Ngồi một lúc, thể thì ngồi đến bình minh cũng được phải không? Dường như Tần Huân nhận ra sự bối rối của Sầm Từ, anh không bước vào trong mà tựa người vào khung cửa, cười nói: “Không phải cô về nhà lấy đồ sao? Cô lấy đồ xong thì chúng ta cùng đi.” “Chúng ta?” Sầm Từ hiểu lầm ý của anh: “Cũng không vội đến vậy, bà nội tôi đã ngủ rồi, không lẽ anh vừa tới, tôi đã lại đi sao.” Tần Huân mỉm cười: “Tôi đưa cô đi, cô đừng tự lái xe.”

Vì Tần Huân không sống trong khu chung cư này nên không thể đỗ xe dưới bãi đỗ ngầm, anh đành tạm đỗ xe bên kia đường.

Sầm Từ cười nói một người quý trọng thời gian như anh mà lại đỗ xe xa như vậy thì Tần Huân đáp, bãi đỗ xe quanh đây đông nghịt, tìm được nơi đỗ xe không dễ chút nào, vả lại hôm nay là giao thừa, đi bộ một chút cũng thoải mái.

Sau đó anh cười hỏi cô: “Có phải ngay cả trước cửa nhà mình cô cũng lạc được đúng không?” Nụ cười của anh làm Sầm Từ ngượng ngùng đến nỗi đôi tai ưng đỏ, nhưng cô vẫn thật thà trả lời: “Nói thật, tôi sống ở đây bao năm rồi, nhưng đúng là chưa đi qua những khu xung quanh nhà.” Tần Huân nghe vậy, bật cười thành tiếng.

“Này...” Sầm Từ giơ tay đánh anh một cái: “Không phải tại tôi, anh không cảm thấy đường xá của khu đô thị mới rất ngoằn ngoèo sao? Chẳng có chỗ nào quy hoạch phương hướng rõ ràng cả.” Tần Huân cười tủm tỉm: “Thế ý của cô là, đến khu đô thị cũ thì cô sẽ có thể xác định rõ đông tây nam bắc ư? Bác sĩ Sầm, cô đến nhà hàng Ký bao nhiêu lần rồi mà sao vẫn bị lạc đường vậy?” Sầm Từ bị anh trêu chọc, thật sự không biết giải thích sao cho hợp lý, cuối cùng đành nói: “Tại bản đồ chỉ nhầm đường.”

Đúng lúc này có tuyết rơi, trời lặng gió, tuyết bay lả tả xuống tạo thành một tấm phông nền màu trắng.

Tần Huân quay đầu nhìn cô, đôi tai của cô lúc này ửng đỏ, không biết là do trời lạnh hay do bị anh trêu chọc, màu đỏ ấy lặng lẽ lan đến tận gò má.

Khi cô đánh anh, vẻ mặt vừa nhõng nhẽo vừa giận hờn, khiến anh cảm thấy có gì đó kỳ lạ xảy ra trong đêm giao thừa này

Đã qua giao thừa những khu đô thị mới vẫn rất nhộn nhịp, trái ngược hẳn với hình ảnh yên tĩnh ngày thường.

Rất nhiều người đi về từ khu đô thị cũ, có người lái xe, có người đi bộ, tốp năm tốp ba sánh vai nhau cùng đi, cười đùa vui vẻ.

Khu tổ hợp thương mại ở đô thị cũ có một chiếc đồng hồ treo trên tầng cao nhất của một trung tâm thương mại năm tầng, trung tâm này được xây từ thời đất nước mới giải phóng, trông cũ kỹ lỗi thời hơn những tòa nhà cao tầng hiện đại xung quanh, trong tòa nhà đó chỉ có thang cuốn, uốn lượn lên theo một vòng tròn, không có thang máy.

Theo đà phát triển hiện nay, trên lý thuyết, những tòa nhà cổ như thế này đã sớm bị tháo dỡ hoặc xây dựng lại, nhưng người dân thành phố Nam hoài cổ, dân địa phương cũng đã quen đến siêu thị này mua sắm, hơn nữa khu đô thị cũ có nhiều công trình kiến trúc xưa cũ, nên thành phố vẫn giữ lại tòa trung tâm thương mại cho đến bây giờ.

Mà chiếc đồng hồ trên tầng cao nhất thậm chí còn có tuổi đời rất lâu đời, nghe nói vào thời Dân quốc, một vị doanh nhân đã quyên tặng nó cho nhà thờ thành phố Nam, chiếc đồng hồ từng vượt đại dương, máy móc bên trong cực kỳ bền bỉ, có sử dụng hai trăm năm nữa cũng không có vấn đề gì.

Sau này khi nhà thờ thành phố Nam bị phá dỡ, chiếc đồng hồ cổ đó được treo trên tầng cao nhất của tòa trung tâm thương mại, tiện cho khách hàng qua lại xem giờ.

Mỗi dịp giao thừa, người dân thành phố Nam thích tập trung đứng dưới chiếc đồng hồ này chờ đến khoảnh khắc khi chuông điểm báo 0 giờ.

Trên đường có người đốt pháo ăn mừng.

Nếu pháo hoa nổ ở khoảng cách xa thì không sao, nhưng khi đốt gần thì Sầm Từ hơi sợ, cô cũng không thích những tiếng nổ bất ngờ, nhất là tiếng pháo đùng đoàng.

Trên đường có mấy cô cậu thanh niên cười nói vui vẻ, cầm pháo hoa đuổi nhau, vượt qua Sầm Từ, có cả mấy đứa trẻ theo người lớn về nhà, nghịch ngợm cắm pháo hoa vào người tuyết bên đường rồi châm lửa đốt.

Tần Huân vừa nói chuyện với Sầm Từ, vừa lặng lẽ kéo cô gần về phía mình để tránh pháo nổ.

Nhưng thỉnh thoảng Sầm Từ vẫn bị giật mình, Tần Huân thấy vậy sẽ lấy tay mình che tai cho cô trước khi pháo nổ.

Khi sắp đến gần chiếc xe của Tần Huân, có một cửa hàng đốt pháo cầu phúc năm mới, họ mang hai dây pháo dài gần hai mét ra treo trước cửa.

Khi Sầm Từ nhìn thấy nó thì đã quá muộn, ông chủ tiệm đã châm lửa đốt, rồi nhanh chân tránh ra.

Sầm Từ giật mình hét lên thất thanh, lúc ấy Tần Huân cũng kịp đưa tay ra che tai cô lại, sau đó tiếng pháo nổ lách tách bắt đầu vang lên.

Những người sợ tiếng pháo thật ra cũng chỉ sợ giây phút khi pháo bắt đầu nổ, qua một lúc sẽ quen dần với nó.

Nên khi Sầm Từ tỉnh táo lại mới ngạc nhiên nhận ra mình đang nép vào trong ngực Tần Huân, động tác của hai người cực kỳ thân mật.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv