Nói là vậy nhưng khi nhận lời chúc, Thang Đồ cũng thấy vui mừng trong lòng.
Ít nhất thì anh không giống như những người khác, vì lười nghĩ mà gửi mấy cái tin nhắn chúc mừng năm mới được biên soạn sẵn, câu chúc thật thà quê mùa như vậy xem ra là anh tự viết.
Thang Đồ trả lời tin nhắn: Năm mới vui vẻ nhé anh chàng thẳng tính, tôi cũng chúc anh ngày nào cũng đẹp trai, bắt được nhiều tội phạm.
Sau khi gửi đoạn tin nhắn này, Thang Đồ mãi không nhận được tin nhắn trả lời nào của Bùi Lục.
Đồng hồ vừa điểm 0 giờ, Thang Đồ đã gửi hai bao lì xì cho bố mẹ, người thứ ba được gửi lì xì là Bùi Lục, ban đầu cố định gửi tin nhắn văn bản, sau đó nghĩ lại thì chuyển sang gửi tin nhắn thoại, cô cũng không nói gì nhiều, chỉ là vài câu chúc Tết bình thường.
Tiếp đó cô gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho Sầm Từ.
Gửi xong xuôi, Thang Đổ tự nhủ: Mình đúng là đứa thấy trai quên bạn.
Một lúc lâu sau, Thang Đồ vẫn chưa thấy Bùi Lục trả lời tin nhắn.
Ngày thường Thang Đồ sẽ nghĩ anh đang bận việc, nhưng hôm nay là giao thừa, chắc hẳn không đến nỗi quá bận rộn chứ.
Khi đó Thang Đồ còn cảm thấy mình bị điên rồi, vừa sang năm mới đã muốn nghe giọng nói của Bùi Lục.
Cuối cùng vẫn là cô không dằn lòng nối mà gọi điện cho anh.
Kết quả anh tắt máy.
Đêm nay Thang Đồ ngủ không ngon giấc, trong giấc mơ của cô toàn là hình ảnh Bùi Lục, anh đi tới đâu cô theo tới đó, khiển Bùi Lục thấy phiền phức, anh quay đầu hung dữ nói với cô: Thang Đồ, cô có chút e thẹn nào của con gái không vậy? Cả ngày chạy theo đàn ông có biết xấu hổ không? Tôi không thích cô, cô nghe rõ chưa?
Khi Thang Đồ giật mình tỉnh giấc, trời đã tờ mờ sáng, cô vỗ ngực, may mà đó chỉ là mơ, Tỉnh lại sau cơn ác mộng này chính là mùa xuân, giấc mơ này hoàn toàn trái ngược với hiện thực...
Nghĩ vậy giúp tâm trạng của Thang Đồ thoải mái hơn nhiều, cô yên tâm trở người ngủ tiếp, có lẽ vì đã ám hiệu cho tâm lý, nên cô vừa nằm xuống là ngủ ngon giấc.
Khi Bùi Lục gọi điện thoại đến, xung quanh anh rất ẩmĩ, anh nói với Thang Đồ: “Đêm qua tôi phải đi làm nhiệm vụ nên tắt điện thoại, xin lỗi cô nhé.” Thang Đồ nhận ra anh đang ở Sở cảnh sát, nên rất ngạc nhiên: “Giao thừa mà vẫn có nhiệm vụ ư?” Hỏi xong cô lại cảm thấy mình thật ngốc, anh là cảnh sát, những lúc thật sự cấp bách thì làm gì có nghỉ lễ? Bùi Lục “Ừ” một tiếng: “Nhiệm vụ khẩn cấp, nghề nghiệp của chúng tôi là như vậy, tôi cũng quen rồi.” Thang Đồ thở dài, Bùi Lục ở đầu bên kia điện thoại nói: “À phải rồi, năm mới vui vẻ nhé.” “Năm mới vui vẻ.” Thang Đồ vừa cười vừa đáp lại lòng thầm nghĩ: Thôi cũng được, ít ra anh cũng không lập tức hỏi cô gọi điện cho anh có việc gì, bởi thực ra cô gọi cũng không có chuyện quan trọng, chẳng qua chỉ
muốn nói chuyện với anh thôi.
“Anh làm nhiệm vụ thuận lợi không?” Bùi Lục ở đầu bên kia đang định nói: “Đã nắm chắc rồi” thì bỗng nhiên Thang Đồ nghe thấy có tiếng động ầm ĩ trong điện thoại, hình như xảy ra chuyện, Thang Đổ cuống quýt hỏi xảy ra chuyện gì, song Bùi Lục không có thời gian trả lời, cô chỉ nghe thấy tiếng anh quát: “Bắt hắn ta lại!”
Ngay sau đó tiếng nổ súng vang lên.
Thang Đồ cầm điện thoại, đầu như bị sét đánh, sau đó cô không suy nghĩ được gì nữa! Hình như có ai đang gào thét: Đội trưởng Bùi! Thang Đồ cảm thấy đầu óc mình mê man, cổ họng bị nghẹn lại không thể hít thở nổi, một lúc sau cô mới tỉnh táo lại, vội vàng kêu lên: Bùi Lục! Bùi Lục! Nhưng bên kia đầu dây không có ai trả lời cô, chỉ có tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn.
***
“Xin lỗi, em hãy quên anh đi.”
“Quên anh cũng được thôi, nhưng anh hãy moi tim ra để em nhìn xem, chỉ cần còn vương chút màu đỏ, em sẽ tha cho anh.”
“Nếu hai ta cứ giày vò nhau tiếp thì cũng chỉ vô nghĩa thôi đúng không?” “Đúng là vô nghĩa! Nhưng anh muốn sống yên ổn sao? Đừng nằm mơ giữa ban ngày, cho dù tôi chết làm ma làm quỷ cũng không tha cho anh! Cả đời này anh đừng mong được sống yên ổn!”
“Ha ha, anh nghe xem.”
“Anh xin em, hãy tha cho anh.”
“Tại vì anh nợ em...” Chẳng ai thích đợi chờ Muốn đến sẽ tự đến Cần đến lại chẳng đến Muốn yêu sẽ được yêu Ai còn ai mất Người nên ở lại đã đi xa...
Khi Sầm Từ mở mắt, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, có một chú chim sẻ đang đậu trên bậu cửa sổ mở những hạt gạo bà nội rải trên đó, nó ăn rất say sưa.
Cô nhìn chằm chằm kính cửa sổ, biết rõ đây là mơ, nhưng trước mắt cô cứ hiện lên bóng tối chập chờn, nơi ấy có ánh đèn đong đưa, có cả một chiếc micro màu đen, đầu micro được bọc trong miếng bọt biển màu đỏ, có người đang hát, Sầm Từ không nhìn rõ gương mặt của người đó, chỉ có thể đoán là một người phụ nữ qua hình dáng đôi môi lấp ló sau chiếc micro.
Giọng hát của người phụ nữ và giai điệu ghê rợn ấy chồng chất lên nhau...
Bỗng nhiên Sầm Từ đứng bật dậy.
Cô nhớ ra bài hát này rồi!
Ngày ấy khi gặp tai nạn ô tô, cô cũng đã nghe thấy bài hát này...
Cô chau mày lại, vết thương cũ bỗng lâm râm đau, cảm giác này thật sự vô cùng kỳ lạ, bởi khi đó cô chỉ bị thương ngoài da thôi, không hề bị gãy xương.
Sầm Từ nhẹ nhàng vén váy ngủ lên trên, để lộ ra vết thương cũ.
Miệng vết thương đã liền từ lâu, nhưng vẫn còn sẹo, dù gì cũng phải khâu mấy mũi, sau khi cắt chỉ, Tần Huân còn đi mua thuốc trị sẹo cho cô, tối nào cô cũng bối đều đặn, hiện giờ vết sẹo đã mờ hơn trước rất nhiều.
Nhưng mà...
Cô giơ tay chạm vào vết sẹo, vì sao lại thấy đau nhỉ? Trong mơ màng, hình như Sầm Từ nghe thấy bà nội đứng trong sân hỏi: “Cậu là ai thế?” Giọng bà có vẻ rất ngạc nhiên.
Nghe thấy thế, Sầm Từ vội vàng thay quần áo, túm gọn tóc lên rồi chạy ra ngoài.
Sầm Từ tưởng là người trong thành phố đi nhầm, không ngờ, người cô thấy lại là Tần Huân.
Sáng sớm mùng một Tết anh đã đứng trước cổng nhà bà, hai tay đều cầm theo túi quà, gồm giỏ hoa và mấy hộp thực phẩm chức năng đủ mọi màu sắc, tóm lại là túi lớn túi bé.
Tần Huân mỉm cười, đứng đối diện với bà nội Sầm, đương nhiên bà nội Sầm rất tò mò rốt cuộc anh là ai.
Thấy Sầm Từ từ trong nhà đi ra, nụ cười của Tần Huân càng rạng rỡ hơn.
Hôm nay anh ăn mặc gọn gàng nghiêm chỉnh không khác gì mọi ngày, chiếc áo khoác cashmere dài màu xanh than khiến dáng người anh càng cao ráo, xung quanh lúc này đều là tuyết trắng, nhưng nụ cười sâu thẳm trong mắt anh thật dịu dàng.
Cô vô thức vuốt tóc, nhanh chân bước lên, nói: “Bà ơi, anh ấy là bạn của con.” Rồi cô nhìn Tần Huân, hơi ngượng ngùng hỏi anh: “Sao anh lại đến đây?” “Đêm hôm qua...
À phải nói là rạng sáng hôm nay không tiện vào quấy rầy, hôm nay dù có thế nào tôi cũng phải đến thăm hỏi bà một lúc mới được, nếu không thì bất lịch sự quá.” Tần Huân vừa cười tủm tỉm vừa nói.
Sầm Từ chau mày lườm anh một cái, còn dùng tay ra hiệu với anh, Tần Huân thấy thể rất muốn phì cười, nhưng vì bà nội đang đứng trước mặt nên anh kiềm chế lại, thầm nghĩ, cô ra hiệu rõ ràng như thế, không sợ bị nhìn thấy sao? Anh đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy bà nội Sầm hỏi chuyện: “Hóa ra là bạn của Tiểu Từ à, cháu tên là gì?” “Dạ bà nội, cháu tên Tần Huân.” Bà nội Sầm “à” một tiếng, gật đầu nói: “Tên hay lắm, chàng trai, cháu bước lên đây một chút, để bà sờ mặt cháu.” Sò? Tần Huân ngạc nhiên, bèn quan sát cẩn thận đôi mắt của bà nội Sầm, bấy giờ mới phát hiện ra mắt bà có vấn đề.
Khi nãy anh cảm thấy ánh mắt bà nội Sầm nhìn mình hơi lạ, nhưng cũng không tiện nhìn kỹ càng, bây giờ nghe bà nói vậy, anh mới sực hiểu ra.