Cách Một Cảnh Cửa

Chương 88: Nửa khuôn mặt



Dễ ngửi, dễ chịu.

Những lúc Tần Huân đến câu lạc bộ Môn thường ít khi hút thuốc, nên mùi thuốc lá trên người anh rất nhạt.

Thấy Thang Đồ nhìn chằm chằm với vẻ khó hiểu, bấy giờ Sầm Từ mới nhận ra mình đang thất thần, cô bước lên quan sát cẩn thận bức tường.

Theo hướng Tân Huân chỉ, đúng là có dấu vết, rất mờ, nhưng rõ ràng đây là dấu chân.

Nhìn kích thước của nó, đúng thật là dấu chân của đàn ông, qua dấu chân có thể khẳng định người đàn ông này không đi giày thể thao, vậy thì hẳn là giày da rồi.

Dương Tiểu Đào nói, người đàn ông đó ăn mặc khá nghiêm túc.

Dù dấu chân trên tường không rõ ràng, nhưng có thể nhận ra không chỉ có một, theo dấu chân nhìn lên trên cao, có thể lờ mờ thấy dấu chân thứ hai, thứ ba...

Có lẽ lúc ấy để giày kẻ lạ dính cả tuyết và bùn, bây giờ tuyết tan, chỉ còn lại bùn, vì vậy mới xuất hiện dấu chân mờ nhạt này.

Tần Huân suy nghĩ một lát, giơ tay ra hiệu cho hai người họ nói: “Nếu xem xét khoảng cách giữa các dấu chân, thì Dương Tiểu Đào đã nói đúng, có người giẫm lên tường đi từng bước một.” Thang Đồ hết sức kinh hãi.

Tần Huân trở lại cửa sổ sân trước một lần nữa theo những gì mà Dương Tiểu Đào kể, ngoài cửa sổ lúc này tuyết đã tan, muốn tìm dấu chân người là điều không thể, hơn nữa cửa sổ rất rộng, Dương Tiểu Đào cũng không kể hai tay của người đàn ông đó đặt lên cửa sổ.

Nhưng trên cửa sổ có dấu vết gì đó rất mờ, chỉ có thể nhìn thấy dưới ánh mặt trời.

Lần này không phải dấu chân.

“Trên khuôn mặt người ít nhiều cũng có một lớp dầu, đặc biệt là vào buổi tối, đây chắc hẳn là dấu vết sau khi áp mặt vào kính.” Tần Huân nói.

Sầm Từ quan sát cẩn thận cánh cửa sổ, dấu vết đó không to lắm, cũng không có cách nào nhìn ra được đây là khuôn mặt người, nhưng cửa kính câu lạc bộ được lau dọn thường xuyên, Sầm Từ nhớ rất rõ, lần cuối cùng lau kính là vào đêm Giáng sinh.

Cô lao công của câu lạc bộ cực kỳ sạch sẽ, làm việc cũng hết sức cẩn thận, nên không thể nào có chuyện bà ấy lau kính không sạch.

Lời giải thích duy nhất là, dấu vết này do đêm Giáng sinh đó để lại.

Thang Đồ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cô muốn nói chuyện, nhưng không thể nào mở miệng.

Cuối cùng vẫn là Sầm Từ lên tiếng, thở dài nói: “Có người lẻn vào thật.” “Đúng là sân trước và sân sau của câu lạc bộ có camera, nhưng nếu đứng ở góc này thì nó sẽ trở thành điểm mù.

Nếu kẻ đó đột nhập từ sân sau, vậy phương án khả thi duy nhất là như tôi nói khi nãy, nhưng khi trèo

tường sẽ bị camera quay, vậy nên không có khả năng lẻn vào từ sân sau.

Qua bằng công sân trước cũng sẽ bị camera quay nên không thể qua được, mà trong sân lại không có điểm mượn lực để treo tường, trên tường cũng không có dấu vết bị định mớc vào, vậy nên chỉ có thể lẻn vào từ điểm mù của camera.” Tần Huân đi qua đi lại vạch một đường thẳng từ cửa sổ đến chỗ bức tường có dấu chân, nhấn mạnh lần nữa: “Điểm mù.” “Nói cách khác, kẻ đó thực sự đã bước lên tường đi từ ngoài vào trong, sau đó lại bước lên tường đi trong ra ngoài? Cơ thể và mặt đất còn...

song song với nhau?” Thang Đồ vẫn không dám tin.

Tần Huân khẽ nói: “Nếu thật sự có người lẻn vào, thì đây là cách giải thích duy nhất, hơn nữa dựa trên dấu chân trên tường và dấu vết trên kính cửa sổ, đêm Giáng sinh chắc chắn có người đột nhập.”

***

Câu lạc bộ Môn xảy ra chuyện “ma quái“.

Tuy gần như chắc chắn đêm Giáng sinh hôm ấy có người lẻn vào, dù có thể giải thích kẻ đó đột nhập và trốn thoát ra thế nào, nhưng thử hỏi người nào có thể đi kiểu như vậy? Những câu này là cô lao công nói.

Bởi ngày hôm sau khi tưới nước cho bồn hoa cạnh cửa sổ, cô ấy phát hiện ra dấu vết khác thường trên cửa kính, cô đã kêu toáng lên, nhìn chằm chằm cửa kính, rồi nhìn sang hai bên trái phải, sau đó lùi ra sau mấy bước.

Khi Sầm Từ ra khỏi phòng điều trị, thấy cô lao công đang ngồi xổm dưới đất, ngửa đầu ra sau gần như tạo thành góc 90 độ với cơ thể, khiến khách hàng cũng phải giật mình.

Sau khi tiễn khách về, cô lao công tiến đến nói chuyện với Sầm Từ: “Cái vết trên cửa kính kỳ lạ quá.” Đúng là kỳ lạ, nhưng Sầm Từ đã biết từ trước, nên cũng không thấy ngạc nhiên.

Cô lao công nói thêm: “Bác sĩ Sầm, cháu mau ra đây nhìn xem, giống nửa khuôn mặt người có phải không?” Nửa khuôn mặt người? Trước đó mấy người họ chỉ nhìn ra nó là dấu vết, còn không rõ hình dạng thể nào, sao cô lao công có thể nhìn thành mặt người? Hơn nữa còn là nửa khuôn mặt? Sầm Từ lấy làm lạ, nhìn chằm chặp cửa kính, cô lao công thấy vậy liền kéo tay áo Sầm Từ: “Đứng ở chỗ cô vừa đứng mới nhìn rõ được.”

Sầm Từ làm theo.

Đúng là nửa khuôn mặt thật...

Cô lao công run như cầy sấy nói: “Câu lạc bộ...

có ma phải không?”

Sầm Từ đến nhà hàng Kỹ trước giờ cao điểm buổi tối, lúc này trong nhà hàng rất ít người, trước khi vào phòng riêng Sầm Từ có liếc qua danh sách đặt bàn, tối nay lại đông nghịt khách.

Cuối tuần, đã đến ngày ông chủ tự mình vào bếp.

Tiêu Hàng cũng đang ở đây, sau khi thấy Sầm Từ đến thì đón tiếp nhiệt tình hơn cả lần trước, anh ta còn nói đùa bảo cô nhất định phải trông coi Tần Huân cẩn thận, sắp có một đám fan nữ tới đây, tất cả chỉ để chiêm ngưỡng vẻ đẹp trai của ông chủ nhà hàng.

Sầm Từ nghe xong mấy lời này thấy hơi xấu hổ, cô hằng giọng nói: “Tôi trông sao được.” Đúng lúc này, Tần Huân lấy nguyên liệu nấu ăn đi ngang qua, anh mặc bộ quần áo đầu bếp trông rất đúng đắn, thực sự khác một trời một vực với hình tượng bình thường của anh, Tần Huân cười nói: “Đơn giản thôi, nếu ai đến gần, cô cứ nói cô là bạn gái của tôi.” Dứt lời anh đi vào trong bếp.

Câu này vào tại Sầm Từ lại mang ý nghĩa khác, khi anh nói tỏ ra rất bình thường, nhưng vẻ nửa đùa nửa thật khiến người ta khó phân biệt.

Sầm Từ né tránh nụ cười đầy hàm ý của Tiêu Hàng, xoay người vào trong phòng VIP.

Trong bếp đã chuẩn bị xong, đầu bếp Trương chuẩn bị sẵn nguyên liệu theo thực đơn.

Nhà hàng Kỷ là vậy, không phải ngày ông chủ vào bếp sẽ đều có thực đơn, giống như những nhà hàng khác, nhưng đến cuối tuần, khi ông chủ vào bếp sẽ không có thực đơn, tất cả các món ăn tối đó được ông chủ quyết định theo tâm trạng của mình.

Nhưng càng như vậy, lại càng cuốn hút khách hàng, bởi vì bất kỳ ai từng nếm thử món ăn cuối tuần của nhà hàng đều biết, chỉ cần là món ông chủ làm, chắc chắn sẽ được làm từ những nguyên liệu đắt giá, quan trọng hơn là tay nghề của ông chủ rất cao siêu, dù là nguyên liệu nấu ăn bình thường cũng có thể đem lại hương vị thơm ngon như nhà hàng sao Michelin.

Tiêu Hàng tự mình bưng món khai vị vào, Tần Huân thì bận rộn luôn tay luôn chân.

Sầm Từ tin rằng, Tiêu Hàng mượn cớ giúp đỡ để vào phòng VIP, mục đích không hề đơn giản, nhưng đúng lúc, cô cũng đang có chuyện muốn hỏi anh ta.

Quả thật sau khi mang đồ ăn lên Tiêu Hàng không đi ngay, anh ta ngồi xuống đối diện với Sầm Từ, lấy chén rượu sứ lùn trong khay ra đặt trước mặt cô, rồi cầm vò rượu rót cho cô một ly đẩy: “Trước đây nghe Tần Huân nói cô rất thích uống loại rượu gạo này của chúng tôi, cô thật biết thưởng thức, rượu này được ủ thủ công, có vị ngọt mát, ở ngoài không thể nào có được.” Sầm Từ nói cảm ơn, không phải là khách sáo.

Quả thực cô rất thích rượu gạo này, không chỉ độ cồn thấp mà uống vào còn nhuận họng, cho dù uống nhiều cũng không bị say, nên mỗi lần đến đây, Tần Huân đều chuẩn bị cho cô một bình rượu nhỏ.

“Quản lý Tiêu cũng thử một chén đi.” Sầm Từ nói xong cầm lấy vò rượu rót cho anh ta một chén, nói thêm một câu: “Nhân lúc Tần Huân đang bận, hai ta vừa uống vừa nói chuyện.”

Tiêu Hàng nghe vậy, thẩm đánh giá người phụ nữ này thật tinh tường, đúng là anh ta đang định hỏi Sầm Từ xem mối quan hệ giữa cô và Tần Huân đã phát triển tới đâu, nhưng không ngờ bị cô phát hiện ra trước.

Dù sao cũng không thể mất mặt, nên Tiêu Hàng cười nói: “Ôi dào, sau này còn nhiều dịp ngồi uống chung với nhau, trong bếp còn việc, tôi phải xuống...

“Anh đừng vội, mỗi lần tới đây tôi cũng chưa từng thấy ông chủ Tiêu xuống nhà bếp giúp đỡ mà.” Tiêu Hàng cười gượng gạo, anh sắp chết thật rồi...

“Thật ra tôi muốn hỏi thăm ông chủ Tiêu về một người.” Tiêu Hàng nghe vậy thì tò mò nói: “Hỏi thăm ai?”

“Vãn An Thời.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv