Từ trước đến nay Sầm Từ cũng chưa từng thấy cô ấy rơi vào tình trạng bất thường, nên sẽ không thể tồn tại nguyên nhân khác khiến cô ấy phải nói năng bừa bãi.
Sầm Từ nhìn Tần Huân, nhẹ nhàng nói: “Hay là chúng ta tua chậm lại đoạn từ khi Dương Tiểu Đào vào câu lạc bộ cho đến khi ra về.”
Tần Huân mỉm cười: “Được.” Thế là họ xem lại bằng ghi hình thêm lần nữa, tua chậm lại.
Nhưng, dù họ có tua chậm tới cỡ nào, cũng chỉ nhìn thấy một mình Dương Tiểu Đào.
Cuối cùng Thang Đồ mệt lả tựa người vào ghế nằm suy nghĩ, xoa mắt, nhíu mày nói: “Sẽ không ma quái đến vậy chứ?” Sầm Từ trầm tư suy nghĩ: “Có thời gian tôi sẽ đi hỏi Dương Tiểu Đào.” Thang Đồ không nói chuyện, cảm thấy lồng ngực mình bí bách, chuyện này nghe thì đơn giản, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh.
Nếu Dương Tiểu Đào nói dối, vậy mục đích của cô ấy là gì? Không thể nào vì muốn xin phép nghỉ làm mà cô ấy lại lấy cớ như vậy? Sao Tiểu Đào có thể ngây ngô đến thế được? Hơn nữa, lần này cô ấy ẩm có thể coi là tai nạn công việc.
Nhưng nếu cô ấy không nói dối, vậy rốt cuộc thứ cô ấy nhìn thấy là gì? Thang Đồ đang suy nghĩ thì thấy Tần Huân đứng dậy ra ngoài, sau đó Sầm Từ cũng đi phía sau, cô thấy thế cũng vội đứng dậy đuổi theo.
Tần Huân ra sân sau, nơi đây là vị trí bên ngoài cửa sổ phòng của Sầm Từ.
Diện tích sân sau lớn hơn sân trước một chút, có trồng ít hoa cỏ và tùng bách tươi xanh suốt bốn mùa.
Đêm Giáng sinh có tuyết rơi, tuyết lúc này vẫn còn đọng trên cành cây và hoa cỏ trong sân chưa tan hết, chỉ có một con đường nhỏ là lối đi ở giữa.
Đêm đó Dương Tiểu Đào đi qua cửa chính cũng không phát hiện sân trước có điều gì bất thường, thì rất có thể người đàn ông ấy đã trốn trong câu lạc bộ Môn từ trước.
Nếu đã không trốn được ở sân trước, nhà lại khóa cửa, hắn ta không thể vào được, vậy nhiều khả năng là trốn ở sân sau.
Đây là suy đoán của Tần Huân.
Nên anh nghĩ sau khi lẻn vào hắn đã cẩn thận tìm nơi ẩn náu, nói thật, có rất nhiều chỗ có thể ẩn náu ở sân sau bởi nơi đây cây cối cao lớn, cộng thêm nhiều chậu hoa với đủ loại hình dạng, có cao có thấp, nếu vào ban ngày sẽ không thể trốn kỹ được, nhưng lúc đó đã hơn nửa đêm, sân sau lại không có đèn, trốn mà không bị phát hiện là chuyện quá dễ dàng.
Tuyết trên đường mòn tan rất nhanh, đường trở nên ẩm ướt, cho dù khi ấy có dấu chân thật thì giờ cũng đã biến mất.
Tần Huân men theo con đường quan sát hai bên, đều thấy có tuyết đọng, như vậy nếu ai lẻn vào chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Sầm Từ hiểu ý của Tần Huân, cũng quan sát cẩn thận hai bên đường.
Không hề có dấu vết đột nhập hay bị giẫm lên, đồng tuyết đọng vẫn còn nguyên vẹn, chỗ nào tuyết tan sẽ có một lớp bùn đất, trên lớp đất này không có dấu vết bị giẫm lên hoặc có dấu chân.
Tần Huân men theo lối nhỏ đi đến cuối đường, mắt vẫn quan sát tỉ mỉ hai bên, rồi anh kiểm tra giàn hoa, kệ hoa, tất cả đều nguyên vẹn không có dấu vết gì.
Sầm Từ đứng trước cây tùng bách suy nghĩ, Thang Đồ bước lên nói: “Trên cây không có chỗ để nấp.” Những nhành cây quá nhỏ, không thể che được người.
Sầm Từ nói: “Mình đang nghĩ, nếu kẻ đó trốn ở sân sau, vậy hắn ta vào đây bằng cách nào? Đi vào từ sân trước rồi ra sân sau trốn, hay trèo tường sân sau để vào?”
Thang Đồ kiểm tra chân tường, lắc đầu: “Không có chỗ để đặt chân, cũng không thể treo tường bằng tay, chẳng phải như vậy sẽ có vết máu sao?” Sân trước và sân sau của câu lạc bộ Môn vốn không lắp rào chống trộm, rào điện, bởi ngày trước khi sửa chữa bức tường này họ đều nghĩ một là đã có camera, hai là an ninh thành phố Nam cao, nên chỉ cắm thêm một hàng mảnh sành phía trên, đây cũng là phương pháp chống trộm khá phổ biến.
Vậy nên ý của Thang Đồ là, một khi có người bật tường trèo vào, vậy chẳng phải tay chân sẽ bị mảnh sành cứa chảy máu hay sao?
Nhưng nói xong câu đó, Thang Đồ lại cảm thấy không hợp lý.
Không có dấu vết bật tường trèo vào, vậy người đàn ông mà Dương Tiểu Đào nói chẳng nhẽ đi vào từ cổng chính? Nhưng camera ghi lại rõ ràng không có ai vào, hơn nữa thời điểm Dương Tiểu Đào về câu lạc bộ, công chính vẫn đóng, trên cổng còn có khóa chống trộm, không có chìa khóa mà muốn vào bên trong là chuyện vô cùng khó, trừ phi người kia phá khóa, nhưng rõ ràng chuyện đó là không thể.
Không treo tường, không đi từ cổng chính, vậy hắn lẻn vào bằng cách nào? Hơn nữa trong camera giám sát cũng không hề thấy người này, chẳng lẽ Dương Tiểu Đào nói dối? Hay cô ấy bị ảo giác? Thang Đồ đang suy nghĩ thì thấy Tần Huân bước đến gần cây tùng bách quan sát, rồi lại đi về phía chân tường kiểm tra một lượt, sau đó anh đứng dậy nói: “Không phải không thể bật tường trèo vào.” Tần Huân chỉ vào những mảnh sành trên bức tường, rồi lại chỉ vào cây tùng bách hướng theo độ cao của bức tường: “Chỉ cần một chiếc dây thừng có móc câu là được, thậm chí cũng không cần chuyên nghiệp tới vậy.
Mảnh sành cắm trên tường không dày lãm, cẩn thận và tránh bị thương khi giẫm lên không phải chuyện khó.” Sầm Từ thử suy đoán, nếu tính theo góc mà Tần Huân chỉ và độ cao của thân cây, thì dùng một sợi dây thừng có móc câu, một đầu móc dây lên thân cây, là thực sự có thể bám vào đây để leo qua tường.
Cây tùng bách này tuy không che khuất người, nhưng đỡ sức nặng của một người sẽ không thành vấn đề.
Nhưng...
Sầm Từ nhỏ giọng hỏi Tần Huân: “Còn khả năng nào khác không?” “Còn.” Tần Huân khẳng định: “Kẻ đột nhập cũng có thể đi vào từ sân trước.”
Hả?
Sầm Từ và Thang Đồ đều sững sờ.
Hai người lại theo Tần Huân ra sân trước, ở đây không có cây cao, sẽ không thể trèo vào bằng dây thừng như Tần Huân nói, nên khả năng leo tường rất thấp, trừ phi kẻ đó biết khinh công, nhảy một cái bay lên tường, rồi lại nhảy xuống đất.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Sầm Từ nảy ra một suy đoán hoang đường...
Tần Huân không nói chuyện trèo tường, cũng không kiểm tra khóa cổng còn nguyên vẹn hay không? Anh bước đến cạnh tường, từ từ kiểm tra bức tường bên trái cánh cổng, sau đó quan sát kỹ bức tường bên phải cánh cổng, cuối cùng vỗ tay lên bức tường, cười nói: “Đi vào từ sân trước còn đơn giản hơn nhiều, bước lên tường đi vào, rồi lại bước lên tường đi ra, hệt như Dương Tiểu Đào nói.” Thang Đồ hoảng sợ thật sự: “Không thể nào!”
Cô ấy tin Dương Tiểu Đào không nói dối, nhưng chuyện đi trên tường này ai nghe cũng sẽ cảm thấy khó tin, làm gì có người nào thoát khỏi lực hút của Trái Đất chứ? Trừ phi đó không phải người.
Nghĩ thế, Thang Đồ bỗng rùng mình, nghẹn ngào nói: “Không phải có ma quỷ gì đấy chứ?” Sầm Từ khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng nói: “Cậu cũng nói rồi, thế giới bao la không gì là không thể biết đâu có người thực sự có khả năng này.” Sầm Từ chấp nhận hiện tượng ma quái rất nhanh, dù sao sau khi kiểm tra một lượt, nếu có kẻ đột nhập vào trong thì giống như Tần Huân nói, hắn hoặc dùng dây thừng trèo vào sân sau, hoặc là đi trên tường sân trước để vào.
Đây chính là suy đoán hoang đường vừa mới nảy ra trong đầu Sầm Từ.
Cảm giác này không giống với cảm giác khi cô nghe Thang Đồ kể Dương Tiểu Đào nói người nọ đi lên tường vào trong, ban đầu Sầm Từ thấy hoang đường, còn hiện giờ qua sự kiểm tra của Tần Huân, cô cũng hiểu, có lẽ thực sự có khả năng này.
Ba người cùng ra ngoài, sân trước và sân sau không quá rộng, không tốn nhiều thời gian để kiểm tra toàn bộ nên Sầm Từ chỉ khoác chiếc áo cashmere ra bên ngoài.
Mùa đông là thế, dù tuyết rơi nhưng thời tiết vẫn ấm áp, còn ngoài trời dù có nắng chiếu, nhưng vẫn không thể xua được cái lạnh khi tuyết tan.
Vậy nên khi gió vừa thổi, Sầm Từ cảm thấy lạnh buốt cổ, cô vội kéo kín áo vào.
Thang Đồ thắc mắc: “Cứ cho là có kẻ siêu phàm như vậy đi, nhưng tại sao chúng ta lại không phát hiện ra hắn ta trong camera?“.
Tần Huân vẫn luôn chăm chú quan sát bức tường, khi quay đầu định trả lời thì đúng lúc thấy Sầm Từ rùng mình một cái, anh bước đến gần, cởi áo khoác của mình ra rồi trùm lên người cô.
Sầm Từ ổn định quay vào nhà mặc thêm áo khoác, không ngờ Tận Huân lại trùm áo khoác của anh cho cô, cô định từ chối, thì Tần Huân đã giơ tay đè lên vai cô, tuy anh chỉ ấn nhẹ, nhưng hành động này chứng tỏ anh không cho cô từ chối.
“Không nhìn thấy hắn ta trong camera, vậy có thể là không quay được hắn, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hắn ta không lên vào.” Tần Huân khoác vai Sầm Từ bước đến trước bức tường, bấy giờ mới buông tay, tựa như hành vi vừa rồi chỉ là vô tình, nhưng lại có chút mờ ám.
“Quả thật trên tường có dấu chân mờ mờ.”