Đồng hồ vừa điểm 0 giờ, tiếng reo hò, cả tiếng pháo nổ loáng thoáng vọng ra từ những gia đình chưa ngủ xung quanh.
Sầm Từ đắp chăn cho bà nội, thì thầm chúc năm mới bà, rồi đặt một thẻ xăm cầu phúc xuống dưới gối của bà như mọi năm.
Sau đó cô ra ngoài sân, chọn một nhánh của cây vải già, treo một thẻ xăm cầu phúc khác lên trên đó, Sầm Từ đứng ngắm cây cổ thụ này một lát, tính cả chiếc thẻ xăm Sầm Từ vừa treo lên thì trên cây chỉ có năm chiếc thẻ.
Xung quanh ngôi nhà dân yên tĩnh trở lại, tuyết lại bắt đầu rơi lả tả, khiến khoảng sân được phủ một lớp tuyết trắng mỏng như có ai rải muối lên trên, ánh trăng lúc này cũng hắt xuống, phản chiếu thành thứ ánh sáng óng ánh như ban ngày.
Sầm Từ ngồi trong sân một lúc, không khí trong lành mát mẻ, thoang thoảng mùi pháo nổ, vỏ pháo hoa sau khi đã nổ hết bị tuyết bao phủ.
Sầm Từ bước lên, gom những chiếc vỏ pháo vào một chỗ, bỏ hết vào túi đựng rác, rồi quét sạch tàn pháo hoa rải rác trên nền đất, thu dọn xong cô quay lại ngắm nhìn những chiếc đèn lồng đỏ của mọi nhà đang đung đưa giữa trời tuyết, trong đêm Giao thừa này, nó mang lại chút cảm giác yên bình.
Bà nội nói, năm tháng yên bình là chuyện của người già, thanh niên không nên nghĩ đến năm tháng yên bình.
Sầm Từ cũng không hiểu được ý nghĩa của năm tháng yên bình nhưng cô cảm thấy, chỉ cần quay đầu lại nhìn thấy tuyết rơi lãng đãng, đèn lồng sáng, căn nhà nhỏ giữa núi, tiếng pháo nổ rộn rã, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa và tiếng trẻ con nô đùa...
Cô cảm thấy đây đã là năm tháng yên bình rồi.
Lúc đi đánh răng rửa mặt, Sầm Từ mới phát hiện ra cô không mang theo túi quần áo.
Cô nghĩ mãi mới nhớ ra ban đầu định đón Tết ở nhà bà nội nên đã để túi quần áo ở cửa nhà, song lại quên không cầm đi.
Vốn định đón năm mới ở đây, vậy mà...
Sầm Từ nhìn đồng hồ, thầm nghĩ dù sao đêm Giao thừa đường cũng sẽ đông, không sợ vắng vẻ, thôi thì về nhà lấy quần áo vậy.
Lúc lên xe, Sầm Từ mới có thời gian mở di động ra xem.
Rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới được gửi đến, cả tin nhắn thường lẫn tin nhắn ảnh động, có tin nhắn dài dằng dặc, cũng có tin nhắn chỉ mấy câu...
Thang Đồ hay nói với Sầm Từ, bình thường nhìn cậu rất lạnh lùng, nhưng đến ngày lễ tết vẫn nhận được nhiều tin nhắn chúc mừng.
Sầm Từ không phủ nhận chuyện này, đúng là cô nhận được rất nhiều tin nhắn, nhưng của bạn bè chẳng có bao nhiêu, chủ yếu là của khách hàng.
Tin nhắn của Dương Tiểu Đào và Thang Đồ gửi Sầm Từ rất sặc sỡ, còn đính kèm một ảnh em bé ôm cá chép, bên dưới viết câu chúc: Gặp người như ý, sớm sinh quý tử.
Đúng vậy, tin nhắn của hai người này giống hệt nhau, Sầm Từ dở khóc dở cười, hai người này có thể chúc thành tâm một chút được không?
Tin nhắn chúc mừng năm mới của Trạm Tiểu Dã rất chân thành, chủ yếu là cảm ơn Sầm Từ, cậu ta nói tuy bản thân thấy rất áy náy, nhưng cậu ta tin cuối cùng mình có thể bước ra khỏi ám ảnh.
Sầm Từ đọc những dòng này cảm thấy vô cùng vui mừng, nói thẳng ra thì người làm bác sĩ tâm lý giống như người dẫn đường, giúp bệnh nhân nghe thấy được tiếng lòng và bước đi trên con đường khiến bạn thấy thoải mái.
Nhưng cũng chỉ có bấy nhiêu đó tác dụng mà thôi, bởi lòng người rất phức tạp, các bệnh về tâm thần hoặc thể chất có nguyên nhân từ vấn đề tâm lý cũng rất đa dạng, nói thẳng ra là làm sao để họ đối mặt với nội tâm của chính mình.
Đây là một bài toán khó, không có lời giải, nói cho cùng cũng là do hoàn cảnh tác động khiến cảm xúc thay đổi, họ muốn sống thanh tịnh, kiểm soát ham muốn bản thân là chuyện không đơn giản chút nào.
Trạm Tiểu Dã còn trẻ tuổi như vậy mà đã hiểu được triết lý này, là chuyện không hề dễ dàng.
Mẫn Vi Vi cũng gửi tin nhắn chúc mừng, hỏi thăm Sầm Từ rất tự nhiên, sau đó còn nói với cô: Có những chuyện nếu cứ tiếp tục tìm hiểu sẽ đau khổ hơn rất nhiều, bác sĩ Sầm, nếu một khi kí ức này mang lại đau khổ, vậy cũng có thể quên nó đi đúng không?
Câu nói này giống như một câu hỏi, có điều Sầm Từ cảm thấy nó tựa như lời cảm thán của Mẫn ViVi hơn.
Nhưng nói thật, nếu Mẫn Vi Vi thực sự hỏi cô như vậy, cô cũng không chắc mình có thể trả lời được.
Nếu trong ký ức tồn tại nỗi đau...
Quên đi được không?
Những ký ức nói quên là quên được sao? Chung quy lại, trên đời này không phải ai cũng trải qua những chuyện giống như Mẫn Vi Vi.
Trong những tin nhắn mới gửi đến có tin nhắn của Tần Huân.
Tin nhắn này có nội dung rất ngắn gọn: Tiểu Từ, năm mới, chúc cô luôn vui vẻ.
Sầm Từ nhìn thời gian gửi tin nhắn, vừa đúng lúc 0 giờ.
Thời gian chuẩn như vậy, khiến cho lời chúc này bỗng trở nên cực kỳ ý nghĩa.
Sầm Từ là người khá lạnh lùng với tất cả mọi chuyện, nhưng không đồng nghĩa với việc cô khó tính không chịu tha thứ cho sai lầm của người khác, vả lại nghiêm túc mà nói Tần Huân không hề làm gì sai.
Hai người không có mối quan hệ gì, nếu thật sự phải xem xét về quan hệ, vậy thì cũng là cô nợ anh, dù chỉ là câu hỏi thăm bình thường thì cũng nên là cô chủ động gửi trước cho anh mới đúng.
Huống chi, Tần Huân còn gửi tin nhắn chúc mừng đúng vào lúc 0 giờ.
Sầm Từ nhìn đồng hồ, 1 giờ 30 phút sáng, lúc này chắc anh đã ngủ rồi.
Nhưng nếu cô không trả lời lại cũng không ổn, đầu xuân năm mới, nên có qua có lại.
Cô suy đi nghĩ lại, cuối cùng gửi cho anh một tin nhắn: Chúc mừng năm mới, chúc anh năm nay vạn sự như ý.
Đúng là về càng gần thành phố thì Sầm Từ càng thấy không khí náo nhiệt hơn, những hàng cây ven đường chặng đèn neon sáng nhấp nháy, xa gần đều văng vẳng tiếng pháo trúc nổ, thỉnh thoảng bầu trời còn bỗng nhiên rực sáng, muôn kiểu pháo hoa nở rộ rực rỡ.
Nghe nói đêm giao thừa thành phố Nam sẽ bắn pháo hoa liên tục đến 0 giờ, nhưng đến giờ này mà vẫn thỉnh thoảng thấy pháo hoa, xem ra nhiều người cũng mang theo pháo hoa đến bắn.
Điện thoại đổ chuông, là Tần Huân gọi.
Sầm Từ đeo tai nghe bluetooth, ẩn nhận cuộc gọi.
Phía bên Tần Huân rất yên tĩnh, trái ngược phía Sầm Từ vô cùng ồn ào, anh hỏi cô: “Cô đang ở đâu thế? Có vẻ như đang lái xe?”
Anh thính tại thật.
Sầm Từ nói cô đang lái xe vào thành phố, định về nhà lấy ít đổ.
Tần Huân “à” một tiếng, hỏi cô ăn cơm tất niên thể nào, Sầm Từ nhìn tình trạng giao thông phía trước, khẽ nói: “Tôi và bà nội ăn khá ít, nên chỉ nấu mấy món đơn giản, hàng xóm xung quanh nấu rất nhiều món ngon, cũng biểu bà không ít, nói chung là cơm tất niên không thể sánh với đầu bếp nấu, nhưng vẫn ăn được.” “Cô tự nấu à?” Tần Huân cười.
Sầm Từ Cáp “Ừ”: “Món đơn giản tôi nấu được.”
Giọng nói của Tần Huân dịu dàng trầm ấm: “Tại tôi suy nghĩ thiếu chu đáo, cơm tất niên hẳn phải để nhà hàng chuẩn bị trước.
Tôi nhớ rồi, lần sau sẽ không mắc sai lầm thế này nữa.” Sầm Từ hơi ngẩn người, trái tim thoáng xao động.
Ngoài trời tuyết lặng lẽ rơi, giọng nói của anh cũng ấm áp dễ nghe, bất chợt cô cảm thấy mọi thứ trở nên tuyệt vời như trong mộng.
Một lát sau cô mới đáp: “Sao có thể làm phiền anh được, tôi nên tự nấu cơm tất niên thì hơn.”
Niềm vui của mỗi dịp lễ Tết là được ở bên gia đình, cùng nhau nấu nướng dọn dẹp, nói chuyện vui vẻ.
Tuy năm nào Tết Nguyên Đán cũng chỉ có cô và bà nội, nhìn thì có vẻ hiu quạnh, nhưng Sầm Từ cảm thấy rất thỏa mãn, vả lại lúc nấu cơm tất niên nhà nào cũng mở rộng cửa, hàng xóm láng giềng qua lại hỏi thăm nhau, bầu không khí càng thêm náo nhiệt hơn.
Tần Huân khẽ nói: “Hiếm khi thấy cô có hứng nấu cơm, nhưng vậy cũng tốt, vui vẻ là được rồi.” Giờ này gọi điện thực ra cũng không có gì quan trọng, hai người tán gẫu dăm ba câu liền tắt máy.
Khi Sầm Từ rẽ vào tuyến đường chính, đường phố càng đông đúc hơn, những chàng trai cô gái đều không ngủ mà chạy đi chơi, bắn pháo hoa, hoặc túm năm tụm ba đến quán karaoke ca hát.
Khu chung cư khá yên tĩnh.
Sầm Từ vào thang máy, lấy chìa khóa ra nghịch, rồi nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi của Tần Huân, rất bình thường thôi nhưng càng ngẫm Sầm Từ càng cảm thấy vui vẻ, dường như cô có chút gì đó mong đợi cùng với cảm giác xao xuyến trong lòng.
Sầm Từ khẽ nở một nụ cười, khi bước ra khỏi thang máy, cô vừa ngẩng đầu lên thì lập tức ngẩn người.
Là Tần Huân, anh đang đứng chờ trước cửa nhà cô.