Những thứ khiển đầu óc Dương Tiểu Đào nổ tung thật sự là khung cảnh sau đó.
Lúc ấy người đàn ông từ từ rời mắt khỏi cửa kính, điều đầu tiên Dương Tiểu Đào nghĩ là: Hắn ta sắp vào trong này!
Nhớ ra cửa trong nhà không cài, bởi trước đó Tiểu Đào định tìm chìa khóa rồi về luôn...
Lỡ hắn ta xông vào thì phải làm sao? Cô liệu có thời gian gọi cảnh sát không? Có thời gian kêu cứu không? Câu lạc bộ Môn nằm ở nơi hẻo lánh như vậy, giờ này có kêu rách họng chắc cả con phố cũng không ai nghe thấy, hắn sẽ làm gì cô? Giết chết? Hay bắt cóc? Vả lại, hắn là người hay ma?
Nếu là người, vóc dáng hắn ta trông rất cường tráng, chắc chắn cô không phải đối thủ của hắn, nếu là ma...
thế thì cô ấy càng không thể là đối thủ của hắn ta.
Dương Tiểu Đào suy nghĩ miên man, bộ não hoạt động mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nhưng dường như cơ thể bị dính chặt vào tường không thể cử động, chỉ có đôi mắt dõi theo bóng người ngoài cửa sổ.
Dường như người đàn ông kia không có ý định vào trong.
Một mặt tường của phòng khách là cửa sổ sát đất bằng kính trong suốt, trên cây thông Noel có ánh đèn, nên có thể chiếu sáng ngoài sân, Dương Tiểu Đào trợn trừng mắt nhìn người đàn ông đó lui về phía sau từng bước một, mặt củi xuống đất, như cái xác không hôn, hắn ta lui được một nửa thì dừng.
Dương Tiểu Đào lại bắt đầu căng thẳng, tự tưởng tượng ra những cảnh kinh dị thường thấy trong phim điện ảnh: Bỗng nhiên người đàn ông như phát điên lao thẳng vào cửa sổ, gương mặt hắn ta dán trên mặt kính, máu ào ào tuôn ra từ hai hốc mắt trống rỗng sâu hun hút...
Nhưng tình hình thực tế không xảy như trong tưởng tượng của Tiểu Đào.
Người đàn ông vẫn cúi đầu xuống, từ từ quay người ra đằng sau, Dương Tiểu Đào chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn ta.
Cô thấy hắn bước từng bước về phía cánh cổng sắt, cô tưởng rằng hắn có thể mở cổng ra ngoài, đang định thả lỏng thần kinh, thì chợt thấy hắn bước tới bức tường bên cạnh cánh cổng, đầu đâm vào tường, hai cánh tay buông thõng không hề cử động, thật sự giống hệt như cương thi.
Đương nhiên bức tường sẽ không bị đầy đi.
Sau khi đâm đầu một lần, hắn ta từ từ lùi ra sau, sau đó lại xông thẳng lên trước, đâm tiếp...
Sau một lúc như vậy, Dương Tiểu Đào đã có thể cử động được chân tay, việc đầu tiên cô làm là cầm lấy điện thoại di động định báo cảnh sát, nhưng cô vẫn cảm thấy tò mò, nên rón ra rón rén đến gần sát cửa sổ, cũng
không dám đàng hoàng nhìn thẳng, mà trốn sau tấm rèm, nửa gương mặt thò ra nhìn trộm tình hình bên ngoài.
Mấy lần liên Dương Tiểu Đào rất muốn đi ra kéo hắn sang cánh cổng bên cạnh, mở cổng giúp hắn, nhưng, cô không có gan làm thế...
Cuối cùng, người đàn ông đó không đâm đầu vào tường nữa, hắn ta quay người sang một bên, đi qua đi lại trước bức tường, vừa đi vừa cúi đầu, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối, đôi khi Dương Tiểu Đào có thể nhìn thấy nửa gương mặt trắng bệch tái nhợt của hắn, cộng thêm bộ quần áo màu đen mặc trên người, Tiểu Đào chợt nhớ tới một hình ảnh: Sứ giả âm phủ.
Hắn ta đi qua đi lại liên tục, bước từng bước rất chậm, bước chân cũng không nhẹ nhàng, mà lê lết trên mặt đất, từng bước từng bước một...
Cách một lớp cửa kính, dường như Dương Tiểu Đào nghe được cả tiếng đế giày ma sát với mặt đất.
Thật ra cô rất hoảng, sợ hắn ta sẽ bất chợt ngừng bước, sau đó bỗng nhiên quay mặt nhìn về phía bên này...
Con người có lúc biết tò mò sẽ hại thân nhưng lại không thể kìm nổi sự tò mò, giống như Dương Tiểu Đào vậy, rõ ràng sợ muốn chết, nhưng không thể nhịn nổi muốn quan sát, dường như chỉ khi theo dõi tình hình của đối phương, trong lòng cô mới thấy yên tâm.
Sau này Dương Tiểu Đào nói với Thang Đồ: Hành vi lúc đó của em hệt như tự tìm đường chết trong phim kinh dị, có cơ hội thì phải chạy nhanh đi chứ, còn nhìn gì mà nhìn? Không chạy ra cửa trước được, nhưng trong phòng chị còn có cửa bí mật mà.
Ấy vậy nhưng Dương Tiểu Đào không bỏ chạy, vẫn hết sức căng thẳng quan sát từng cử động của người đàn ông bên ngoài cửa sổ.
Hình như hắn ta đang nghĩ cách, hoặc đang tìm thứ gì đó, tóm lại trạng thái của hắn ta cực kỳ quái dị.
Cuối cùng hắn ta quay mặt vào bức tường, ngẩng đầu lên! Dương Tiểu Đào không nhìn thấy khuôn mặt, mà chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn ta.
Hắn ta ngửa đầu nhìn bức tường trước mắt, nhìn một lát thì nhấc chân lên...
Tình cảnh ngay sau đó đã trở thành cơn ác mộng khiến Dương Tiểu Đào kinh hãi vô cùng, thậm chí là cả đời này cũng không quên được.
Người đàn ông đặt một chân lên bức tường, rồi chân thứ hai cũng bước lên, mới đầu cơ thể vẫn song song với bức tường, nhưng ngay khi hai chân vừa bước lên, cơ thể hắn ta dần dần thẳng ra, song song với mặt đất.
Hình ảnh đó như thể ống kính máy quay xoay một cách bất ngờ, người đàn ông đó giống như đang bước trên mặt đất phẳng.
Sau khi Dương Tiểu Đào về nhà thì bị sốt, giữa lúc sốt cao trong đầu cô vẫn luôn hiện ra hình ảnh đó, cô ấy thấy người đàn ông ấy quay đầu lại, cười man rợ với cô và nói: Tao sẽ lại đến tìm mày...
Thực tế người đàn ông đó không hề ngoái đầu lại, cứ thế bước lên tường, rồi lại bước xuống tường bỏ đi.
Tần Huân xác định thời gian xảy ra vụ việc, dữ liệu của hai camera đều được mang ra, hơn nữa có thêm Thang Đồ, ba người sáu con mắt cùng chăm chú quan sát.
Thời gian không quá dài, theo lời Dương Tiểu Đào nói là trong khoảng từ 00h30 đến 01h30, vì trước khi vào câu lạc bộ cô ấy đã xem giờ, sau đó khi người đàn ông kia bỏ đi cô ấy mới hoàn hồn lại, trong lúc vội vàng túm lấy điện thoại và chạy ra ngoài, màn hình điện thoại bị cô ấy chạm sáng lên, báo hiệu 01h30.
Theo lời kể của Dương Tiểu Đào, từ khi người đàn ông đó xuất hiện cho đến khi bỏ đi không hẳn là đến một tiếng đồng hồ, nhưng cũng khoảng nửa tiếng, vậy nên chắc chắn camera giám sát ghi lại được tình hình lúc đó.
Nhưng điều khiển ba người ngạc nhiên là, trong camera được trích họ chỉ thấy Dương Tiểu Đào đi vào nhà và ra khỏi cổng, không hề nhìn thấy người đàn ông mà cô ấy nói, chưa kể tới chuyện người đàn ông đó còn bước trên tường đi ra ngoài.
Sầm Từ nhíu mày, liếc mắt nhìn Thang Đồ.
Thang Đồ hoang mang, lẩm bẩm: “Dương Tiểu Đào không cần phải bịa chuyện ra đầu đúng không? Để làm gì chứ?”
Tần Huân suy nghĩ rồi nói: “Bình tĩnh, có lẽ cô ấy căng thẳng, hoảng sợ nên nhìn nhầm giờ, chúng ta nhìn thêm một tiếng trước và một tiếng sau xem thế nào.” Tần Huân cực kỳ kiên nhẫn, làm việc bình tĩnh không vội vàng, tính cách bình tĩnh như vậy luôn khiến Sầm Từ cảm thấy thoải mái.
Cô gật đầu, xem tiếp cùng anh.
Nhưng bất kể là một tiếng trước hay một tiếng sau, họ cũng không hề thấy người thứ hai trong camera ghi hình, Tần Huân ngẫm nghĩ, quyết định xem lại hết camera từ chập tối hôm trước đến sáng sớm hôm sau...
Xem đến nỗi nhức cả mắt, kết quả vẫn thế.
Vẫn chỉ thấy Dương Tiểu Đào mở cổng đi vào câu lạc bộ, sau đó hoảng sợ vội vàng chạy thục mạng ra ngoài.
Tần Huân xem thêm video của camera khác, cũng không phát hiện ra ai lẻn vào trốn trong câu lạc bộ.
Sầm Từ thở dài: “Hay là sốt cao mê man quá rồi?” “Lúc nhìn thấy người đàn ông đó, Tiểu Đào chắc chắn em ấy không bị sốt, sau khi về nhà mới lên cơn sốt.” Thang Đồ giải thích, ngẫm một lát, nói chuyện bắt đầu ấp úng: “Thế, hay là...
chúng ta tua chậm lại để xem?” Cả Tận Huân và Sầm Từ đều ngước mắt nhìn Thang Đồ.
Thang Đồ hắng giọng, gãi trán: “Nghe nói nếu thật sự là ma quỷ, vậy thì không thể thấy nó ở tốc độ bình thường hoặc tốc độ nhanh được, chỉ có thể tua chậm lại...
Đương nhiên, tôi không truyền bá lý thuyết ma quỷ, tôi chỉ cảm thấy thế giới bao la không có gì là không thể nghĩ theo cách khác không chừng có thể tìm ra câu trả lời.”