Cách Một Cảnh Cửa

Chương 85: Gặp anh mới biết sợ hãi



Tiểu Đào cầm cốc nước, uống để nhuận họng, rồi nói: “Em cũng không biết bị làm sao, đêm Giáng sinh đó sau khi về nhà em bắt đầu lên cơn sốt, cơn sốt này rất bất ngờ, sau đó bố mẹ đưa em đến bệnh viện luôn.” Thang Đồ thở dài: “Em tham gia tiệc tùng đúng không? Chị thấy em bị đuối sức đó.”

“Thật ra.” Dương Tiểu Đào muốn nói rồi lại thôi.

Thang Đồ ngước mắt nhìn cô ấy.

Dương Tiểu Đào suy nghĩ một lát, dường như đang cân nhắc xem có nên nói tiếp hay không, thấy Thang Đồ có vẻ muốn nghe, cô ấy ho nhẹ mấy tiếng, rồi nói nhỏ: “Vừa nãy em sợ chị không tin, nên em mới nói do em sốt cao nói sáng, nhưng thực sự em đã nhìn thấy thứ gì đó, hơn nữa chắc chắn nó là thứ ma quỷ, nếu không tại sao em đang bình thường khỏe mạnh bỗng nhiên lại lên cơn sốt chứ?

Xem ra đúng là có vấn đề, Thang Đồ hỏi Dương Tiểu Đào đã nhìn thấy thứ gì.

“Em cũng không biết nói thế nào, em nhìn thấy một người đàn ông, trông như người mà cũng không giống người, nửa đêm nửa hôm đứng trong câu lạc bộ nhà mình.

Sau đó, em nhìn thấy rõ rành gã đó bước trên tường...

ra khỏi câu lạc bộ.“.

Thang Đổ nghe xong, suy nghĩ đầu tiên là có kẻ lẻn vào câu lạc bộ, nửa đêm lẻn vào ngoài trộm cắp ra thì còn có thể là ai chứ? Nhưng Thang Đồ vẫn cảm thấy có điều gì đó hơi kỳ lạ, cô ngẩng đầu lên nhìn Dương Tiểu Đào một lúc, bất chợt nghĩ tới một từ quan trọng...

vừa mới được Dương Tiểu Đào nói ra.

“Em nói người đó...

bước lên tường để ra ngoài?” Chuyện này nghĩa là sao chứ? Dương Tiểu Đào gật đầu, cổ họng khô khốc, đau rát như lửa đốt, cô vội uống thêm mấy ngụm nước.

Thang Đồ không hiểu chuyện gì, hỏi cô: “Bước lên tường ra ngoài nghĩa là gì? Là bước đi trên mặt tường sao?” Dương Tiểu Đào lại gật đầu: “Đúng, chính là nghĩa trên mặt chữ.

Người đàn ông đó đi trên mặt tường...

cứ như là đi trên mặt đất vậy, cơ thể vuông góc với bức tường, song song với mặt đất...”

Thang Đồ giật mình, chuyện này...

có khả năng sao? “Bác sĩ Thang...” Dương Tiểu Đào nắm tay Thang Đồ, hạ giọng xuống, nói với vẻ rất thần bí: “Chị tin trên đời này có ma không?” Chuyện này...

“Nếu nó là một loại năng lượng, chắc là...

cũng có thể đó.” Từ xưa đến nay, những chuyện về ma quỷ đều không đáng tin, nhưng hằng ngày lại xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái về ma quỷ.

Thang Đồ làm trong lĩnh vực tâm lý học, từng thấy có một số chuyện không thể giải thích được rõ ràng, ngẫm lại định luật bảo toàn năng lượng của thế giới này, có dài sẽ có ngắn, có sinh ra sẽ có mất đi, người sống tồn tại trên thế giới này, vậy có phải người chết sẽ biến thành một loại năng lượng khác để duy trì sự cân bằng không? Vũ trụ bao la, sự sống bí ẩn, có ai dám chắc về việc cái này chắc chắn tồn tại, cái kia thì không chứ?

Nhưng người đàn ông có thể bước đi trên tường và song song với mặt đất này...

Trường hợp này hoàn toàn không liên quan gì đến định luật bảo toàn năng lượng.

“Có phải em hoa mắt không?” Dương Tiểu Đào đoán trước Thang Đồ sẽ hỏi như vậy, cô lắc đầu, nói rất kiên quyết: “Em nhìn thấy rất rõ ràng, gã dán mặt lên kính cửa sổ một lúc lâu, sau đó bước trên tường đi ra ngoài.” Nhất thời Thang Đồ không biết nên nói gì.

Đừng nói là tưởng tượng, cho dù để cô tận mắt chứng kiến cảnh đó, chưa chắc cô sẽ tin.

Dương Tiểu Đào tựa người vào đầu giường, một tay xoa cánh tay đang truyền dịch, chắc là do thuốc tiêu viêm kích thích các mạch máu: “Mẹ em quen biết một vị thầy...” “Thầy?” Thang Đồ không hiểu hỏi.

“Tức là người có con mắt âm dương.” Dương Tiểu Đào giải thích: “Thầy đó nói em bị một thứ ma quỷ nhắm vào, thời điểm đó lại là lúc âm khí mạnh nhất, nên em không chịu nổi, về đến nhà là đổ bệnh.” Thang Đồ cảm thấy lý do này...

thật sự khó có thể tin được.

Bỗng nhiên Dương Tiểu Đào bắt đầu căng thẳng, nghiêm túc hỏi Thang Đổ: “Chị nói xem câu lạc bộ có cần làm lễ cúng bái gì đó không?”

***

Camera ghi hình câu lạc bộ Môn được trích ra.

Vào thời điểm câu lạc bộ Môn vừa thành lập, Sầm Từ đã đề nghị nên lắp camera, nhưng Thang Để cảm thấy lắp hay không lắp cũng được, lý do đơn giản là, nếu có kẻ muốn gây chuyện, chắc chắn camera sẽ bị che, không có ai ngốc đến mức để lại bằng chứng.

Nhưng Sầm Từ vô cùng kiên quyết, cho rằng có còn hơn không, điều này tương tự như khi bạn không thể nuôi được chó săn, chỉ nuôi được chó cảnh, thì khi người lạ đến nó cũng biết sủa vài tiếng.

Sau khi nghe Sầm Từ phân tích, Thang Đồ cũng quyết định lắp hai cái camera ở sân trước và sân sau câu lạc bộ.

Nghe nói câu lạc bộ Môn xảy ra chuyện, Tần Huân tạm gác công việc để tới đây, thấy người không sao, bấy giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm, Tuy câu lạc bộ Môn có ba chữ “câu lạc bộ”, nhưng bất kể quy mô hay nhân viên vẫn còn kém xa những câu lạc bộ thực sự, nói thẳng ra chẳng qua chỉ là một phòng khám tâm lý nhỏ, tính cả nhân viên dọn dẹp mới được bốn người, hơn nữa lại toàn là phụ nữ.

Sầm Từ tự nhận mình đã gặp nhiều ca bệnh kỳ quái, đặc biệt là sau khi trường hợp của Trạm Tiểu Dã kết thúc, kinh nghiệm giải quyết mấy vụ kì lạ của cô càng được tôi luyện thêm, nên Sầm Từ nghĩ những việc lạ thường thấy ở đời không có gì đặc biệt.

Kể cả khi Thang Đố về câu lạc bộ Môn kế cho cô nghe chuyện của Dương Tiểu Đào, cô cũng tự trấn an bản thân răng: Thế giới rộng lớn không có chuyện gì là không thể, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Ngay cả khi gọi điện kể lại chuyện này cho Tần Huân, cô cũng không hề cảm thấy có điều gì khác lạ.

Trong điện thoại cố không nói nhiều, mà Tần Huân cũng không hỏi nhiều.

Nhưng nửa tiếng sau, xe của Tần Huân đã xuất hiện ở câu lạc bộ Môn.

Giây phút anh bước vào, Sầm Từ cũng không hiểu mình bị làm sao, dường như tảng đá đè nặng trái tim cô đổ sầm xuống đất, tất cả những kiên cường và mạnh mẽ ban nãy đều tan thành mây khói.

Cô bắt đầu thấy sợ hãi vô cớ, giống như não bộ cô lắp đặt máy lọc, tự động lọc lại từng câu nói của Thang Đồ, càng lọc càng thấy hoảng sợ hơn.

Sau đó cô nói với Tần Huân: “Cuối cùng anh cũng đến rồi.” Tần Huân chưa bao giờ thấy Sầm Từ như vậy, vừa hoảng sợ vừa bất lực, đôi mắt tràn ngập sự chờ mong, anh có linh cảm, cô đang mong chờ anh đến, cảm giác này vừa khiến anh thoải mái lại vừa khiến anh đau lòng.

Anh hỏi cô thế nào rồi.

Suýt nữa thì Sầm Từ buột nói câu “Tôi cảm thấy rất hoảng sợ” ra khỏi miệng, nhưng cô đã cố gắng mím môi kìm nén, khi lên tiếng lần nữa giọng cô đã trở nên bình tĩnh hơn, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.” Đúng là rất kỳ lạ, ai đã đến câu lạc bộ lúc nửa đêm? Hành động còn quái lạ như vậy? Nhưng nói gặp phải ma quỷ như lời của Dương Tiểu Đào, thì đâu chỉ Sầm Từ, mà ngay cả Tần Huân nghe xong cũng cảm thấy buồn cười, vì vậy Thang Đồ không nói thêm chuyện mẹ Dương Tiểu Đào quen biết thầy cúng Thang Đồ chỉ kể lại chi tiết những gì Dương Tiểu Đào đã trải qua vào đêm đó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv