Cách Một Cảnh Cửa

Chương 84: Hình bóng mà anh ấy không quên được



Theo lời kể ngày đó của Trạm Tiểu Dã, khi ấy cậu ta và Thiển Thiển không hề biết trong nhà kho chứa hàng gì, Thiên Thiên hay tò mò, nói có lẽ trong đó là căn cứ của người ngoài tinh, nên cứ đi vào trong bất chấp sự ngăn cản của Trạm Tiểu Dã, Trạm Tiểu Dã luôn cảm thấy lo lắng, nên cũng đi theo vì sợ gặp nguy hiểm.

Hai đứa trẻ mới chừng ấy tuổi, khái niệm nguy hiểm của chúng khác với người trưởng thành, nhắc tới nguy hiểm đến tính mạng, điều người trưởng thành nghĩ tới sẽ là thiên tai hoặc tội ác của con người, còn với Trạm Tiểu Dã nguy hiểm chính là quái vật, ma quỷ hay người ngoài hành tinh bắt cóc người trái đất.

Năm đó Trạm Xương tuyên bố trước truyền thông, con trai ông ta cũng rất hoảng sợ, trong thời gian nằm viện cảm xúc không được ổn định.

Hai gia đình đều là nạn nhân của vụ hỏa hoạn sập nhà kho, tuy gia đình Thiên Thiên có đau lòng tột cùng, nhưng thứ nhất là do Thiên Thiên chủ động đi vào, thứ hai là con trai nhà kia cũng bị thương nặng, hơn nữa Trạm Xương lại luôn tỏ thái độ áy náy, nên gia đình Thiến Thiến không nói sẽ tha thứ, nhưng cũng không muốn trả thù.

Vì vậy sau khi Thiên Thiên gặp tai nạn, gia đình họ chuyển nhà rời khỏi thành phố Nam.

Bây giờ lật lại vụ án, tuy nhiều năm đã qua, nhưng nỗi đau mất con vẫn còn đó, nên gia đình Thiển Thiến rất hợp tác điều tra.

Trạm Xương giả vờ vô cùng giỏi, nếu Sầm Từ không nhúng tay vào thì không ai biết được đằng sau vụ hỏa hoạn tưởng chừng như ngoài ý muốn đó là một tội ác kinh khủng bị che giấu, cũng không ai ngờ được rằng những gì Trạm Xương nói trước công chúng chỉ là giả dối.

Theo lời cảnh sát, Trạm Xương rất tích cực hợp tác khai báo sự thật, thái độ nhận tội nghiêm túc, chuyện khó hiểu hơn nữa là, Trạm Xương liên tục khóc lóc, thẳng thắn thú nhận mọi hành vi tội lỗi của bản thân trong quá khứ.

Bùi Lục là người hiểu rõ nội tình nhất, thấy vậy thì vô cùng ngưỡng mộ khả năng của Sầm Từ.

Khi đến câu lạc bộ Môn tìm Sầm Từ và Thang Đồ, Bùi Lục thông báo tình trạng của Trạm Xương, trước nhất là về vụ án của Thiển Thiển, thứ hai là về nhà kho, nơi này bề ngoài thì có vẻ kinh doanh hợp pháp, nhưng thực chất bên trong bí mật buôn lậu vũ khí, đạn dược với khu vực Tam Giác Vàng.

Lợi nhuận khổng lồ ngay trước mắt, một bước lên tiến, cũng là một bước xuống địa ngục.

Từ khi ra khỏi căn hộ đến giờ, Trạm Tiểu Dã vẫn ngủ mê mệt.

Mẹ Tiểu Dã lo lắng gọi điện đến câu lạc bộ hỏi xem cậu ta có cần nhập viện không? Sầm Từ liền trấn an bà ấy, nói cùng lắm đến ngày mai Tiểu Dã sẽ tỉnh lại, bảo bà không cần lo lắng.

Ngoại trừ thông báo tình hình của Trạm Xương, Bùi Lục đến câu lạc bộ chủ yếu là vì muốn biết tình hình của Trạm Tiểu Dã, anh cần thêm một số thông tin của câu chuyện năm đó.

Nhưng thái độ của Sầm Từ rất cương quyết, nói dù Tiểu Dã tỉnh lại cũng chưa chắc có thể giúp anh ta.

Bùi Lục nghe vậy, suy nghĩ đầu tiên nghĩ đến đó là...

mất trí nhớ? Sầm Từ nghĩ rồi nói: “Cũng không thể nói đó là mất trí nhớ, mà chỉ là phản ứng stress cấp của não bộ, nên Tiểu Dã sẽ không thể nhớ chi tiết, cụ thể chuyện xảy ra năm đó.” Cuối cùng Sầm Từ đề nghị Bùi Lục đến tìm mẹ của Trạm Tiểu Dã, tuy bà ấy không trực tiếp liên quan đến vụ việc, nhưng dù sao Trạm Xương cũng là chồng bà ấy.

Nếu không phải năm đó có sơ hở, mẹ Tiểu Dã cũng sẽ không tỉnh táo lại nói với Sầm Từ câu đó.

Là một phản ứng tâm lý của cơ thể khi đối mặt với những trải nghiệm đáng sợ, thường xuất hiện ngay sau khi tiếp xúc với những trải nghiệm đó.

Chờ Bùi Lục về, Sầm Từ tới gõ cửa phòng làm việc của Thang Đồ.

Thang Đồ đang định gọi điện cho Dương Tiểu Đào, nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngừng lại, đặt điện thoại xuống.

Sầm Từ cũng không có ý định tán gẫu, hỏi Thang Đồ sao hôm nay Dương Tiểu Đào không đi làm, Thang Đồ gõ gõ di động, nói: “Sáng nay mình nhận được cuộc gọi của người nhà Dương Tiểu Đào, nói Tiểu Đào bị ốm xin nghỉ làm, mình đang tranh thủ thời gian gọi điện thoại hỏi thăm đây.”

Sầm Từ gật đầu, hỏi tiếp chuyện khác.

“Cậu và Bùi Lục sao thế? Anh ta vừa tới đây nói chuyện rất lâu, cũng không thấy cậu ra gặp.

Ngoại trừ là cảnh sát, anh ta cũng là khách hàng của cậu nữa.” Khi Bùi Lục tới, Thang Đồ lấy cớ đọc hồ sơ khách hàng mà không ra ngoài.

Sầm Từ nói với Bùi Lục như vậy, Bùi Lục cười nói: “Không sao, hôm nay tôi tới đây là vì vụ án của Trạm Xương, không quấy rầy cô ấy làm việc.”

Nhìn Bùi Lục, Sầm Từ không phát hiện ra được gì, nhưng Thang Đồ lại rất khác thường.

Đúng vậy, hôm nay khách hàng của cô ấy tới đây, nhưng khi anh ta đến thì lại vội bận đi đọc hồ sơ khách hàng? Định lừa ai đây chứ?

Thang Đồ biết không thể gạt được Sầm Từ đành thở dài, nói thật: “Mình không biết nên đổi mặt Bùi Lục như thế nào.” Câu này thật kỳ lạ.

Mỗi lần Bùi Lục đến đây, lần nào cô ấy cũng vui như vớ được quà, thậm chí còn cố ý trang điểm ăn mặc.

Hơn nữa trải qua vụ án Trạm Xương, mối quan hệ của hai người rõ ràng đã trở nên thân thiết hơn, vậy sao lại không biết đối mặt thế nào? “Hai người...” Sầm Từ bắt đầu suy diễn.

“Ngừng ngay, chưa xảy ra gì cả.” Thang Đồ biết suy nghĩ trong lòng Sầm Từ, buồn bã nói: “Nếu thật sự có xảy ra gì đó, mình cũng sẽ không trốn trong phòng làm việc.” “Thể thì thật không hiểu nổi, với tình cảm nồng nhiệt cậu dành cho Bùi Lục, cậu không nên làm vậy chứ?” Sầm Từ hỏi.

Thang Đô lại thở dài thườn thượt, kể cho Sầm Từ nghe chuyện tình cảm trong quá khứ của Bùi Lục, kể xong cảm xúc cô cũng suy sụp tới cực điểm: “Tuy chưa hẹn hò với nhau, nhưng hiển nhiên Bùi Lục thừa nhận tình cảm đó, vả lại anh ấy còn chủ động theo đuổi, trong lòng anh ấy chắc chắn cô gái đó rất đặc biệt.

Nên mình nghĩ, nếu anh ấy có tình cảm với mình, sẽ không có chuyện tới giờ vẫn chưa chủ động theo đuổi.

Tiểu Từ, anh ấy là cung Sư Tử, cung Sư Tử có tính chủ động mạnh mẽ nhất đây.”

Sầm Từ không quá tin vào cung hoàng đạo như Thang Đồ, nên Bùi Lục là cung nào không quan trọng, quan trọng là cô gái ở trong lòng anh ta.

Thích một người nhiều như vậy, tới mức chủ động theo đuổi người ta, cuối cùng cũng không có kết quả gì, quả thực rất khó tin, cho dù đúng như lời Bùi Lục nói là vì không hợp tính nhau, vậy cũng hẳn là đã xác định mối quan hệ và yêu đương một thời gian mới nghiệm ra được.

Nếu chỉ là một mối tình ngắn ngủi, vậy cũng không đến nỗi khiến Bùi Lục kể lại nghiêm túc như thế.

“Có điều gì khó nói sao?” Sầm Từ đoán vậy.

Thang Đồ lắc đầu: “Mình không biết, anh ấy không nói, mình cũng không thể mặt dày hỏi thêm.

Tiểu Từ, thật sự mình không sợ anh ấy từng có bạn gái, nhưng chỉ sợ trong lòng anh ấy lưu luyến không quên tình cảm này, mình cố gắng thế nào rồi cũng vô ích.”

Sầm Từ cũng không biết nói với Thang Đổ thế nào, bởi cô và Bùi Lục cùng lắm chỉ gặp nhau vài lần vì vụ án, họ không hiểu nhau, cũng không phải là bạn bè thân thiết, nên cô không thể túm cổ anh ta hỏi cô gái nọ là ai được.

Cuối cùng Sầm Từ chỉ có thể thở dài một tiếng cùng Thang Đồ.

Sầm Từ lại nghĩ đến Tần Huân, tuy anh cũng không nói rõ, nhưng cô cảm thấy cô gái tên Văn An Thời đó chắc hẳn là hình bóng anh ấy không quên được? Có lẽ cuộc đời con người sẽ luôn phải cố chấp với thứ gì đó, chuyện gì đó, hoặc một người nào đó.

***

Không ngờ Dương Tiểu Đào phải nhập viện.

Khi Thang Đồ tới bệnh viện, Dương Tiểu Đào cũng vừa truyền hết một chai dịch, Thang Đồ hỏi y tá, mới biết truyền nước là để tiêu viêm.

Dương Tiểu Đào bị nhiễm trùng cấp tính đường hô hấp trên, gây sốt cao.

Khi người nhà phát hiện ra Tiểu Đào đã sốt hơn bốn mươi độ, liền lập tức đưa cô vào bệnh viện.

Thấy Thang Đổ tới đây, mẹ của Tiểu Đào lo lắng nói: “Đêm qua con bé sốt cao nói mê sảng, nói cái gì mà quý trèo lên cây, nghe nó nói mà tôi cũng sợ theo.”

Khi phòng bệnh chỉ còn Thang Đồ và Dương Tiểu Đào, Dương Tiểu Đào dựa vào đầu giường, nói nhỏ: “Chị đừng nghe mẹ em nói linh tinh, chắc là do em bị sốt cao mê man quá nên mới nói vậy thôi.” Thang Đồ hỏi cô ấy: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước đây chị chưa từng thấy em bị bệnh.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv