Tuy vậy nỗi sợ luôn ám ảnh Vãn An Thời từng giây, từng phút không phải do bố dượng, mà do chính mẹ cô gây ra.
Trong ký ức của Vãn An Thời, gia đình cô hầu như chẳng bao giờ có tiếng cười, khi bố dượng về nhà, bố mẹ sẽ cãi nhau liên tục, thậm chí người bố dượng thứ hai còn đánh đập mẹ cô.
Và bất kể là khi họ cãi nhau hay khi bố dượng không ở nhà, cô sẽ trở thành nơi để mẹ mình trút giận, bà ta vừa đánh cô vừa mắng: Mày là đồ con hoang, vì sao ngày xưa tao lại sinh mày ra? Mày chết đi, chết rồi sẽ không là gánh nặng cho tao nữa! Vãn An Thời cũng cho rằng, có lẽ bản thân chính là gánh nặng.
Sau này mẹ cô ấy lại ly hôn, mấy năm sau đó không tái hôn nữa.
Mới đầu Vãn An Thời thầm nghĩ điều này thật may mắn, bởi nếu mẹ không tái hôn thì sẽ không còn buồn phiền, mà không buồn phiền thì sẽ không trút giận lên cô nữa.
Nhưng thực tế thì không phải mẹ cô không muốn tái hôn, mà là người đàn ông nhập nhăng với mẹ cô không muốn ly hôn.
Nói thẳng ra, mẹ cô chính là tình nhân của người ta.
Tuổi tác của người đàn ông đó có thể làm ông nội của Vãn An Thời, về già phát tài bằng nghề khai thác mỏ.
Đàn ông dù ở độ tuổi nào, nín nhịn cả đời, một khi phát tài sẽ sinh ra những ham muốn khác.
Lão ta thuê cho mẹ cô một căn nhà rất xa xỉ, đối xử với Vãn Ân Thời cũng rất tốt, luôn mua quần áo và trang sức cho cô, nhưng Vãn An Thời cảm thấy ánh mắt lão ta nhìn mình rất quái lạ, nên cô đều từ chối những món quà đó.
Cô từng khuyên mẹ mình đừng đi theo người đàn ông đó nữa, bởi cô đã gặp bà vợ của lão ta rồi, vô cùng hung hãn, đặc biệt là hai đứa con trai của lão nhiều lần đến trường học đe dọa cô.
Nhưng mẹ cô không chịu nghe theo, nói lão ta đã chán vợ rồi, đang làm thủ tục ly hôn.
Vãn An Thời chưa bao giờ tin lão già kia.
Mà đúng thật lão già kia có ý đồ xấu với Vãn An Thời, một đêm nọ nhân lúc mẹ cô đang ngủ say, lão xông vào phòng Vãn An Thời, định làm nhục cô, lão còn nói: Em nghĩ xem vì sao tôi lại quen với mẹ em, đó là vì bà ta cũng có chút nhan sắc, nhưng quan trọng hơn là vì em, em trẻ trung xinh đẹp hơn mẹ nhiều, vóc dáng em lại đẹp, nếu em ngoan ngoãn theo tôi, tôi đảm bảo cuộc sống sau này của hai mẹ con sẽ được ăn ngon mặc dep.
Vãn An Thời vớ lấy chiếc đèn bàn đập mạnh vào đầu ông ta.
Từ ngày hôm đó trở đi, cô ở lại trường học không về nhà, cũng không giấu mẹ mình, vạch trần bản chất của lão già kia.
Cô cứ ngỡ bà ta sẽ thương xót con gái, thậm chí trong lúc nóng giận sẽ bỏ lão ấy, nhưng không ngờ mẹ cô chỉ im lặng một lúc rồi nói: Mày cũng trưởng thành rồi, tao nuôi nấng mày bao năm như thế, tới lúc cần thiết mày cũng phải hy sinh vì tạo một chút chứ, mày bỏ nhà đi như này là sao?
Giây phút ấy rốt cuộc Vãn An Thời vỡ lẽ, hóa ra đêm hôm đó mẹ cô không ngủ, nói thẳng ra, nếu cô có bị xâm hại, bà ta cũng sẽ không cứu cô...
“Vãn An Thời nói, trong mắt cô ấy, sự tồn tại của mẹ cô ấy giống như ma quỷ, là nỗi sợ cả cuộc đời này cô ấy không thể nào vượt qua được.
Kể cả khi đã nhìn thấy thi thể của mẹ mình tại nhà xác, cô ấy vẫn cảm thấy không chân thật, dường như bà ta có thể trợn mắt bật dậy bóp chết cô ấy bất cứ khi nào, ở bất cứ nơi đâu” Trong lúc lắng nghe Sầm Từ không hề chen ngang, thậm chí cũng không còn khẩu vị để ăn mỳ.
Mới đầu Sầm Từ nghĩ Vãn An Thời chẳng qua chỉ là một cô bé mới lớn giận dỗi linh tinh, sau khi bị bạn trai chia tay thì lên mạng kể khổ, tìm mấy người đàn ông mềm lòng như Tần Huấn lấy chốn an ủi, không ngờ nghe hết chuyện xong Sầm Từ lại cảm thấy lạnh buốt hết sống lưng.
Người mẹ độc ác cỡ nào mới có thể đối xử với con gái ruột của mình như vậy? Đôi khi thà rằng chẳng có còn hơn.
Sầm Từ hít sâu một hơi, xoa dịu đi nỗi nghẹn ngào trong lòng.
Những gì Vãn An Thời phải trải qua khiến cô thấy rất buồn, cảm giác vừa uất ức lại vừa đau lòng: “Sau đó thì sao?”
Sau đó...
“Cô ấy biến mất.” Tần Huân nói khe khẽ.
Sầm Từ ngẩn người: “Biến mất?”
“Giống hệt như Thẩm Tự, bỗng nhiên mất tích.” Tần Huân cười gượng: “Hai người bạn chat của tôi, dường như đã bàn bạc trước để thay nhau mất tích.
Mấy năm nay tôi cũng có gửi cho cô ấy rất nhiều tin nhắn, nhưng không thấy cô ấy online trả lời.”
Sầm Từ ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh cảm thấy tỷ lệ cô ấy gặp chuyện không may là khoảng bao nhiêu?” Chuyện không may? Tần Huân nhìn cô, im lặng một lát rồi trả lời: “Tuy từ nhỏ Vãn An Thời quen nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng cô ấy có thể trốn thoát khỏi bàn tay ông già đó, tức là cô ấy rất kiên cường, nên tôi cảm thấy khả năng cô ấy gặp chuyện không may rất nhỏ.” Điều này chỉ là cảm giác thôi, bởi ngoại trừ những cuộc nói chuyện qua mạng, anh hoàn toàn không biết gì khác về Vãn An Thời, cuộc sống thực tế của cô ấy thế nào, trạng thái hằng ngày ra sao, môi trường xung quanh tốt hay xấu.
Thậm chí anh còn không biết cô sống ở thành phố nào.
Khi anh hỏi, cô ấy luôn nói: Anh cứ coi như em và anh sống chung một thành phố đi, em cũng nghĩ anh như thế, như vậy em sẽ không cảm thấy mình cô đơn nữa.
Tần Huân có cảm giác chuyện cô ấy mất tích khác với Thẩm Tự.
Đối mặt với chuyện Thẩm Tự mất tích, thật ra Tần Huân đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một kết quả tồi tệ nhất.
Nhưng Vãn An Thời chỉ là một cô gái, ngoại trừ hoàn cảnh gia đình khiến người khác đau lòng, cô ấy còn có thể xích mích với ai được? Sầm Từ nghiêm mặt lại: “Người nhà của ông già kia thì sao? Có khi nào ôm hận trả thù Vãn An Thời?”
Khả năng này cũng rất thấp.
Tần Huân phủ định: “Trước khi mất tích, Vãn An Thời từng nói với tôi, khi mẹ cô ấy vừa được chôn cất, bà vợ của ông ta đến nghĩa trang gây chuyện, thậm chí còn đạp đổ cả bia mộ của mẹ cô.
Nếu bà ta muốn trả thù, lúc đó hoàn toàn có thể bắt Vãn An Thời đi, bởi khi ấy chỉ có một mình Vãn An Thời ở nghĩa trang.”
Sầm Từ thực sự cảm thấy cuộc sống của cô bé Vãn An Thời quá khó khăn, thảo nào cô ấy nói mình rất cô đơn, dù đã mất mẹ, nhưng cũng không có ai ở bên cạnh chia sẻ nỗi buồn.
“Có thể cô ấy chỉ muốn tạm biệt quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.” Sầm Từ nhẹ nhàng nói.
Sầm Từ đã từng gặp những trường hợp đặc biệt tương tự như Vãn An Thời.
Và thường thì khi một người cực kỳ thất vọng về quá khứ, điều họ muốn làm nhất là cắt đứt và từ biệt, dù là một chuyện nhỏ hay một người liên quan đến quá khứ ấy, họ cũng không muốn nhắc lại.
Tần Huân trầm tư cười, gật đầu: “Như thế cũng tốt.” Nhưng anh vẫn cảm thấy, dù cô ấy muốn cắt đứt, ít nhất cũng sẽ nói trước với anh một tiếng.
“Anh...” Sầm Từ nhìn Tần Huân, muốn nói lại thôi.
“Hửm?” Sầm Từ ngẫm nghĩ, mỉm cười: “Không có gì, tôi cảm thấy mỳ anh nấu rất ngon.” Thật ra câu cô muốn hỏi là có phải anh thích Vãn An Thời không? Câu nói này không lấp lửng nơi đầu lưỡi, nhưng dường như nó là tảng đá đè nặng trong lòng Sầm Từ, cô không biết nên hỏi ra sao.
Quan trọng hơn, hỏi rồi liệu anh sẽ trả lời như thế nào? Cô không biết câu trả lời mình muốn nghe là gì.
Tần Huân nghe thấy thế, nhìn cô rất lâu đáp: “Nếu cô thích, sau này tôi sẽ thường xuyên nấu cho cô ăn.”