Cách Một Cảnh Cửa

Chương 82: Em là người rất ít ăn kẹo



Đối với anh và Thẩm Tự, bình thường ứng dụng chat chỉ dùng để gửi ảnh hoặc mấy tệp văn bản đơn giản, nhưng với Vãn An Thời, nó chính là nơi để trò chuyện.

Tần Huân không nhớ nổi tại sao anh và cô lại trở thành bạn chat.

.

Ban đầu hai người chỉ là tán gẫu đơn giản, bình thường công việc của Tần Huân cũng bận, có lúc rất nhiều ngày không nhớ đăng nhập vào ứng dụng chat, thường thì Thẩm Tự muốn gửi tài liệu hoặc lười gửi email cho anh, thì anh mới đăng nhập vào, gặp Vãn An Thời online sẽ nói chuyện với cô ấy đôi câu.

Sau đó họ dần thân nhau, Tần Huân phát hiện Vãn An Thời rất có hứng thú với lĩnh vực tâm lý, hai người thường trao đổi về chủ đề này và những ca bệnh rất lâu, dần dà không chỉ giới hạn trong những chủ đề tâm lý, họ còn mở rộng cuộc nói chuyện đến sở thích, thói quen, thậm chí là cuộc sống của nhau.

Sầm Từ quả thật hơi hối hận khi hỏi Vãn An Thời là ai trong lúc ăn mỳ, cứ như thể cô đang muốn đào sâu vào bí mật riêng tư của anh vậy, nhưng mấy lời này cứ quanh quẩn ở đầu lưỡi cô, bắt đầu từ lúc nghe thấy anh thốt ra cái tên “Vãn An Thời”.

Cuối cùng Sầm Từ vẫn không kiềm lòng được mà buộc khỏi miệng những lời chực chờ trên đầu lưỡi.

Ngỡ rằng Tần Huân sẽ lúng túng, hoặc né tránh cái tên ấy, song cô đã nghĩ nhẩm, Tần Huân khi nghe xong chỉ im lặng trong giây lát, rồi anh kể cho cô nghe chuyện liên quan đến Vãn An Thời.

Trực giác của Sầm Từ cho rằng Vãn An Thời là một cô gái.

Quả nhiên đúng là như thế.

Tần Huân nói: “Nói chuyện với Vãn An Thời có cảm giác rất đặc biệt, không bị áp lực, rất thoải mái, nhưng...” Anh ngập ngừng chốc lát, chậm rãi kể tiếp: “Cũng rất đau lòng.”

Đau lòng?

Sầm Từ không thể hiểu một người chỉ nói chuyện với đối phương trên mạng sao lại có thể cảm thấy đau lòng, mạng xã hội là thế giới ảo khó phân biệt, cách một chiếc máy tính, bạn mãi mãi không thể biết người đang trò chuyện với mình là nam hay nữ, hay thậm chí chỉ là một con chó.

Vì vậy khi Tần Huân nói hai từ “đau lòng”, suy nghĩ đầu tiên của Sầm Từ là: Anh ấy bị lừa! Ngay cả trong mơ cũng nhớ nhung mãi không quên, hoặc là Tần Huân bị lừa tình cảm, hoặc là bị lừa tiền bạc.

Tần Huân nhìn Sầm Từ thì hiểu ngay ý nghĩa nụ cười nhạt và cái nhướng mày của cô, anh khẽ cười một tiếng: “Tôi biết cô nghi ngờ, nhưng tiền đề để tôi đau lòng cho cô ấy là tôi phải hiểu rõ tình hình của cô ấy, cũng chắc chắn cô ấy là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái rất đơn thuần, yếu đuối.”

Sầm Từ gật gù, không tỏ thái độ, chờ anh nói tiếp.

Tần Huân kể lại một vài đặc điểm của Vãn An Thời, cô ấy lương thiện, gan thì bé như kiến, sợ trời mưa sấm sét, sợ côn trùng, sợ ẩm ướt, ngoài ra còn hơi sợ người ngoài.

Tần Huân từng hỏi Vãn An Thời: Đã sợ giao tiếp như thế, sao lại nói chuyện với anh lâu như vậy? Ở đầu bên kia, Vãn An Thời gửi một icon mặt cười tới, nói: Vì em không nhìn thấy anh, anh cũng không nhìn thấy em, hôm nay em kể cho anh nghe chuyện xấu của em, ngày mai em cũng không cần lo bí mật của mình bị lộ.

Vì có mạng, nên tất cả sợ sệt đều biến thành ung dung.

Sầm Từ cảm thấy sự đau lòng Tần Huân dành cho Vãn An Thời chỉ bắt nguồn từ khao khát muốn bảo vệ của đàn ông, nói cho cùng một cô gái tỏ ra yếu đuối, nhút nhát, sẽ gợi lên tình cảm thương tiếc đàn ông trong Tần Huân.

Nhưng cô đã phán đoán sai.

“Cảm giác Vãn An Thời tạo cho tôi luôn là những lo nghĩ, kể cả khi cô ấy nói đùa, tôi cũng có thể nhận ra sự bất an, lo lắng và băn khoăn của cô ấy.

Cho đến một ngày cô ấy nói đã chia tay với bạn trai, rồi hỏi tôi, cô ấy có phải là một người nhạt nhẽo không?” Nghe đến đây, Sầm Từ không có quá nhiều cảm xúc, cô bình tĩnh nói: “Độ tuổi của cô ấy có vẻ không lớn nhỉ, khi còn trẻ không biết gì, yêu vào rồi thì cho rằng có được tình yêu là có tất cả, khi tình yêu đi mất, thì trời đất như sụp đổ đến nơi.

Cho đến một độ tuổi nhất định, qua cái thời ưa nghe mấy lời thề non hẹn biển thì sẽ hiểu, thơ và khoảng cách không hẳn sẽ có được, nhưng tình yêu chắc chắn không phải là duy nhất.”

Tần Huân ngước mắt nhìn cô, như đang đánh giá.

“Anh thấy tôi nói không đúng à?” Tần Huân cười hỏi Sầm Từ: “Tôi nghe Thang Đồ nói, cô chưa có bạn trai bao giờ.”

Một câu nói này làm Sầm Từ nghẹn, hồi lâu cô không biết nên nói gì, khi sực hiểu ra thì gương mặt thoắt đỏ bừng, cô lúng túng hắng giọng: “Chưa có bạn trai thì sao? Tôi độc thân đấy thì sao chứ? Không yêu đương không đồng nghĩa với việc không có tư cách bình phẩm về tình yêu, tôi là bác sĩ tâm lý, dù chưa yêu bao giờ nhưng cũng không phải là chưa thấy tình yêu.”

“Cô đừng bức xúc.” Tần Huân gắp cho Sầm Từ một miếng giăm bông, nhẹ nhàng nói: “Có bạn trai cũ hay không, không quan trọng, có bạn trai hiện tại là đủ rồi.” Lần này vành tai Sầm Từ nóng rực, cô đập “bộp” đũa mình vào đũa của anh: “Tôi đồng ý rồi à? Đừng có mà lợi dụng.” “Tiểu Từ, đây có coi là lấy oán trả ơn không?” Khóe môi Tần Huân hơi nhếch lên: “Vấn đề của Trạm Xương đã giải quyết xong rồi, nhưng Châu Quân thì vẫn còn đó đấy.” “Tôi không chủ động gây chuyện với Châu Quân, anh ta cũng sẽ không làm phiền đến tôi.” Tuy Sầm Từ cứng miệng nói thế, nhưng ngữ khí đã dịu đi nhiều: “Hơn nữa, chẳng phải đang nói chuyện về Vãn An Thời sao? Lôi tôi vào làm gì? Sau đó thì sao? Anh cảm thấy cô ấy đáng thương vì bị bạn trai đá à?” Tần Huân không ăn nhiều, thấy cô thích ăn mỳ, bèn múc thêm một ít cho cô: “Không phải, phần nhiều đau lòng vì tình cảnh và chuyện sau này cô ấy gặp phải.” Sầm Từ hơi ngẩn người.

Tần Huân cảm thấy chính bản thân Vãn An Thời đã giải thích đầy đủ cho câu “Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai”.

Sau khi cô ấy chia tay không bao lâu, Tần Huân nhớ là vào một buổi tối đầu đông, khi cây cổ thụ bên ngoài cửa sổ lả tả lá rơi, trăng cũng không sáng, sắc trời u ám, như thể khảm vào trong đêm tối đôi mắt đen sì của một con cá chết.

Vãn An Thời online, nói với anh: Em đã cố gắng yêu thế giới này, tiếc rằng, thế giới này chưa bao giờ yêu em.

Lúc đó Tần Huân giật nảy mình, vội hỏi cô làm sao.

Ở đầu bên kia, Vãn An Thời im lặng rất lâu, lâu đến nỗi nếu không phải hình đại diện còn đang sáng, Tần Huân sẽ tưởng rằng cô đã offline rồi.

Vãn An Thời nói với anh: Người thân duy nhất của em ở thế giới này không còn nữa.

Trước đây hai người có nói chuyện với nhau nhiều lần, nhưng Vãn An Thời rất ít khi nhắc đến gia đình, Tân Huân chỉ biết bố mẹ cô ấy đã ly hôn, cô ấy sống với mẹ, ngoài ra cũng không có họ hàng gì.

Sự hình thành tính cách một người có liên quan trực tiếp đến gia đình, tuy Tận Huân chưa gặp Vãn An Thời, nhưng anh vẫn có thể nhận ra được sự dè dặt và tự ti từ sâu trong con người cô ấy.

Theo lời cô ấy nói thì là từ bé đến lớn hình như cô ấy không biết niềm vui là gì.

Khoảng thời gian vui vẻ duy nhất là trải qua cùng bạn trai, anh ta đưa cô ấy đi vòng đu quay khổng lồ, đi xem phim, du lịch, mua những món đồ chơi nhỏ dù không đắt tiền, nhưng điều ấy cũng đủ làm cô ấy vui vẻ rất lâu.

Cô ấy nói: Anh biết không, niềm vui giống như viên kẹo được gói trong giấy bóng kính vậy, người ít ăn kẹo dù ăn một viên cũng thấy thỏa mãn, em chính là người ít khi ăn kẹo đó.

Tối hôm đó Vãn An Thời nói với anh, mẹ cô ấy không còn nữa, chiếc xe của một đại gia chở bà ấy bị lật, khi đưa bà ấy đến bệnh viện đã không cứu nổi.

Vãn An Thời nói: Từ lâu em đã đoán được sẽ có ngày này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv