Cách Một Cảnh Cửa

Chương 76: Một quả chuông vàng



Nhưng vì lợi ích cá nhân, sợ bí mật trong nhà kho bị người ngoài phát hiện, Trạm Xương không tiếc tay châm lửa đốt nhà kho, rồi bịa ra câu chuyện nhà kho đổ sập vì cháy, trên thực tế chẳng qua là để giết người bịt đầu mối.

Tất cả những chuyện này đều bị Trạm Tiểu Dã nhìn thấy.

Người bố thành công ngoài xã hội, sẽ khiến con trai sẽ cảm thấy sùng bái, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến hành vi của Trạm Xương, trong thâm tâm Trạm Tiểu Dã đã sinh ra hạt giống của nỗi sợ.

Nó không ngừng mọc rễ nảy mầm, cùng với đó là sự bất lực và áy náy khi Trạm Tiểu Dã tận mắt nhìn thấy Thiển Thiển chết.

Muôn vàn cảm xúc bị chôn chặt trong tâm hồn ngây thơ của Trạm Tiểu Dã cùng một lúc, chúng theo dòng thời gian, lớn lên cùng sự trưởng thành của cậu ta và dần hình thành nên những nhân cách phức tạp, khi thấy đã đủ mạnh thì vung dao tấn công Trạm Xương.

Trạm Tiểu Dã có hai mục đích trả thù, một là để trả thù cho Thiên Thiển, hai là vì chính bản thân cậu ta.

Trạm Xương không chỉ giết hại Thiển Thiển mà đồng thời còn khiến Trạm Tiểu Dã bị tổn thương sâu sắc.

Trời lờ mờ sáng.

Ánh bình minh phá vỡ màn đêm đen tối, khoảnh khắc đường chân trời rực sáng thật mỹ lệ, một ngày mới lại sắp bắt đầu.

Bánh xe thời gian luôn vậy, nó chưa từng ngừng lại vì niềm vui hay nỗi buồn của thế giới.

Bầu không khí vẫn còn rất lạnh.

Một bông tuyết nhẹ nhàng bám lên cửa kính xe, trời dần sáng, nó cũng tan thành làn sương mỏng.

Tần Huân tự mình lái xe, khi đi ngang qua một lối rẽ bất chợt có một con mèo nhảy ra từ lùm cây, anh liền nhanh gấp xe lại, con mèo kia nhanh chân chạy mất.

Anh liếc nhìn kính chiếu hậu.

Sầm Từ lúc này đang ngả người ở phía ghế sau, mắt nhắm nghiền, không có vẻ gì là bị đánh thức.

Tần Huân thở hắt ra, khởi động lại xe, đi thẳng một mạch về nhà cô.

Nhưng anh không đi quá nhanh, cố gắng lái xe ổn định, để cô ngủ ngon thêm chút nữa.

Trạm Xương bị người của Bùi Lục dẫn đi, lúc lên xe cảnh sát ông ta cúi gằm mặt, chẳng những không nói gì, mà còn giàn giụa nước mắt, trước khi xe cảnh sát đến, ông ta đã khóc một lúc rất lâu rồi.

Thang Đồ chủ động hợp tác, đi cùng Bùi Lục về đồn cảnh sát để lấy lời khai.

Còn Trạm Tiểu Dã vẫn chưa tỉnh lại, khi mẹ Tiểu Dã đến đón cậu ta nhìn thấy Trạm Xương, gương mặt bà vô cùng lạnh lùng, nhưng khi thấy tình trạng của Tiểu Dã, nước mắt bà lại lã chã rơi xuống.

Bà vô cùng lo lắng về tình trạng hiện tại của Tiểu Dã, luôn miệng hỏi Sầm Từ Tiểu Dã bị làm sao, có nguy hiểm đến tính mạng không? Cần phải đưa đi bệnh viện ngay không? Sầm Từ trấn an bà ấy, nói bà không cần lo lắng quá, đưa Tiểu Dã về nhà để cậu ấy ngủ đến khi tự tỉnh là được.

Có thể nhìn ra, từ nay về sau gia đình họ Trạm sẽ xảy ra biến cố rất lớn.

Tần Huân nắm vô lăng, nhìn về con đường phía trước, lúc này phía chân trời dần hứng sáng, tia nắng đầu tiên phá vỡ màn đêm, giống như vụ án của Trạm Tiểu Dã, vạch ra từng lớp của bức màn bí mật, cuối cùng đã thấy rõ sự thật.

Chẳng hiểu sao lòng Tần Huân dâng lên sự bùi ngùi, hào nhoáng đời người chẳng qua chỉ là trong chớp mắt, giống như Trạm Xương, một đời vinh quang không gì sánh bằng, cuối cùng vẫn thất bại vì bản thân đi sai hướng, để rồi gieo nhân nào gặt quả đấy.

Chỉ béo bở cánh truyền thông, lại tranh nhau giành giật tin nóng.

Nhớ trước đây chuyện nhà kho của Trạm Xương cháy cũng trở thành tin tức giật gân của thành phố Nam, đứng trước truyền thông Trạm Xương còn bày tỏ ý kiến rất chân thành, nói sau này sẽ cải tiến và tăng cường hệ thống phòng cháy chữa cháy của nhà kho.

Tất cả mọi người đều tin lời ông ta nói, nhưng ai có thể ngờ ông ta chính là thủ phạm đốt cháy nhà kho chứ? Trong những ngày sắp tới, Trạm Xương sẽ phải trải qua một loạt các cuộc thẩm vấn của cảnh sát, cụ thể thế nào thì Tần Huân không quan tâm, nhưng qua chuyện này anh có cái nhìn hoàn toàn khác về Sầm Từ.

Bí mật của Trạm Xương quá đỗi kinh khủng, đến mức người khác muốn nghĩ còn chưa kịp kỹ đến, bởi suy cho cùng một khi chuyện này bị phơi bày, những người liên can sau này cũng không thể sống yên ổn.

Khi ở căn hộ, lúc Sầm Từ quyết định đánh thức Trạm Xương, Bùi Lục từng đề nghị cô rời khỏi đó trước, để tránh bị Trạm Xương trả thù.

Nhưng Sầm Từ nói, cho dù sau khi tỉnh táo lại không nhìn thấy tôi, Trạm Xương cũng sẽ biết người tiết lộ bí mật này là ai.

Thế nên, việc Trạm Xương tỉnh lại thấy tôi hay không, thật ra cũng không khác gì nhau lăm.

Sầm Từ dùng một quả chuông nhỏ để đánh thức Trạm Xương.

Ngón trỏ và ngón giữa của Sầm Từ kẹp quả chuông, rồi để giữa trán Trạm Xương rung nhẹ hai, ba lần, tiếng chuông lanh lảnh vang vọng, như tiếng vang truyền đến từ phía chân trời xa xôi.

Nghe thấy tiếng chuông cả cơ thể Trạm Xương bất chợt run rẩy,mắt chớp liên tục, khi quay sang nhìn thấy mọi người, ánh mắt ông ta đẩy hoang mang mờ mịt.

Sầm Từ nói với Trạm Xương: “Con trai ông muốn giết ông, vì Thiên Thiên, cũng vì chính bản thân cậu ấy, ông còn nhớ rõ không?” Câu nói của Sầm Từ như mở ra tất cả những cánh cửa bí mật, trong tích tắc dường như đã đập tan lớp ngụy trang của Trạm Xương.

Lúc đầu ông ta sững sờ, rồi ngay sau đó lập tức bật khóc thất thanh! Ngoại trừ Sầm Từ, không ai có thể đoán được Trạm Xương sẽ phản ứng như vậy khi tỉnh táo.

Đặc biệt là Bùi Lục, với tư cách là cảnh sát, anh nghĩ sau khi Trạm Xương biết bí mật của mình bị phát hiện, phản ứng đầu tiên của ông ta sẽ là tìm Sầm Từ trả thù, có lẽ sẽ bóp cổ cô giống Trạm Tiểu Dã.

Nhưng Trạm Xương không làm vậy.

Ông ta khóc, khóc như mưa, miệng luôn nói xin lỗi gia đình, xin lỗi Thiển Thiển đã mất.

Phản ứng của Trạm Xương cũng làm cho Tần Huân bất ngờ, khi đó anh nhìn Sầm Từ thầy cô rất bình tĩnh, dường như cô biết trước sau khi tỉnh táo lại Trạm Xương sẽ như vậy.

Quả chuông kia được cô cất đi từ lâu, Tấn Huân chưa kịp quan sát kỹ càng nó, nhưng dù vậy, trong khoảnh khắc cô vừa rung chuông anh vẫn nhận ra.

Đó là một chiếc chuông vàng cổ xưa, rất nhỏ, chỉ bằng cỡ móng tay cái.

Ngoài trời gió bắt đầu thổi.

Những tán cây hai bên đường bị gió lay đung đưa qua lại, bóng cây hắt trên kính xe như mấy chiếc móng vuốt sắc dài, hệt như ma quỷ từ địa ngục đến đòi mạng vậy.

Suy nghĩ của Tần Huân cũng như tán cây bị gió thổi, bay bổng khắp chốn, cuối cùng thì dùng trước một cảnh tượng...

Thẩm Tự ngồi trên ghế xếp gợi ý cho một vị khách đang chìm sâu trong thôi miên: Khi nghe thấy tiếng chuông cuối cùng vang lên, anh sẽ hối hận về tất cả những lỗi lầm của mình.

Thẩm Tự lấy ra một chiếc chuông nhỏ cổ xưa, kẹp chuông bằng ngón trỏ và ngón giữa, nhẹ nhàng rung chuông hai ba lần, tiếng chuông vang lên, người đó bỗng tỉnh táo lại.

Thẩm Tự nhìn anh ta và hỏi: Còn nhớ được anh đã gặp chuyện gì không? Người khách đó hoang mang trong giây lát, ngay sau đó nét mặt anh ta thay đổi đột ngột, đứng lên rồi quỳ gối trước Thẩm Tự, liên tục vái lạy xin tha thứ.

Thẩm Tự đứng dậy, nói với anh ta: Anh không cần xin lỗi tôi, anh ra tự thú trước cảnh sát đi.

Tần Huân lại liếc nhìn Sầm Từ ngồi ở phía sau, cô vẫn đang ngủ rất sâu.

Phương pháp cô ấy biết dùng, chính là phương pháp của Thẩm Tự.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv