Cách Một Cảnh Cửa

Chương 75: Bí mật dơ bẩn



Khuôn mặt đó dán lên kính cửa sổ.

Ép sát vào kính, sát đến nỗi mắt mũi đều bị biến dạng.

Đó là một người đàn ông!

Dương Tiểu Đào chưa bao giờ gặp người đàn ông này ở phòng khám, gã ăn mặc rất đàng hoàng, nhưng giữa đêm lạnh giá như vậy, mà gã không hề mặc áo khoác, chỉ mặc đúng một chiếc sơ mi trắng, đằng sau gã là cây vẫn tùng phủ đầy tuyết, khiến khuôn mặt gã trông giống như bôi sáp, méo mó, âm u.

Còn chưa kể, gã vẫn luôn trợn tròn mắt!

Dương Tiểu Đào đã bao giờ gặp phải tình cảnh như vậy đâu? Kể cả trong số những vụ án đặc biệt trước đây, cô cũng chưa từng gặp cảnh này.

Phải mãi một lúc lâu sau, Dương Tiểu Đào mới thốt ra được một tiếng từ cổ họng: “Anh là ai?” Nhưng không ngờ tiếng nói này lại làm bản thân giật nảy mình, một giọng nói run rẩy, the thé vang lên, giống như vật vã thốt ra sau khi bị dây thừng siết cổ.

Hồi lâu sau Dương Tiểu Đào mới tỉnh táo nhận ra, đây chính là giọng của mình.

Không biết do giọng nói của Dương Tiểu Đào quá nhỏ nên kẻ bên ngoài không nghe thấy, hay là nghe thấy nhưng thờ ơ hờ hững, chỉ biết người đàn ông đó vẫn dán mặt lên cửa kính, hai mắt mở trừng trừng không chớp mắt.

Hơi thở của Dương Tiểu Đào chưa từng chậm lại, thậm chí càng ngày càng thở mạnh hơn, đến nỗi trái tim cô cũng đau nhói theo.

Dương Tiểu Đào cảm thấy gã đó đang nhìn mình, nhưng dường như lại không phải, cô nhìn theo ánh mắt gã về phía sau, bỗng nhiên thấy ớn lạnh rùng mình, hình như gã...

đang nhìn phía sau lưng cô ấy.

Lần này rốt cuộc Dương Tiểu Đào cũng đã có phản ứng, cô kinh hoàng hét lên một tiếng, toàn bộ chức năng cơ thể cũng được khởi động lại sau tiếng hát này.

Cô nhảy lên, chạy về phía chân tường, đứng dựa lưng vào tường, quay đầu ngó sang bên phải, chính là chỗ phía sau lưng cô khi nãy...

Không có ai cả.

Ánh đèn chiếu sáng khắp đại sảnh, bao gồm cả hành lang dài rộng đó.

Trái tim Dương Tiểu Đào vẫn còn đập thình thịch, rốt cuộc gã đó đang nhìn cái gì? Cô dựa sát vào tường, đứng im không dám cử động, sau khi cơ thể khởi động cơ chế tự vệ, lý trí cô cũng bình tĩnh trở lại.

Kẻ đó là ai vậy? Sao gã có thể vào trong câu lạc bộ? Vả lại gã đứng ở sân trước, vậy tại sao khi cô vào câu lạc bộ lại không phát hiện ra gã? Gã trốn trong sân bao lâu rồi? Một tiếng? Hai tiếng? Thậm chí là...

cả ngày? Mục đích của gã vào đây là gì? Ăn trộm? Giết người? Hay là...

Dương Tiểu Đào nuốt nước miếng nghĩ, liệu gã có phải người không? Bàn tay Dương Tiểu Đào run rẩy mò vào trong túi áo tìm di động, nhưng tìm một lúc vẫn không thấy, cô bắt đầu hoang mang.

Tay lần ra phía sau, trong túi quần có đồ vật cứng cứng, đôi tay cô càng run rẩy dữ hơn, ngón cái và ngón trỏ móc vào túi lấy điện thoại di động ra.

Cô nhanh tay mở khóa màn hình, bấm số...

Bấm đến số 11 thì ngừng lại, ngón cái Dương Tiểu Đào để ngay trên phím số 0, nhưng mãi không thể ấn xuống được.

Khuôn mặt trên cửa kính lúc này đã lùi ra sau, nhưng hành động sau đó của gã khiển Dương Tiểu Đào sợ đến mức bắt tiếng.

Cô run tay, di động rơi xuống đất kêu “cạch” một tiếng...

***

“Ông nhìn thấy Thiên Thiên rồi sao? Bây giờ cô bé thế nào?” Trong căn hộ của Tần Huân, Sầm Từ cẩn thận từng bước dẫn dắt Trạm Xương nhớ lại câu chuyện ông ta đã trải qua năm đó.

Biểu cảm trên gương mặt Trạm Xương ngày càng méo mó khó nhìn, đôi môi ông ta run rẩy, ông ta không hề nói chuyện, mà ánh mắt đăm đăm nhìn về một phía.

Thang Đồ hiểu rõ, trong tiềm thức của Trạm Xương, ông ta đang nhìn thứ gì đó.

Dù đây là phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề, nhưng Thang Đồ vẫn sợ Sầm Từ đang theo hơi hướng cực đoan, cô làm vậy là tương đương với việc cưỡng chế dẫn dắt đối tượng đi vào tiềm thức, phương pháp này không được người trong ngành tán thành.

Thang Đồ lo lắng thay Sầm Từ, nếu Trạm Xương khiếu nại, vậy cô bị tịch thu chứng chỉ hành nghề là chuyện chắc chắn.

Đồng thời, Thang Đổ cũng cảm thấy hơi bất an.

Làm nghề bác sĩ tâm lý, nói thẳng ra chính là đào bới bí mật của người khác, cách nói “lắng nghe” chẳng qua chỉ là một phương pháp nhẹ nhàng để tìm ra ký ức bất kham của họ.

Những bí mật này có lớn hoặc nhỏ, có bí mật rất quan trọng với chính chủ, nhưng lại không quan trọng với người khác, nhưng có những bí mật không chỉ nghiêm trọng với chính chủ, mà với người khác cũng vô cùng đáng sợ.

Thường chính những bí mật như vậy, sẽ khiến người nghe cũng có liên quan, bị rơi theo vực sâu tội lỗi.

Trạm Xương lên tiếng, giọng nói run rẩy: “Thiến Thiến...

bị đè dưới tảng đá.”

Sầm Từ đã đoán trước được phần nào, nhưng lồng ngực vẫn nghẹn lại, hỏi tiếp: “Bị đè có năng không? Có thể cứu ra được không?” Bờ môi Trạm Xương vẫn đang run rẩy: “Bị đè rất nặng, con bé...

không thể cứu con bé nữa rồi, cho dù cứu ra, nó...

nó cũng sẽ bị liệt nửa người, sống không bằng chết.” Tất cả mọi người ở đây đều nín thở.

Sầm Từ hít sâu một hơi nói tiếp: “Ông có thể cứu cô bé ra không?” Trạm Xương tiếp tục im lặng, lần này im lặng lâu hơn hẳn những lần trước.

Biểu cảm của ông ta trở nên bất thường, nham hiểm, độc ác, đôi mắt dần lộ ra vẻ lạnh lùng.

Sầm Từ nắm chặt tay, đang lúc định tiếp tục dẫn dắt ý thức thì Trạm Xương mở miệng.

Nhưng, giọng nói trầm khàn của ông ta khiến người ta cảm thấy rất áp lực: “Tôi không thể cứu nó.” Trạm Xương nói rất kiên quyết.

Câu này mang nghĩa khác với câu trước.

Khi vừa nghe sẽ cảm thấy là: Tôi không cứu được nó.

Nhưng suy ngẫm cẩn thận lại sẽ phát hiện ra điều bất thường! Tôi không thể cứu nó, chính là nghĩa đen trên mặt chữ: Tôi không thể cứu nó.

Dù tôi có thể cứu, tôi cũng không chịu cứu, không muốn cứu nó! Mọi người trong căn phòng đều hết ngược một hơi.

Kể cả Sầm Từ cũng vậy.

Câu trả lời này với Sầm Từ không quá bất ngờ, nhưng khi nghe trực tiếp Trạm Xương nói, thì tựa như có dòng nước lạnh bằng xối thẳng vào trong lòng.

Sầm Từ: Vì sao không thể cứu cô bé? Trạm Xương vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng không im lặng nữa: Bởi vì không thể để người khác phát hiện bí mật trong nhà kho! Bùi Lục làm cảnh sát, vừa nghe câu này đã có linh cảm không hay, miệng anh mấp máy liên tục, suýt nữa thì đã nói thành lời.

Tần Huân liếc mắt nhìn anh ta mà không nói gì, nhưng cái nhìn này khiến Bùi Lục chuyển sự chú ý sang Tần Huân.

Ánh mắt Tần Huân nhìn Bùi Lục rất thản nhiên, như thể tình cờ, nhưng lại khiến Bùi Lục cảm thấy sự bình tĩnh trong ánh mắt anh không phải điều mà người bình thường nên có là do Tần Huân đấu đá trên thương trường nên nhìn thấu lòng người, hay vì nguyên nhân nào khác? Sầm Từ nhẹ nhàng hỏi tiếp: Trong nhà kho có bí mật gì?

Sự chú ý của Bùi Lục quay trở về Trạm Xương.

Trạm Xương không nói.

Sầm Từ đổi sang câu hỏi khác: Ông ngước mắt nhìn xem, hàng hóa trên kệ bị đổ xuống hết rồi sao? Trạm Xương nói: Đổ sập hết rồi, thùng hàng bị vỡ, hàng hóa nát hết rồi...

Sầm Từ: Ông nhặt một món hàng lên xem đi, hàng có vấn đề gì không? Trạm Xương im lặng một lát, ngay sau đó mở miệng: Đương nhiên là có vấn đề, thoi nạp đạn vỡ hết rồi.

Sống lưng Bùi Lục căng ra.

Mới đầu Thang Đồ hơi sững sờ, nhưng khi suy nghĩ lại, cả người cô khẽ run lên.

Lần này Sầm Từ ngước mắt nhìn Bùi Lục, anh cũng liếc mắt nhìn cô, chưa bao giờ anh ta bội phục có nhiều như vậy.

Sầm Từ tiếp tục liếc mắt sang chỗ khác, vô tình chạm phải ánh mắt Tần Huân, anh gật đầu với cô, ra hiệu cô cứ tiếp tục.

Đúng, cô phải tiếp tục, vì còn một vấn đề mấu chốt, cũng là nguyên nhân chính khiến bố con Trạm Xương và Trạm Tiểu Dã trở mặt thành thù...

Sầm Từ lại hít sâu một hơi hỏi: Trạm Xương, ông bỏ mặc Thiên Thiến trong nhà kho không cứu cô bé sao? Nguyên nhân cái chết của Thiên Thiên, đây mới là chuyện quan trọng.

Điều Sầm Từ có thể nghĩ ra là, Trạm Xương mặc kệ Thiển Thiển nằm dưới tảng đá, trợn mắt nhìn cô bé bị chôn sống, ngạt thở cho đến chết.

Nhưng không ngờ Trạm Xương lắc đầu, gằn từng tiếng nói: Sau khi tìm được Tiểu Dã, tôi châm lửa đốt nhà kho.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv