Cách Một Cảnh Cửa

Chương 77: Câu này nghe thật sướng tại



Mức độ nổi tiếng của Sầm Từ trong ngành không hề thấp, ít nhất khi nhắc đến tên cô thì ai cũng biết, người cùng ngành chưa từng tiếp xúc thì đánh giá cô là tài năng mới trong nghề, có phương pháp điều trị riêng; người từng giao tiếp hoặc quen biết cô thì có những đánh giá không khách sáo lắm...

Tính cách quái gở, không qua lại với người cùng ngành, rất khác biệt.

Phương pháp điều trị xảo trá, không chú trọng quy trình.

Dã tâm quá lớn, nhân phẩm cũng không tốt đẹp gì.

Bí ẩn, rất ma mị.

Người cùng ngành nói về sự ma mị, một phần là nói về ngoại hình của cô, còn chủ yếu là nói phương pháp điều trị khác với bình thường của cô, thậm chí có người còn từng cho rằng cô hành nghề không chân chính.

Đêm nay coi như Tần Huân đã nhận thức được ý nghĩa thật sự của “cấp phù thủy“.

Phù thủy, biến đổi liên tục, phương pháp khác biệt, đương nhiên không được chính phái chào đón.

Trạm Tiểu Dã là minh chứng điển hình nhất, trong bệnh án này thứ Sầm Từ phải đối mặt không chỉ là hai nhân cách hiện hình và nhân cách cẩn thứ ba của Tiểu Dã, mà còn là bí mật kinh hoàng chôn sâu trong lòng Trạm Xương.

Nếu như là các bác sĩ tâm lý bình thường khác, khi điều tra đến chỗ của Trạm Xương sẽ xuất hiện hai tình huống điển hình, một là từ bỏ hoàn toàn việc điều trị, hai là tiếp tục điều trị bằng sự trao đổi.

Phương pháp của Sầm Từ quả thật không “đàng hoàng chân chính” lắm, cô đẩu trí, đấu võ với nhân cách của Trạm Tiểu Dã, dùng phương pháp triệt để và tiêu diệt tận gốc hậu họa bằng việc để các nhân cách giết hại lẫn nhau.

Khi đối mặt Trạm Xương, cô không cần sự đồng ý của ông ta đã khống chế ý thức, hơn nữa, nếu anh đoán không nhầm, lúc trước Sầm Từ không chỉ cài một mệnh lệnh vào đầu Trạm Xương.

Tới giờ anh vẫn luôn nghĩ Sầm Từ làm việc rất đơn giản, khi ở club Tử Đình, cô gái sẵn một mệnh lệnh, chờ thời cơ chín muồi sẽ gỡ mệnh lệnh để đi vào tiềm thức của Trạm Xương lần nữa, tìm kiếm sự thật.

Bây giờ nghĩ lại, nếu không có sự chuẩn bị đầy đủ sao Sầm Từ dám điều tra bí mật của Trạm Xương chứ? Trạm Xương vốn dĩ không phải người lương thiện, sau khi biết được Sầm Từ gài bẫy mình, ông ta có thể bỏ qua hay sao? Cho dù bị bắt giam, trước khi chết ông ta cũng kéo người khác chết cùng.

Khi ấy cả anh và Bùi Lục đều có một mối lo lắng giống nhau, chẳng qua suy nghĩ của anh là, cố gắng hết sức để bảo vệ Sầm Từ an toàn.

Phản ứng sau khi tỉnh táo lại của Trạm Xương khiến người ta ngạc nhiên.

Về sau Tần Huân có cẩn thận suy nghĩ lại nguyên nhân vì sao Sầm Từ không hề lo sợ.

Lúc ở Tử Đình, có thể Sầm Từ gài một mệnh lệnh trong tiềm thức của Trạm Xương, đồng thời cũng giấu một mật lệnh ngầm khác, mà chìa khóa để mở mật lệnh ngầm này là mở mệnh lệnh trong tiềm thức, tương tự như bây trong bây.

Khi cảm xúc của Trạm Xương dao động và bị kích thích mạnh mẽ nhất chính là thời cơ thuận lợi để mở ra tiềm thức, vì vậy, Sầm Từ dễ dàng khởi động mệnh lệnh đã được ghi từ trước, sau khi biết sự thật, mật lệnh ngầm cũng ngay tức khắc khởi động, nếu anh đoán không sai, nội dung của mật lệnh này là: Hối hận về những chuyện trong quá khứ.

Tiếng chuông vàng chính là điểm mấu chốt để khởi động nội dung trong mật lệnh ngầm, hơn nữa còn thêm câu nói của Sầm Từ: Con trai ông muốn giết ông, vì Thiên Thiên, cũng vì bản thân cậu ấy, ông còn nhớ không?

Câu nói này hoàn toàn đã đánh sập lớp ngụy trang sắp chuẩn bị được dựng lên của Trạm Xương khi ông ta tỉnh táo lại, khiến ông ta lập tức chìm sâu trong trạng thái tự trách và thẩm vấn lương tri.

Một Trạm Xương như vậy, sao còn sức suy tính trả thù Sầm Từ Tần Huân không biết thời gian hiệu lực của mệnh lệnh trên người Trạm Xương kéo dài trong bao lâu, nhưng theo phong cách làm việc của Sầm Từ, chắc hẳn sẽ không quá ngắn.

Trạm Xương đã nhận tội và chấp nhận án phạt, dù sau này có muốn trả thù, thì mọi chuyện đã xong, không còn ai để sai khiến.

Đây là điểm thông minh trong phương pháp giải quyết của Sầm Từ, hết sức cẩn thận trong thế giới tinh thần, vừa điều trị cho người khác cũng vừa bảo vệ bản thân mình.

Tất nhiên có lúc bị quá hóa liều, trong mắt đồng nghiệp điều đó bị coi là dị đoan tà giáo, nhưng trong mắt anh là cực kỳ thông minh.

Nhưng...

Tần Huân cũng phát hiện Sầm Từ có thói quen xấu.

Làm việc không thích bàn bạc với ai, cũng không muốn giải thích, đặc biệt là về kế hoạch, cô sẽ không chủ động nói, trừ phi anh chủ động hỏi.

Nếu nói Sầm Từ cố ý cũng không đúng, bởi nếu vậy thì cô đã cố gắng che giấu không để ai biết, điều này giống với thói quen của cô hơn, tự nhiên như việc đánh răng, rửa mặt sau khi ngủ dậy vậy.

Tạo thói quen làm việc như này chỉ có một nguyên nhân: Cô độc.

Suy nghĩ một mình, làm việc một mình, chỉ có bản thân bên cạnh mình, cho dù xung quanh Sầm Từ có người quen, bạn bè, nhưng trái tim cô vẫn cô độc như thế.

Không hiểu sao Tần Huân chợt thấy đau lòng.

Sau khi Trạm Tiểu Dã và Trạm Xương được đưa đi, Sầm Từ nói với anh, tôi nhức đầu quá.

Lên xe, cửa còn chưa đóng, cô đã chìm vào giấc ngủ.

Thang Đồ nói cho Tần Huân biết, mỗi lần Sầm Từ giải quyết xong một bệnh án hóc búa đều sẽ như vậy, có lẽ do cô hao tâm tốn sức quá.

Cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần ngủ một giấc ngon là cô sẽ khỏe

lại.

Lúc bế Sầm Từ lên tầng, cô vẫn ngủ rất say, Tần Huân thầy cô như vậy thì lo lắng, cũng may là cô ngủ trong xe của anh, ở bên cạnh anh, chứ nếu để cô tự lái xe hay đi taxi về thì sẽ gặp chuyện gì đây chứ? Trong thang máy có một bác gái nhận ra Sầm Từ, bà ta nhìn Tần Huân, rồi nhìn Sầm Từ, rồi lại nhìn Tần Huân lần nữa.

Không ngờ sẽ đối mặt với ánh mắt của anh, bác gái xấu hổ cười hỏi: “Bác sĩ Sầm bị làm sao vậy?” Nghe vậy Tận Huân cảm thấy hơi ngạc nhiên, anh thầm nghĩ, tính cách Sầm Từ tẻ nhạt, mà vẫn có hàng xóm thân quen? “Cô ấy hơi mệt.” Tần Huân trả lời.

Bác gái “à à” hai tiếng rồi không hỏi gì thêm, nhưng suốt thời gian trong thang máy đều quan sát Tần Huân.

Ra khỏi thang máy, bác gái cũng ra theo.

Tần Huấn bế Sầm Từ đi ở đằng trước, bác gái đi phía sau.

Tần Huân phát hiện ra liền quay đầu nhìn bác ta một cái, bác gái cười mấy tiếng, rồi chỉ tay về phía trước nói: “Tôi cũng sống ở tầng này.” Một tầng chỉ có hai căn hộ, sống ở tầng này là sao? Tần Huân mỉm cười không nói gì.

Tần Huân lấy chìa khóa lúc trước Thang Đồ đã tìm sẵn giúp anh, bác gái lúc này vẫn đứng trước cửa nhà Thang Đồ giả vờ tìm chìa khóa.

Anh vừa định mở cửa, bỗng bà ta kìm lòng không đậu mà hỏi anh: “Thế...

bác sĩ Sầm không sao chứ?”

Tần Huân mở cửa ra, lịch sự trả lời: “Không sao, ngủ một giấc là khỏe.” Bà ta lại “ổ à” mấy tiếng, tới khi cửa phòng đóng lại chợt Tần Huân cảm thấy câu nói này nghe hơi kỳ lạ...

Tần Huân vừa đặt Sầm Từ lên giường, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Anh không nhịn được mà bật cười.

Không cần nghĩ cũng biết là ai gõ cửa.

Anh ra mở cửa, quả nhiên vẫn là bác gái đó.

Bà ta ngó vào bên trong xem xét, tất nhiên là không thấy Sầm Từ.

Tần Huân đứng trước cửa, vẫn giữ phép lịch sự nói: “Bác còn chuyện gì ạ?” “À, tôi nghĩ bác sĩ Sầm không được khỏe, sợ một mình cậu không chăm lo được, nên tôi qua giúp đỡ chút, hay là để tôi gọi giúp xe cấp cứu.” Tần Huấn mím môi cười: “Cháu nghĩ chắc bác hiểu nhầm rồi, cháu là bạn trai của bác sĩ Sâm, cô ấy có vấn đề gì cháu sẽ xử lý.

Ngoài ra, bác cũng không nên đi qua, đi lại trước cửa nhà cô Thang, trên hành lang có camera, lỡ cô Thang hiểu lầm sẽ không hay.” Bác gái nghe vậy thì sửng sốt một lát, sau đó xấu hổ, cười trừ: “À, tôi suy nghĩ nhiều quá rồi, cậu đừng để bụng nhé.” Bà ta quay người định đi, Tần Huân lại gọi: “Bác gái, cảm ơn bác.”

Bác gái hơi giật mình, sau đó cười nói: “Tôi sống ở tầng trên, bình thường gặp bác sĩ Sầm cũng hay nói chuyện dăm ba câu, bác sĩ Sầm là một cô gái tốt, tôi cũng chỉ sợ...

Ôi, cậu cũng đừng trách tôi, vì bình thường bác sĩ Sấm lúc nào cũng chỉ có một mình, nếu không thì là bác sĩ Thang nhà bên đi cùng, tôi chưa từng thấy chàng trai nào đến nhà cô ấy...”

Tiễn bác gái về, đóng cửa xong, Tần Huân nghĩ, xem ra số lần anh tới đây vẫn ít quá nên hàng xóm xung quanh không ai biết anh.

Cũng chưa từng thấy chàng trai nào đến nhà cô ấy...

Ừm...

câu này nghe thật sướng tai.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv