Bùi Lục nhìn thấy cảnh tượng này, chợt nhớ lại câu chuyện trước đây: Sau khi vào trong cũng không thấy cô ấy làm gì, phạm nhân đã ngoan ngoãn khai báo...
Và cả vụ án ly kỳ của Mẫn Vi Vi mà anh ta tiếp nhận lúc trước, tuy cuối cùng đã xóa án, nhưng anh ta mãi không quên được sự nghi ngờ của Châu Quân với Sầm Từ khi đó, Châu Quân nói: “Anh cảnh sát, vợ chưa cưới của tôi bị Sầm Từ thao túng, cô ta không phải một bác sĩ tâm lý đơn giản.”
Đối với những lời đồn thổi bên ngoài về Sầm Từ, tuy Bùi Lục không nói ra miệng, nhưng thực ra trong lòng cũng lo lắng, nếu không tìm được bằng chứng thì biết làm sao đây? Bây giờ chứng kiến cảnh này, càng ngày anh ta càng cảm thấy căng thẳng, chẳng lẽ đúng như lời đồn, Sầm Từ biết thao túng ý thức?
Nếu là vậy, anh ta nên có lập trường như thế nào đây? Sự thật đã bị thao túng thì còn là sự thật sao? Bùi Lục còn chưa kịp nghĩ thêm, thì bỗng nghe thấy Sầm Từ nói chuyện.
Giọng nói rất nhẹ nhàng dịu dàng, tựa như làn gió mát mẻ mùa hè thổi qua đôi tai, giúp tâm trạng con người thả lỏng.
“Trạm Xương, khi tôi đếm đến 1 ông sẽ thấy một con đường hầm rất dài, ông thử đi vào đường hầm đi, 5, 4, 3, 2, 1...” Trạm Xương không trả lời, nhưng ánh mắt ông ta trở nên khác thường, như thể thật sự nhìn thấy thứ gì đó, con ngươi hơi thu nhỏ lại.
Sầm Từ tiếp tục dẫn dắt: “Trạm Xương, hãy đi theo giọng nói của tôi, từng bước, từng bước một ông sẽ đến nơi, đừng sợ..” Biểu cảm của Trạm Xương thay đổi.
Bùi Lục cẩn thận quan sát Trạm Xương, phát hiện phản ứng của Trạm Xương không giống những gì anh ta đã suy nghĩ, không phải là kiểu ngây ngốc như con rối, mà trái lại tỉnh táo, tuy vậy cảnh này khác hẳn với những gì Bùi Lục thường thấy trên phim ảnh, Trạm Xương không hề nhắm mắt, trong suốt quá trình đó ông ta luôn mở to mắt.
Sầm Từ: Trạm Xương, ông nhìn thấy nhà kho chưa?
Trạm Xương: ...
Sầm Từ: Ông đi thẳng tiếp đi, đi theo ánh sáng ra khỏi đường hầm, hãy nhìn xung quanh ông xem.
Ánh mắt Trạm Xương liếc qua liếc lại, tựa như đang tìm thứ gì, nhưng sau đó ông ta nhìn đăm đăm phía sau Sầm Từ.
Phía sau Sầm Từ chính là Tần Huân, Bùi Lục thấy rõ vậy, nhưng dường như Trạm Xương không nhìn Tần Huân, mà như xuyên qua Tần Huân để nhìn thứ gì đó, qua ánh mắt của Trạm Xương, Tần Huân giống như không khí, không thể ngăn cản ông ta nhìn về phía xa xôi.
Bùi Lục cảm thấy, từ khi anh ta bước vào căn nhà này, cảm giác ớn lạnh sau lưng chưa từng biến mất.
Rốt cuộc Trạm Xương cũng lên tiếng, giọng ông ta khàn khàn, như âm thanh giấy nhám chà xát, có lẽ vì vừa mới gào thét xong.
Ông ta nói: Tôi thấy nhà kho.
Sầm Từ: Bây giờ nhà kho thể nào rồi? Trạm Xương: Nhà kho...
sập rồi.
Sầm Từ: Sau đó thì sao? Xung quanh ông có ai không? Trạm Xương: Có mấy người công nhân, và...
chú Năm.
Sầm Từ: Gã Năm đang làm gì? Trạm Xương: Chú ấy kéo tôi, không cho tôi đi vào, nói là nguy hiểm.
Sầm Từ: Thể ông có vào không? Trạm Xương gật đầu.
Sầm Từ: Sao ông lại đi vào? Trạm Xương: Tiểu Dã ở trong đó.
Sầm Từ: Sau khi vào trong thì ông thấy gì? Hơi thở Trạm Xương ngày một gấp gáp hơn: Xà nhà sập hết rồi, bụi bay mù mịt, từng hộp từng hộp hàng hóa rơi khỏi kệ...
Sầm Từ: Tiểu Dã có ở trong đó không? Trạm Xương lắc đầu: Tôi không biết...
tôi không nhìn thấy.
Sầm Từ dẫn dắt: Ông hãy đi thẳng về phía trước, thử tìm Tiểu Dã đi.
Trạm Xương im lặng một lát, bỗng nhiên ông ta giật mình.
Sầm Từ nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh theo ông ta, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Trước đây khi ở club Tử Đình, ý thức của Trạm Xương cũng dừng bước tại điểm này, khi đó cô cố gắng can thiệp để điều khiển, nhưng thứ nhất hoàn cảnh lúc đó không thuận lợi, gã Năm thỉnh thoảng lại nhìn sang phía cô và Trạm Xương, một khi xảy ra chuyện bất thường tất nhiên gã sẽ cảnh giác, thứ hai là Trạm Xương lúc đó cũng không hợp tác hoàn toàn, điểm dừng này giống như một khối u, ẩn sâu trong tiềm thức ông ta, không thể cưỡng chế mà cắt ra được.
Sầm Từ hít sâu một hơi rồi thở nhẹ ra, hỏi ông ta: Sao ông không đi tiếp? Ánh mắt đang trôi xa của Trạm Xương quay trở về, cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Thấy Trạm Xương như vậy, trái tim Sầm Từ lại bắt đầu đập thình thịch, Bùi Lục cảm thấy khó hiểu, nhìn xuống theo ánh mắt của
Trạm Xương, không có gì cả, rốt cuộc ông ta đang nhìn gì vậy? Mãi một lúc sau mới nghe thấy Trạm Xương nói chuyện: Có ai đó túm lấy chân tôi.
Sầm Từ: Là Tiểu Dã sao? Trạm Xương lắc đầu.
Sầm Từ tiếp tục gặng hỏi đến cùng.
Trạm Xương chau chặt mày, một lúc sau mới nói: Là Thiên Thiến...
Giáng sinh, đêm vui chơi của người trẻ tuổi, đêm hẹn hò của những cặp tình nhân.
Dương Tiểu Đào đến nhà hàng Kỷ cùng bạn bè, cơm no rượu say xong thì lái xe về câu lạc bộ Môn.
Đêm nay coi như cô không có thời gian nghỉ ngơi vì phải chạy đi chạy lại, gần như là cưỡi mây đạp gió về nhà.
Vừa về đến nơi, sờ lên của cô mới phát hiện mình không có chìa khóa, nghĩ một lúc mới nhớ ra đã để quên ở chỗ làm.
Trên đường đến câu lạc bộ Dương Tiểu Đào ngẫm nghĩ, đồ ăn của nhà hàng Kỳ thật sự rất ngon, tổng giám đốc Tẩn cũng biết cô đến nhà hàng, còn chuẩn bị trước cho cô một chỗ ngồi có góc nhìn tuyệt vời, bữa tiệc Giáng sinh đêm nay quả thực rất đáng giá.
Dương Tiểu Đào nhìn những ánh đèn Giáng sinh lần lượt trôi xa ngoài cửa xe, rõ ràng trước mắt là cảnh đẹp mỹ miều, nhưng sao bỗng nhiên cô lại cảm thấy có chút thê lương.
Cô nhớ đêm nay hội ngộ cùng bạn bè đã thấy không ít người có đôi có cặp, bình thường không nói làm gì, nhưng cô sợ nhất là vào những ngày lễ như thế này, người độc thân như thể có lỗi với cả thế giới, cuộc vui qua đi chỉ còn lại cô đơn một mình.
Vừa vào câu lạc bộ, Dương Tiểu Đào tìm thấy chìa khóa ở quầy lễ tân.
Trên chìa khóa của Dương Tiểu Đào có treo một cái móc khóa, là hình một con hồ ly nhỏ màu hồng phiên bản giới hạn được Starbucks ra mắt vào dịp lễ tình nhân, mang hàm nghĩa giúp đường tình duyên thuận lợi.
Con hổ ly hồng này được làm trong suốt, trông giống như thủy tinh màu hồng, điêu khắc ngốc nghếch đáng yêu, lúc đó cô đã tốn số tiền gấp ba lần cốc cà phê để mua chiếc móc khóa này, một là vì nó đáng yêu, hai là cảm thấy chuyện đường tình duyên này...
tin vẫn hơn là không tin.
Dương Tiểu Đào giơ con hồ ly nhỏ lên, để dưới ánh đèn.
Thân con hồ ly tỏa ra ánh sáng trong suốt lóng lánh, hoa văn bên trong rất cầu kỳ xinh xắn.
Dương Tiểu Đào thầm nghĩ, nếu em thật sự linh nghiệm, thì mau giúp chị thoát kiếp độc thân đi.
Ước nguyện quan trọng phải cầu ba lần, mỗi lần cầu nguyện lại thêm một phần thành kính.
Khi cô buông tay ra, ánh sáng lấp lánh từ thân cáo bị phản xạ.
Dương Tiểu Đào vội cất chìa khóa vào trong túi, bước đến cửa giơ tay định tắt đèn, bất chợt cô như nhìn thấy cái gì đó, liền ngừng tay lại.
Dương Tiểu Đào liếc nhìn phía cửa sổ.
Khắp cửa sổ lúc này đều được trang trí bằng đèn Giáng sinh, cây thông Noel đứng bên cạnh, ánh sáng le lói xuyên qua những cành cây.
Ngoài cửa sổ là đêm tối, tuy hôm nay là Giáng sinh, nhưng đã qua mười hai giờ đêm, mọi thứ dần trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau Dương Tiểu Đào thả tay xuống, không hiểu sao cô bắt đầu cảm thấy căng thẳng, cô nuốt nước miếng, hít thật sâu một hơi, từng bước tiến về phía cửa sổ...
Cửa kính phản chiếu bóng hình của Dương Tiểu Đào, càng ngày càng gần.
Chỉ còn cách vài bước chân nữa, Dương Tiểu Đào bỗng đứng lại.
Cô giơ con hồ ly hồng lên cao, lần này là hướng về phía cửa sổ, giống với hướng quay mặt ban nãy của con hồ ly...
Xuyên qua thân con hổ ly cô nhìn ra ngoài...
Chẳng có gì cả.
Dương Tiểu Đào thở dài nhẹ nhõm, xem ra đúng là say thật, bị hoa mắt rồi.
Ngẫm lại vẫn nên kéo rèm vào thì hơn, vì thế cô bước lên phía trước.
Nhưng không ngờ, khi bàn tay vừa chạm vào tấm rèm, một gương mặt rõ ràng hiện lên trên cửa kính!