Cách Một Cảnh Cửa

Chương 68: Bất thường



Dường như nó trốn trong phòng ngủ để thi gan với cô, hơn nữa còn trong bóng tối để nhìn cô chằm chặp.

Rất lâu sau Sầm Từ mới có thể cử động được bình thường, cô từ từ vươn tay ra sau số pha cầm lấy cái điều khiển, ánh mắt cũng tập trung nhìn về phía phòng ngủ, ngón tay Sầm Từ bấm nút, ngay lập tức cả căn nhà sáng lên.

Cô đứng phắt dậy đi vào phòng, nhưng khi nhìn thấy mọi thứ bên trong cô lại cứng người một lần nữa.

Phòng ngủ làm gì có ai? Sầm Từ căng thẳng đến khó thở, tiếng tim đập cũng dữ dội hơn, thậm chí còn dội cả vào tai cô âm thanh thình thịch, thình thịch.

Sầm Từ đứng im tại chỗ không cử động, giơ tay “tách” một tiếng, tắt công tắc đèn.

Phòng ngủ lại một lần nữa chìm vào bóng tối.

Dường như tất cả âm thanh đều bị bóng tối nuốt chửng, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở.

Lúc đầu Sầm Từ tưởng đó là tiếng thở của kẻ đột nhập, bình tĩnh lại mới nhận ra là tiếng thở của chính mình.

Dần dần, mọi âm thanh vốn có lại vang lên.

Tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng tủ lạnh kêu ro ro, tiếng còi xe thấp thoáng ngoài đường...

Ánh mắt Sầm Từ quen dần với bóng tối, rèm cửa sổ phòng ngủ vẫn chưa kéo, ánh trăng lúc này rọi vào trong phòng, sáng trắng như tuyết.

Sầm Từ vẫn đang đứng im canh ở cửa phòng, nên nếu có người chạy ra phòng ngủ, cô nhất định sẽ phát hiện được.

Vả lại dù tắt đèn nhưng bóng tối chỉ bao trùm trong chốc lát, dẫu sao vẫn còn ánh trăng.

Nhưng không có ai chạy ra.

Cũng không có người trong phòng ngủ.

Sầm Từ không phát hiện được gì, dù chỉ là một cái bóng.

Cô tựa người vào khung cửa, cơ thể dường như đã kiệt sức.

Chẳng nhẽ cô nhìn nhầm sao? Không, tuy lúc ấy cô chỉ liếc mặt, nhưng không thể có chuyện nhìn nhầm một bóng đen rõ ràng vụt qua như vậy.

Cô nhớ lại trước đây, chuyện này cũng từng xảy ra một lần, hôm đó Tần Huân còn đến nhà cô, cuối cùng cũng không phát hiện được gì, lại còn thành trò hề.

Sầm Từ bật đèn lên lần hai.

Đèn phòng ngủ sáng choang, chiếu rọi mọi ngóc ngách trong phòng, dĩ nhiên cũng có những chỗ có thể trốn vào, ví dụ như dưới gầm giường, sau rèm cửa sổ, nhưng Sầm Từ cảm thấy cho dù cô có lật tung phòng ngủ lên cũng không thể tìm ra bóng đen đó.

Sầm Từ lần lượt quan sát phòng khách, thư phòng, nhà bếp...

Không chỉ riêng phòng ngủ, mà tất cả các phòng khác đều không có bóng đen đó.

Miệng cô run rẩy, tay cũng bắt đầu run theo, lập tức Sầm Từ lao ra phòng khách, nhào tới trước cây đàn piano, cầm lấy máy đếm nhịp, đây thanh cần gạt, âm thanh nhịp nhàng vang lên ngay sau đó.

Cần gạt lắc lư đung đưa, tách, tách, tách...

Cô cũng lẩm nhẩm theo nhịp điệu: tách, tách, tách...

Rất lâu sau, Sầm Từ mới giơ tay tắt máy đếm nhịp, khi đặt chiếc máy xuống ngón tay cô vẫn còn run rẩy, mồ hôi thẩm ướt trên vầng trán, cánh tay cô cũng chẳng còn lấy chút sức lực nào, cuối cùng cô kiệt sức ngồi sụp xuống sô pha, thì thào: “Ôn rồi, mình đang ở thực tại, đang ở thực tại...” Di động trên bàn uống nước chợt đổ chuông giữa màn đêm tĩnh lặng.

Ngày xưa nếu có điện thoại vào giờ này Sầm Từ sẽ cực kỳ lo lắng, nhưng hôm nay nghe tiếng chuông, không hiểu sao cô lại thấy cảm động, tiếng chuông vàng to rõ ràng, điều này chứng minh cô không bị chìm vào ảo cảnh.

Là cuộc gọi của Tần Huân.

Sầm Từ hít sâu một hơi rồi nghe điện thoại, hỏi thằng anh: “Sao vậy?” Tần Huân ở đầu dây bên kia hỏi ngược lại Sầm Từ: “Cô làm sao vậy?” Giọng nói của Sầm Từ run rẩy yếu ớt, cô tưởng vừa nãy mình đã điều chỉnh xong cảm xúc nhưng không ngờ bị Tần Huân phát hiện ra.

Cô nói: “Không sao, tôi...

vừa nãy đi ngủ, bị nằm mơ thôi.” Sầm Từ không thể nào giải thích câu chuyện vừa rồi, nên chỉ có thể nói dối cho qua.

Tần Huân tin vậy, nên nói thẳng vào chuyện chính: “Cô qua đây đi, đã xảy ra chuyện rồi.”

***

Khi đến căn hộ của Tần Huân, bảo vệ gác cổng đã nhận ra Sầm Từ, vừa mở cổng cho cô vừa bảo cô cứ đỗ xe trong sân chung cư là được.

“Giám đốc Tần sợ cô đỗ xe dưới bãi đỗ ngầm sẽ bị lạc, nên dặn trước tôi sắp xếp chỗ trong sân chung cư.” Nghe vậy, Cẩm Từ cảm thấy hơi xấu hổ.

Lần trước cô từng theo Tần Huân xuống bãi đỗ ngầm, tuy nó rất rộng, nhưng biển hiệu chỉ đường vô cùng rõ ràng, chỉ cần biết chữ là có thể ra ngoài.

Nhưng cô thì...

đôi khi cũng thực sự chịu thua bản chất mù đường của mình.

Giống như hôm đầu tiên đến nhà hàng, Tần Huân đã hỏi cô rằng, một người mở hướng dẫn lái xe còn đi lạc thì sao còn muốn muốn tự lái xe: Nếu không tự lái xe, lỡ như ngồi xe mà tài xế không đưa cô đến nơi thì cô biết làm sao? Tự lái xe tuy hay bị lạc đường, nhưng ít ra cô vẫn còn cầm vô lăng ngồi trên xe.

Tần Huân thực sự không hiểu được lý luận này của Sầm Từ, anh lại hỏi cô, bản đồ chỉ dẫn cô rẽ trái, vì sao cô không đi theo? Thật ra Sầm Từ rất muốn lái xe theo chỉ dẫn bản đồ, nhưng cô thường nghĩ chỉ đường sẽ không thể nào chính xác hoàn toàn.

Ví như có một lần hướng dẫn chỉ cô đi thẳng 500m rồi quay xe, vấn đề là, khi cô đi thẳng 500m rồi, bên trái chỉ có dải phân cách cây xanh, làm gì có lối quay xe nào? Chẳng lẽ muốn cô nghiền nát dải phân cách để đi qua sao...

Sầm Từ cũng không khách sáo, lái xe vào khu chung cư một cách đường hoàng, sau đó đỗ xe trên lối đi bộ gần chỗ bảo vệ các cổng.

Khu nhà và bãi đỗ xe phân riêng, cô không tiện lái xe vào sâu bên trong nữa, mà quan trọng hơn, nếu tìm bữa một chỗ đỗ xe rồi lúc sau lại không tìm được thì cô sẽ rất xấu hổ.

Tần Huân đi ra đón Sầm Từ, nhìn thấy cô, anh thở phào nhẹ nhõm, sau khi gọi điện anh chợt hối hận, hơn nửa đêm rồi lỡ cô không nhớ đường mà đi lạc thì...

Thật tạ ơn trời đất.

“Tình hình bây giờ thế nào?” Vừa gặp Tần Huân, Sầm Từ lập tức hỏi.

Tần Huân có đôi chân dài, nên sải bước rất nhanh: “Mọi việc đều diễn ra như mong muốn của chúng ta, chỉ có điều, tình hình nghiêm trọng hơn một chút.”

***

Căn hộ của Tần Huân nằm ở tòa đơn nguyên tọa lạc giữa vị trí cao cấp, cách xa hướng ra vào khu chung cư, nên cực kỳ yên tĩnh.

Khi đến gần tòa đơn nguyên, Sầm Từ vô thức ngước mắt lên nhìn trời đêm, hôm nay có trăng khuyết, thỉnh thoảng nó lại bị một vài đám mây che khuất, trong mông lung, mờ ảo.

Không hiểu sao Sầm Từ chợt nhớ tới trăng hạ huyền ngày Mẫn Vi Vi xảy ra chuyện, ánh trăng ấy liếc nhìn một cái thôi cũng đủ lạnh thấu tim.

Đêm nay không phải trang hạ huyền, nhưng nhìn cũng tựa như sương mù trời thu, cảm giác vô cùng buốt lạnh.

Bên trong căn hộ của Tần Huân sáng trưng.

Vừa mới bước vào, Sầm Từ đã ngửi thấy mùi đồ vật bị cháy khét, lòng thầm giật mình.

Thang Đồ đang ở trong phòng khách, đứng tựa vào cửa phòng ngủ, sau khi thấy Sầm Từ thì hất cằm về phía phòng ngủ phụ, sau đó giơ ngón cái tay phải lên chỉ ra sau lưng mình, Sầm Từ liên hiểu vấn đề.

Sầm Từ còn chưa vào phòng ngủ phụ, thì đã thấy Bùi Lục từ trong đó bước ra, chào hỏi cô một tiếng, rồi thoáng liếc vào trong phòng, nhỏ tiếng nói: “Đáng sợ kinh khủng, tôi phá án nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp trường hợp thế này.” “Đã nửa đêm rồi, đội trưởng Bùi vất vả quá.” “Vất vả gì đâu, tôi là cảnh sát mà, chuyện nên làm thôi.” Sầm Từ gật đầu một cái, rồi từ từ tiến vào căn phòng.

Ánh sáng phòng ngủ phụ mờ tối, khi Sầm Từ vừa bước vào mấy bước chân, bóng hình cô dường như bị ánh sáng tăm tối trong phòng nuốt chửng, Bùi Lục vô thức liếc nhìn bóng lưng Sầm Từ, không hiểu sao, trong lòng anh bỗng trào dâng một cảm giác bất thường.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv