Cách Một Cảnh Cửa

Chương 67: Bóng đen



“Ý cậu là, tôi và bố cậu là cá mè một lứa hả?” “Đương nhiên.” Sầm Từ buồn cười, lúc này mới nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Thế cậu nói thử xem, cậu với tôi có lợi ích chung gì?” Trạm Tiểu Dã im lặng một lúc, có lẽ cậu ta thật sự không thể trả lời được câu hỏi này, nên kiểm lý do khác: “Chị là bác sĩ điều trị của tôi.” “Rốt cuộc giờ cậu mới nhớ tôi là bác sĩ điều trị của cậu hả?” Sầm Từ cười khẽ, hỏi lại cậu ta: “Thể sao cậu lại giấu giếm tôi?” Trạm Tiểu Dã cười khẩy: “Chị muốn biết chuyện gì?” “Cậu đã làm gì bố cậu vậy?” “Tôi nói rồi, lão không phải bố tôi!” Trạm Tiểu Dã hạ giọng xuống, nét mặt không vui: “Với lại không phải tôi làm gì lão ta, mà là tự lão có tật giật mình, nên mới bị mắc bẫy.” Rốt cuộc vẫn dùng mánh lới, xem ra suy luận trước đó của Sầm Từ không hề sai.

“Cậu không tin tối, nên ngay từ đầu đã không định thú thật với tôi, thật ra cậu đã tỉnh dậy trong cơ thể Trạm Tiểu Dã từ rất lâu rồi, Tiểu Dã đến tìm tôi, cậu không ngăn cản, mục đích là vì muốn tìm một con dao phải không?” Sầm Từ nói chuyện nhẹ nhàng êm ái: “Không thẳng thắn với nhau, sao có thể đứng cùng một chiến tuyến?” “Chẳng lẽ mục đích của bác sĩ Sầm đơn giản chăng?” Trạm Tiểu Dã cười khẩy phản pháo.

Sầm Từ nhướng mày, chờ cậu ta nói tiếp.

“Chị sàng lọc bệnh nhân đến khám bệnh, nói thẳng ra là để phân loại địa vị khách hàng, đúng chứ? Người có danh vọng, có sức ảnh hưởng mới lọt vào mắt bác sĩ Sâm, vì sao đây? Thứ nhất là nhiều tiền, thứ hai là bước đệm cho danh tiếng của chị.

Bác sĩ Sầm sẽ tiếp đón dân thường sao?” Trạm Tiểu Dã lạnh lùng nói: “Bề ngoài chị tỏ ra đạo đức, nhưng thực tế chị vẫn dựa dẫm vào quyền lực đó thôi? Chị không muốn can dự vào chuyện nhà họ Trạm, bởi vì chị biết rõ một khi can dự vào thì sẽ đặc tội đến Trạm Xương.” Sầm Từ không nổi cáu trước lời lẽ này, đôi môi cô khẽ cong lên, “Cho nên?” “Cho nên?”

“Đúng, cho nên mục đích cậu tới tìm tôi là gì? Cậu thừa biết tôi sẽ không cùng chiến tuyến với cậu, cũng không muốn can dự vào chuyện đúng sai của nhà họ Trạm các cậu.

Cậu đến tìm tôi, chẳng nhẽ chỉ là để mắng tôi một trận sao?” Sầm Từ nở nụ cười: “Thế này không giống tính cách của cậu lăm.” Nhân cách chính của Trạm Tiểu Dã khiêm tốn lễ phép, cậu ta sẽ không dám chửi thẳng vào mặt người khác, nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã âm hiểm nhẫn nhục, cũng sẽ không chạy đến chửi thẳng vào mặt người ta.

Quả nhiên, lúc sau Trạm Tiểu Dã nói rõ ràng: “Tôi tới chỉ để cảnh cáo chị, nếu chị đã không muốn dính líu vào chuyện này, vậy tốt nhất là đừng nhúng tay vào chuyện chỗ ở của Trạm Xương, chị đừng phá hỏng chuyện tốt của tôi!”

Sầm Từ ngước mắt lên, ánh mắt đượm nụ cười, tựa như hoa đào mùa xuân đang hé nở.

Cô nói: “Tìm tôi xin giúp đỡ, vậy phải tin tưởng tôi trước, về điểm này, bất kể là cậu hay Trạm Xương cũng chưa từng làm được.

Tôi không thể làm con dao cho cậu, đồng thời cũng không bằng lòng thành nơi trú nạn của Trạm Xương.

Nhưng cậu phải hiểu một điều, vẫn còn một mối quan hệ luôn tồn tại trong cuộc sống này.” Trạm Tiểu Dã hơi hơi nheo mắt lại hỏi: “Là gì?” “Mối quan hệ lợi ích.” Sầm Từ hất cằm về phía Tần Huân, ra hiệu cho cậu ta hiểu: “Tôi không muốn nhúng tay vào không có nghĩa là người khác cũng không được nhúng tay vào.

Họ đều là doanh nhân, ràng buộc với nhau bằng mối quan hệ đối bên cùng hưởng lợi, hôm nay anh giúp tôi việc này, ngày mai tôi giúp anh việc khác, có qua có lại mới toại lòng nhau.” Trạm Tiểu Dã thầm nghiến răng, đôi mắt nhìn chằm chặp Tần Huân như sắp bốc lửa.

Bữa tiệc nào cũng đều giống nhau, dù có sắp xếp thêm một cuộc bán đấu giá gây quỹ xóa đói giảm nghèo, ủng hộ khuyến học, thì bữa tiệc hôm nay vẫn không khác gì một nơi để xây dựng quan hệ và trao đổi quyền lợi.

Cũng không biết có phải vì đêm qua ngủ ngon hay không mà tâm trạng Trạm Xương tốt hơn nhiều, ông ta mua liền một lúc năm món đồ cổ, hơn thế nữa còn công bố tại chỗ quyết định tài trợ xây dựng trường học cho khu vực miền núi nghèo khó.

Sầm Từ nhìn Trạm Xương đứng trên sân khấu, cười thầm trong bụng.

“Rõ ràng bản thân là kẻ nham hiểm, mà còn muốn ngụy trang thành ánh mặt trời sưởi ấm thế gian, bác sĩ Sầm đang nghĩ như vậy phải không?” Có thêm một người đứng bên cạnh, Sầm Từ chỉ ngửi thấy mùi rượu chỉ thoang thoảng, còn đầu toàn mùi nước hoa.

Sầm Từ không thích đàn ông sặc mùi nước hoa, vì trong ấn tượng của cô không có mấy người biết cách dùng nước hoa sao cho phù hợp.

Vả lại tuy nước hoa nam trên thị trường đến từ nhiều thương hiệu lớn, nhưng cô vẫn chỉ ngửi thấy mùi hóa học nồng nặc, không thể nào thơm bằng mùi hương tự nhiên của cơ thể hoặc mùi sữa tắm.

Là Châu Quân.

Từ khi Sầm Từ bước vào sảnh, Châu Quân đã nhìn thấy cô, tiệc qua tới hơn nửa anh ta mới tới tìm cô, Sầm Từ cảm thấy con người này thật sự rất nhẫn nại.

“Tổng giám đốc Châu bắt đầu nghiên cứu tâm lý học từ khi nào vậy?” Cô giả vờ hỏi đùa.

Châu Quân cầm ly rượu vang, rất ra dáng một doanh nhân thành đạt, thoáng chốc khiển Sầm Từ suýt quên mất hình ảnh anh ta nửa chết, nửa sống trong bệnh viện: “Thương nhân mà, mắt nhìn đời cũng hiểm độc hơn nhiều.” Anh ta cười nói: “Nhưng như bác sĩ Sâm, tiệc tùng kiểu này cũng không phù hợp với con người cô nhỉ.” Sầm Từ rất thông minh đáp trả: “Có lẽ tổng giám đốc Châu cứ nói thẳng, Tần Huân còn không hợp với tôi hơn.” Châu Quân bật cười: “Mắt nhìn của bác sĩ Sầm còn sắc bén hơn cả tôi nữa, nhưng cấu này là do bác sĩ Sầm nói đấy, tôi chỉ cảm thấy cô không thích tiệc tùng kiểu này thôi.

Với tính cách của cô, chắc hẳn cũng ghét cảnh lừa gạt trên thương trường, thế nên cô và tổng giám đốc Tần là người của hai thế giới.” Sầm Từ mỉm cười, không nói thêm nhiều về chủ đề này, cô hỏi thẳng Châu Quân: “Mẫn ViVi thế nào rồi?” “Rất khỏe mạnh.” Châu Quân thẳng thắn nói: “Ít nhất, cô ấy đang dần dần chấp nhận tôi, tôi nghĩ đám cưới tổ chức như bình thường chắc sẽ không có vấn đề gì.” Sầm Từ hiểu ra: “Thảo nào.” Châu Quân thắc mắc, hỏi Sầm Từ nói thảo nào nghĩa là sao.

“Thảo nào hôm nay tổng giám đốc Châu lại bình tĩnh, vui vẻ đứng đây nói chuyện với tôi.” Âm nhạc xung quanh lúc này chuyển sang tiết tấu nhẹ nhàng, giọng nói của Sầm Từ cũng nhỏ xuống.

Trước đây Châu Quân còn hận không thể nghiền nát cô thành tro bụi, nay lại có thái độ ôn hòa, xem ra tình trạng của Mân ViVi đã ổn định, hoặc có thể nói, trước mặt tình trạng Mân ViVi năm trong tâm kiểm soát của Châu Quân.

Châu Quần biết Sầm Từ nghĩ gì, bèn mỉm cười: “Thật ra tôi đến đây nói chuyện với bác sĩ Sầm chỉ vì ViVi là bệnh nhân của cô, tôi cần thông báo với cô tình hình gần đây của cô ấy.

Quan trọng nữa là, hiện giờ cô ấy cần được yên tĩnh.”

Nói lòng vòng quanh co, nhưng quan điểm rất rõ ràng, thật ra Châu Quân đến đây chỉ để cảnh cáo cô một chuyện, là cô đừng hòng làm phiền Mẫn Vi Vi.

Sau khi Châu Quân đi chỗ khác, Sầm Từ không nhịn nổi mà cười thầm trong bụng, cô là thú dữ thiên tai gì hay sao, mà hết người này người khác đến cảnh cáo cô vậy.

Sầm Từ nhìn sang chỗ khác, xuyên qua những bóng người, cô thấy Tần Huân đang đứng gần cửa sổ, khi nãy có người nói chuyện với anh, nên anh chọn nơi yên tĩnh và không khiến nhiều người chú ý, hiện giờ người ấy đã đi rồi, đang nói chuyện với Tân Huân là một người khác.

Là Trạm Tiểu Dã.

***

Tới hơn nửa đêm tuyết mới ngừng rơi.

Sau khi về đến nhà, Cẩm Từ đánh răng rửa mặt, nhưng không đi ngủ ngay.

Cả căn nhà lúc này tắt hết đèn, chỉ còn duy nhất cây đèn sàn trong phòng khách đang sáng, Cẩm Từ ngồi dựa vào ghế sô pha đọc sách.

Rèm cửa sổ chưa kéo vào, ánh đèn muôn màu của thành phố phản chiếu trên tấm kính.

Trong nhà rất ấm áp, trên người Sầm Từ lại đắp thêm một chiếc chăn lông cừu mềm mại, khiến cô càng muốn làm biếng.

Rất lâu sau, Cẩm Từ mới vươn tay với lấy di động trên bàn uống nước, màn hình sáng lên, giờ đã là mười hai giờ ba mươi phút.

Hừng đông sắp lên rồi.

Sầm Từ đặt sách xuống, giơ tay xoa mắt, ngay lúc cô vừa buông tay thì chợt thấy một bóng đen nấp trong góc tường gần phòng ngủ, tốc độ của bóng đen này rất nhanh, chớp mắt đã biến mất.

Cả người Sầm Từ cứng đờ, cảm giác lạnh lẽo, mất kiểm soát bắt đầu chạy dọc sống lưng

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv