Cách Một Cảnh Cửa

Chương 69: Tôi xin chị



Hình như...

là cảm giác lo lắng không tên, nhưng anh không rõ mình đang lo lắng cho bản thân, người bên cạnh, hay lo cho Sầm Từ.

Bùi Lục cứ nhìn chằm chằm bóng lưng Sầm Từ, mãi cho đến khi cô chìm trong bóng tối, anh ta mới nhận ra phần nhiều trong sự lo lắng này là sợ hãi.

Dường như bóng đêm đang đồng hành cùng Sầm Từ.

Bóng tối không chỉ nuốt chửng cô, mà còn nuốt chửng cả những người xung quanh cô.

Có cảm giác như không thể ngăn cản nổi nó, đuổi nó cũng không đi, ngược lại nó còn sinh sôi nảy nở.

Bùi Lục không biết tại sao mình lại có cảm xúc này, cho đến khi nghe thấy tiếng nói chuyện của Trạm Tiểu Dã trong phòng, anh mới hoàn hồn.

Trạm Tiểu Dã bị còng một tay lên đầu giường, cả người ngồi trên đó, đầu gục xuống, tay còn lại thì luồn vào mái tóc.

Ban đầu Trạm Tiểu Dã còn thì thầm lẩm bẩm, càng về sau giọng nói càng to.

Sau khi vào phòng, Sầm Từ đứng trước mặt Trạm Tiểu Dã, không làm phiền cậu ta, chỉ quan sát tình hình.

Tần Huân ra khỏi phòng ngủ chính, vào phòng ngủ phụ, thấy Bùi Lục đứng đó nhìn chăm chú nên càng cảm thấy kỳ lạ hơn, nhưng anh cũng không hỏi nhiều, mà trực tiếp vào thẳng phòng ngủ phụ, đến bên cạnh Sầm Từ, không tỏ thái độ gì.

Từ nãy đến giờ Trạm Tiểu Dã vẫn cứ gục đầu xuống, có lẽ giọng nói của những người khác trong phòng không ảnh hưởng gì đến cậu ta.

Tiếng lẩm bẩm ban đầu rất kỳ quái, Cẩm Từ nghe thấy rõ, có lẽ đây là những âm thanh vụn vỡ được nói với tốc độ nhanh mà Trạm Xương từng nhắc đến với Sầm Từ.

Rõ ràng, Trạm Tiểu Dã đang nói chuyện, nhưng không ai hiểu cậu ta nói gì, như thể cậu ta đang niệm chú vậy.

Dần dà, giọng nói trở nên mạch lạc hơn, Sầm Từ nghe thấy tiếng hai người nói chuyện.

Nói chính xác là giọng nói của hai người cùng phát ra từ cơ thể một người.

“Giết ông ta đi.” “...

Không được, mày không thể làm như thế.” Giọng nói đầu trầm thấp, hung dữ, cay nghiệt, giọng nói sau sợ sệt, gấp gáp.

Sầm Từ nhận ra, giọng xúi bây giết người chính là nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã, còn giọng sau là của nhân cách chính, cũng là giọng nói ban đầu của cậu ta.

Cô thầm giật mình, không ngờ nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã lại muốn lấy mạng Trạm Xương.

Từ trước đến nay Sầm Từ vẫn luôn chờ nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã ra tay, cậu ta muốn cô gọi mình là Trạm Dã, ghét cái tên Trạm Tiêu Dã, cũng có nghĩa cậu ta ghét sự yếu đuối của Trạm Tiêu Dã.

Trên thực tế, đúng là Trạm Dã quả quyết hơn Trạm Tiểu Dã rất nhiều.

Vì thế, những gì cô làm mấy ngày nay đang từng bước một ép Trạm Dã nổi điên.

Chuyện này cần phải xem ai kiên nhẫn hơn ai.

Trạm Dã luôn muốn vạch trần bí mật nhà họ Trạm, chủ yếu là muốn ép Trạm Xương đầu hàng, không thể né tránh bí mật.

Cậu ta đã tính toán xong theo ý mình, muốn mượn tay Sầm Từ để đạt được mục đích, nhưng Sầm Từ mãi không trả lời, có vẻ như có ý định phủi tay không muốn làm.

Xét về tính cách, quả thực Trạm Dã có thể giữ được bình tĩnh hơn Trạm Tiểu Dã, nhưng trước đây Sầm Từ nghĩ, suy cho cùng cũng chỉ là đứa bé mười tám tuổi, dù giữ được bình tĩnh đến mấy cũng nằm trong giới hạn của cậu ta, một khi vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu ta thì sao?

Trạm Dã đã có kế hoạch ra tay với Trạm Xương, mục đích chính là ép ông ta phát điên.

Nhưng đúng lúc này Tần Huân lại chen chân vào, tìm cho Trạm Xương một chỗ trú an toàn, Khi Tần Huân đưa ra quyết định này, Sầm Từ hiểu rõ ràng, làm gì có chuyện anh giúp Trạm Xương chứ? Anh chỉ đang muốn ép Trạm Dã, khiến cậu ta không chịu nổi nữa phải ra tay.

Đây là một ván bài, vốn Trạm Dã sẽ không thua, nhưng cậu ta đã thua rồi, thua bởi vì tuổi đời còn trẻ.

Với tất cả hành vi của cậu ta với Trạm Xương thì, thật ra dù ông ta có sống ở chỗ Tần Huân cũng không giúp ích được gì, đến nửa đêm vẫn sẽ nhìn thấy cái bóng đó, nhưng Tần Huân cho Trạm Xương uống thuốc ngủ, để Trạm Xương ngủ một giấc thật ngon, thậm chí hôm Giáng sinh ông ta còn có tinh thần tổ chức lễ ra mắt sản phẩm mới.

Nếu Sầm Từ phán đoán không sai, giả dụ Tần Huân không nhúng tay vào, thì đến hôm Giáng sinh, ngay trước ống kính, Trạm Xương chắc sẽ không giới thiệu tình hình sản phẩm mới mà thay vào đó là công bố những bí mật bẩn thỉu và đen tối nhất chôn giấu trong đáy lòng mình.

Nếu Trạm Dã có thể giữ được bình tĩnh thì sẽ nghĩ đến chuyện Trạm Xương dùng thuốc ngủ, dù sao chăng nữa ông ta cũng không thể dùng thứ này thường xuyên, nên bỏ lỡ Giáng sinh thì vẫn còn tết Dương lịch, dù trốn được tết Dương lịch thì vẫn còn đêm Giao thừa, tóm lại sẽ có thời cơ thích hợp để Trạm Dã đạt được mục đích.

Trạm Dã xuất hiện vào buổi tiệc tối ngày hôm đó, mục đích có hai việc, một là cảnh cáo Sầm Từ không giúp đỡ thì đừng lo chuyện báo động, hai là muốn biết được chỗ ở hiện giờ của Trạm Xương.

Còn chuyện Sầm Từ muốn làm duy nhất ở bữa tiệc đó là đây Trạm Dã cho Tần Huân.

Mà Tần Huân lại “đáp ứng” lời cầu xin của Trạm Dã.

Anh nói địa chỉ của căn hộ cho Trạm Dã như thế nào Sầm Từ không biết, nhưng dựa theo hiểu biết của cô về phong cách làm việc của Tần Huân, anh ắt sẽ hành động trong lặng lẽ.

Trạm Dã đã mắc cầu.

Sáng hôm trước khi xảy ra sự việc, Sầm Từ thông báo cho Thang Đồ nhờ Bùi Lục giúp đỡ, mỗi người một tay.

Chuyện này từ kế hoạch cho đến giai đoạn phát triển, Sầm Từ không hề nêu rõ với Tần Huân, cô không quen hợp tác với người khác, cùng lãm là Sầm Từ gọi Thang Đô đến, kế lại sơ qua tình hình cho cô ấy biết, Thang Đô là bạn với Sầm Từ nhiều năm, đương nhiên không cần hỏi nhiều cũng hiểu.

Nhưng Tần Huân không giống như thế, thời gian hai người quen nhau chưa lâu, theo lý mà nói không thể hiểu ngầm ý nhau được, nên về chuyện này cô không trông mong anh giúp đỡ được gì, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến bí mật nhà họ Trạm, không thể nói với ai, vậy nên cần gì phải kéo người vô tội vào cùng? Thế nhưng Tần Huân lại chủ động mời Trạm Xương.

Khi anh quyết định như vậy, Sầm Từ hiếu, anh đã tham gia vào chuyện này rồi.

Không bàn bạc trước với cô, nhưng lại làm việc rất chu đáo kín kẽ, ăn rơ với kế hoạch của cô một cách lạ kỳ.

Cho đến tối nay, kế hoạch của Sầm Từ thuận lợi thành công, quả thật cũng khiến cô ngạc nhiên.

Trạm Dã và Trạm Tiểu Dã vẫn đang đối thoại.

“Người đáng chết là ông ta! Tại sao đến lúc quan trọng mày lại chùn tay? Ông ta nợ mày, nợ cả Thiến Thiến” “Ông ta là bố tao...

Không được, không được.” “Vậy Thiển Thiển thì sao?” “Thiên Thiên...

Thiến Thiến...” Cả người Trạm Tiểu Dã run lên: “Tao không biết, tao không biết...

tạo có lỗi với cậu ấy...

tao xin mày, mày hãy giết tao đi!” Nói xong, Trạm Tiểu Dã ngẩng phắt đầu lên nhìn Sầm Từ, khuôn mặt đau khổ: “Bác sĩ Sầm, tôi xin chị...” Sầm Từ đứng đó không hề nhúc nhích, mím môi, mày hơi chau lại.

Bỗng nhiên nét mặt Trạm Tiểu Dã thay đổi, cậu ta nhìn chằm chằm Sầm Từ với vẻ hung tợn: “Đồ nhiều chuyện! Đều tại cô đã phá hỏng chuyện của tôi! Cả anh nữa...” Cậu ta chỉ tay vào Tấn Huân, đôi mắt ẩn giấu trong bóng đêm thấp thoáng sự dữ tợn, rồi cậu ta gân cố lên gào: “Trạm Xương đã cho anh cái gì mà anh lại giúp ông ta như thế? Các người đều là hung thủ! Hung thủ!” Tần Huân giống như Sầm Từ, im lặng không nói, lặng lẽ nhìn chằm chặp Trạm Tiểu Dã.

Hình như Trạm Tiểu Dã gào thét mệt rồi, cậu ta lại gục đầu xuống, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nét mặt lại thay đổi, mang theo sự cợt nhả, chế giễu, giọng nói cũng thay đổi, không hề giống vẻ rụt rè của Trạm Tiểu Dã, cũng không giống vẻ cay nghiệt của Trạm Dã, mà đây là giọng nói của đàn ông trung niên, tràn ngập sự châm biếm...

“Giám đốc Tần, anh nghĩ gì trong lòng tôi biết thừa, bác sĩ Sầm trẻ trung xinh đẹp, anh muốn ngủ với cô ta.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv