Cách Một Cảnh Cửa

Chương 66: Là vận may ba đời của tôi



Bất kể Sầm Từ hay Tần Huân đều có tên trong danh sách khách mời của Trạm Xương, hơn thế Trạm Xương còn chủ động gọi điện cho Sầm Từ và Tân Huân, vì thế ghế ngồi trong khu nghỉ ngơi của bữa tiệc đều có tên của hai người.

Tần Huân thì khỏi phải bàn, đứng đầu trong giới kinh doanh cũng chỉ có vài người, nên về cơ bản mọi người đều biết mặt nhau, cho nên khi Tần Huân vừa xuất hiện, tất nhiên sẽ thu hút mọi sự chú ý.

Nhưng Sầm Từ thì khác, cô không phải người trong giới kinh doanh, nếu lúc trước không xảy ra chuyện của Mẫn Vi Vi thì hôm nay cô cũng chỉ là người đi theo Tân Huân, cùng làm thì người ta sẽ tướng cô là bạn gái dự tiệc cùng anh.

Trước đây Sầm Từ vốn chỉ nổi tiếng trong ngành tâm lý, nhưng vụ án của Mẫn Vi Vi giúp cô nổi danh khắp chốn, hơn nữa lần này Trạm Xương còn đích thân mời cô đến, nên mọi người chắc hẳn sẽ rất tò mò về vị bác sĩ tâm lý có khả năng thao túng ý thức người khác trong vô thức, rốt cuộc trông như thế nào.

Sầm Từ khoác tay Tần Huân bước vào, ngay lập hiểu thế nào là cảm giác “vạn người nhòm ngó“.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xoá trong đêm Giáng sinh, còn trong phòng là vô vàn ánh mắt tập trung, soi xét, như thế muốn nuốt sống Sầm Từ.

Cô vẫn giữ nụ cười trên môi, cố gắng hết sức khiến bản thân trông thật tự nhiên, mà nói nhỏ với Tần Huân: “Anh cảm thấy trong số những ánh mắt này có bao nhiêu cái là sợ tôi?” Tân Huân mỉm cười: “Không nên dùng chữ 'sợp với cô, tôi thấy ngược lại, trong đây là những ánh mắt hâm mộ của đàn ông và sự ghen tị của phụ nữ.”

“Sao anh lại nói vậy?” “Đàn ông hâm mộ tôi có bạn gái xinh đẹp, phụ nữ thì ghen tị với vẻ xinh đẹp của bạn gái tôi.” Sầm Từ thở dài: “Nghe cứ như về đọc nhịu vậy, tôi nghĩ phụ nữ ghen tị thì đúng, còn về đàn ông, có vẻ họ đang tò mò hơn là hâm mộ.

Phụ nữ ghen tị vì tôi có thể đứng bên cạnh anh, đàn ông đa phần sẽ suy đoán chẳng nhẽ tôi có năng lực tới vậy sao.”

Tần Huân buồn cười vì câu nói đùa của Sầm Từ, đang định trêu lại có mấy câu, thì có người chủ động đến chào hỏi.

Sầm Từ định tránh đi một lát, nhưng Tân Huân khẽ khàng ôm eo, tiến sát gần cô, thì thầm nói: “Bây giờ tất cả mọi người đều đang chăm chăm nhìn, cô nên ngoan ngoãn đi theo tôi thì hơn, ngoài ra, hôm nay Châu Quân cũng đến đây.”

Sầm Từ hiểu nỗi lo lắng của Tân Huân, càng bị nhiều người để ý thì càng nên yên phận thủ thường, ít nhất nếu cô không muốn gây rắc rối cho anh.

Nghĩ thì như thế, nhưng thực tế chưa tới mười mấy phút Sầm Từ đã sắp không chịu nối, cuộc đối thoại của bọn họ toàn là những cầu khách sáo lịch sự, hoặc không thì bàn chuyện hợp tác kinh doanh.

Trong hoàn cảnh này Tần Huân như cá gặp nước, còn vào tai cô thì cứ như chuyện viển vông hão huyền.

Đúng là không giới thì không thể nào quên được.

Nhưng cũng phải nói, giả dụ hôm nay là buổi hội thảo tâm lý học, Sầm Từ cũng không được tự nhiên thoải mái, cô thật sự rất ghét những bữa tiệc hội họp như thế này.

Quý ông nào đến chào hỏi bắt chuyện cũng đều tò mò về Sầm Từ, cuối cùng nói với Tần Huân một câu: “Tổng giám đốc Tấn, có giai nhân làm bạn, hâm mộ anh quá.”

Tần Huân mỉm cười dịu dàng, trả lời lại luôn: “Là vận may ba đời của tôi.” Suốt bữa tiệc, anh luôn tự cho mình là bạn trai cô.

Trong thời gian tạm nghỉ, Sầm Từ nói với Tần Huân: “Không ngờ anh lại được nhiều người chào đón như vậy.” Tần Huân lấy cho cô miếng bánh ngọt, vô tư, thoải mái không quan tâm đến vô số ánh mắt xung quanh, cố gắng đóng tốt bộ phim tình cảm sâu nặng, cười nói dịu dàng: “Cô nói vậy khiến tôi rất buồn, xem ra trong lòng cô không hề có chỗ cho tôi.”

Sầm Từ đón lấy đĩa bánh, cô không biết đáp lời Tần Huân ra sao, nên chỉ cười mà không nói thêm gì.

Nhưng không ngờ Tần Huân lại tốt bụng giải thích: “Công ty chúng tôi có quyền lên kế hoạch và đưa vào kinh doanh những thương hiệu hàng đầu thế giới, thế nên cô đã hiểu rồi chứ.” Hiểu rồi.

Dù Cầm Từ không phải người trong giới này, nhưng cô cũng hiểu được mối quan hệ lợi ích trên thương trường.

Trạm Xương tranh thủ thoát thân trong lúc bận rộn, tìm đến chỗ ít người nói chuyện với Sầm Từ và Tần Huân.

Hôm nay sắc mặt Trạm Xương hồng hào hơn nhiều, không còn vẻ mất hồn, mất vía như hôm qua nữa.

“Tổng giám đốc Tần, may nhờ có anh, tối qua tôi ngủ rất ngon, rất lâu rồi tôi không ngủ sâu giấc đến vậy.” Trạm Xương cầm ly rượu vang, nhấp một ngụm, sau đó lại nhỏ giọng nói: “Chú Năm gác đêm cho tôi, chú ấy nói cả đêm không hề phát hiện bóng đen nào.” Tần Huân đáp lại: “Ngủ ngon là được rồi, nếu tổng giám đốc Trạm không chê, xin mời cứ ở lại tự nhiên.” “Chê sao được, cho dù hôm nay tổng giám đốc Tần không chủ động đề nghị, tôi cũng phải mặt dày xin anh cho ở lại.” Trạm Xương thở dài: Thằng bé Tiểu Dã nó trúng tà rối, trước khi khai tiệc nó lại gọi điện thoại cho tôi, cực kỳ lạnh lùng nói rằng...”

Ông ta ngừng một lát.

Có vẻ hơi xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Đừng tưởng là tôi trốn đi thì nó sẽ không tìm thấy.” Dùng từ “trốn“.

Đối với một Trạm Xương đã quen hô mưa gọi gió mà nói, thì quả thật là một sự sỉ nhục.

Tần Huân lắc nhẹ ly rượu, khẽ nói: “Nếu tổng giám đốc Trạm nghĩ trốn được bao lâu hay bấy lâu, thì cứ yên tâm ở lại nhà tôi, an ninh khu đó rất tốt, nếu không phải cư dân ở đó hay người từng đến thăm hỏi thì sẽ không được vào.” Trạm Xương gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Sầm Từ vẫn luôn ngồi im lặng bên cạnh không xen vào cuộc trò chuyện, Trạm Xương đang định hỏi ý kiến của cô, thì phát hiện thấy cô đang nhìn phía sau lưng mình, không biết đang nhìn gì.

Ông ta cũng quay đầu lại xem, sắc mặt bất chợt thay đổi.

Là Trạm Tiểu Dã.

Cậu ta lặng lẽ đứng yên trong một góc phòng, không giao tiếp với bất cứ ai, tựa như kẻ thầm lặng đang quan sát cảnh tượng náo nhiệt.

Trạm Xương là người thích khoe mẽ, nhưng có ưu điểm là bảo vệ vợ con rất chặt chẽ, thế nên trong bữa tiệc nhiều người không nhận ra Trạm Tiểu Dã.

Khi Trạm Xương thấy Trạm Tiểu Dã, cũng đúng là lúc cậu ta nhìn về phía này, Trạm Tiêu Dã nhẹ nhàng nở nụ cười, y hệt như đứa con ngoan ngoãn trước đây.

Những hành động này lại khiến Trạm Xương sợ đến mức mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, ông ta vội lấy di động gọi cho gã Năm.

Chẳng mấy chốc gã Năm đã chạy tới, Trạm Xương chau mày nhỏ tiếng quát, hỏi gã rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bề ngoài gã Năm là đối tác kinh doanh của Trạm Xương, nhưng qua mấy lần gặp Sầm Từ nhận ra, thực chất gã Năm làm việc cho Trạm Xương, Trạm Xương rất tin tưởng gã, bữa tiệc hôm nay cũng do gã chuẩn bị.

Gã Năm cũng rất khó xử nói: “Anh Xương, cậu ấy muốn vào đây, anh nói xem em cũng đâu thể cản cậu ấy ngoài cửa được, dù sao cậu ấy cũng là con trai anh.” Sắc mặt của Trạm Xương lúc này đã rất khó chịu, ông ta bực mình phất tay, gã Năm nhanh chân chạy đi tiếp khách.

“Dù gì cũng là bố con, đầu thể đến mức không nói chuyện được với nhau.” Sầm Từ nhẹ nhàng nói.

Trạm Xương chau mày, hạ giọng xuống rất thấp: “Bác sĩ Sâm, nói thật với cô, bây giờ tôi còn chẳng biết nó là ai, sao dám nói chuyện với nó nữa.” Sầm Từ cười nhạt: “Cậu ấy là Tiểu Dã, dù hiện giờ đã bị nhân cách thứ hai khống chế.

Tổng giám đốc Trạm, tôi vẫn chỉ có một câu muốn nói với ông, vấn đề phải được giải quyết, trốn tránh không phải biện pháp hay.” Trạm Xương mím chặt môi, không đồng ý.

Đúng lúc này có người tìm Trạm Xương, ông ta vẫy tay ra hiệu rồi đứng lên đi qua.

Trong suốt quá trình đó tuy Sầm Từ không nhìn thấy Trạm Tiểu Dã, nhưng rõ ràng cảm thấy cậu ta vẫn đang nhìn phía này bằng ánh mặt âm u.

Khi bữa tiệc bắt đầu, Tần Huân nói chuyện riêng với các đối tác kinh doanh, Cẩm Từ mới tách ra một mình.

Cô biết, trò hay chuẩn bị bắt đầu.

Quả nhiên, ngay lúc cô lấy đĩa đựng hoa quả thì có người cản đường cô.

Sầm Từ ngước mắt lên nhìn, là Trạm Tiểu Dã.

Cô thầm thở dài trong lòng, dù sao vẫn còn trẻ tuổi, kế hoạch có chu toàn đến mấy cũng sẽ thất bại vì sự bồng bột.

Trạm Tiểu Dã không còn lịch sự và e ngại với Sầm Từ như trước đây, mà hỏi cô bằng giọng điệu lạnh buốt: “Bao che cho hung thủ giết người cô thấy yên lòng không? Bác sĩ Sâm, cô đừng quên, cô đứng ở phe tôi đấy.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv