Cách Một Cảnh Cửa

Chương 65: Cô ấy thích anh đúng không



Tần Huân kiên quyết nắm chặt tay Sầm Từ, kéo cô vào trong cửa hàng: “Tin tôi đi, tối nay cô không làm nhân vật phụ được đâu.” Cửa hàng này có cái tên rất đơn giản, chỉ một chữ “WAN”, nhưng đừng thấy một chữ này mà lầm tưởng nó đơn giản thật, WAN là thương hiệu thời trang rất nổi tiếng.

Tên thương hiệu WAN được lấy từ họ của bà chủ cửa hàng, cô ấy là nữ hoàng đứng đầu trong giới thiết kế, chỉ tập trung thiết kế hai loại váy, gồm váy dạ hội và váy cưới.

Nhưng tất cả các mẫu váy do cô ấy thiết kế đều là hàng độc khó mua, đã nhiều lần được trình diễn các sàn diễn quốc tế.

Sầm Từ biết cửa hàng này từ lâu, nó nằm giữa khu đô thị cũ, tận sâu trong cuối con ngõ.

Từ khi thành lập tới khi nối tiếng, thương hiệu WAN dân mở thêm nhiều chi nhánh trong thành phố, tuy không nhiều, nhưng dù là chi nhánh nào thì địa điểm và cách bài trí cửa hàng cũng đều giản dị và mang phong cách riêng.

Ở thành phố Nam chỉ có duy nhất cửa hàng này là mộc mạc, không bắt mắt nhất, thậm chí đến biến hiệu trang hoàng cũng không có, chỉ khác một chữ WAN cách điệu trên tường, hơn thế nữa, cửa hàng này còn không giống cửa hàng, nói thẳng ra nó giống studio hơn.

Về chuyện này, bà chủ Vạn từng trả lời phỏng vấn rồi, cô ấy nói bản thân là người tin vào số mệnh, số mệnh của mỗi người cao thấp khác nhau, cô ấy may mắn hơn mọi người một chút.

Cửa hàng đầu tiên của WAN chính là studio cô ấy có ở thành phố Nam, cũng là nơi khởi điểm cho sự thành công, vì vậy cô ấy vẫn giữ nguyên mọi thứ như ban đầu không thay đổi gì, cũng không muốn thay đổi, sợ sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của mình.

Hơn nữa cô ấy là dân gốc thành phố Nam, kể cả khi đã nổi tiếng cô ấy vẫn giữ một thói quen, đó là mỗi khi thiết kế mẫu váy mới, cô đều đến cửa hàng đầu tiên này.

Cô ấy nói, cửa hàng cũ này như có linh hồn riêng của nó, khi cô ấy không có linh cảm sáng tạo chỉ cần tới đây là sẽ có linh cảm.

Sầm Từ khá may mắn, cô đến đúng lúc bà chủ cũng đang ở trong cửa hàng.

Nhưng có lẽ bà chủ Vạn biết trước Tần Huân sẽ mời khách đến đây, nên cô ấy mới dặn nhân viên chuẩn bị sẵn trà, bánh, hoa quả.

Đứng từ ngoài nhìn vào trong studio rất giản dị, nhưng bên trong lại trang hoàng vô cùng bắt mắt, đặc biệt là không gian làm việc của bà chủ Vạn được thiết kế khá thơ mộng, chỉ một màu trắng tinh, trên bức tường được trang trí bằng họa tiết lông vũ, tựa như đang lơ lửng giữa những đám mây trắng, cao không thể với tới.

Tuy nhiên, bà chủ Vạn không phải kiểu người cao ngạo khó gần, mà ngược lại rất nhiệt tình, quan trọng nhất là cô ấy vô cùng nóng bỏng, quyến rũ.

Rất hiếm khi cô ấy nhận lời mời phỏng vấn, cũng không phải người thích xuất hiện công khai theo cách rầm rộ hoành tráng, Sầm Từ đã xem những video cũ trước đây, thầm nghĩ ở ngoài chắc cô ấy còn đẹp hơn trong video, quả thực trông cô ấy có gây hơn một chút, trông không bị chỉnh sửa giống như trong video.

Bà chủ Vạn rất ưu ái Tần Huân, váy áo được chuẩn bị sẵn đều là những mẫu thiết kế số lượng có hạn, Sầm Từ nghĩ đúng là bà chủ đã dốc hết sức mình.

Thậm chí cô ấy còn đích thân đưa Sầm Từ đi thay đồ, vừa khen dáng cổ đẹp, vừa lén hỏi cô có phải người yêu của Tân Huân không?

Sầm Từ trả lời khéo léo, nói mình là bạn dự tiệc.

Bà chủ Vạn nhìn Sầm Từ qua gương, cười nói: “Tiêu chuẩn của anh chàng Tần Huân này cao lắm, bao nhiêu cô gái theo đuổi cậu ta, cũng chưa từng thấy cậu ta đưa ai đến cửa hàng của tôi thử quần áo.”

Trái tim Sầm Từ loạn nhịp, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, thản nhiên: “Chắc là đến trung tâm mua sắm hoặc đến các cửa hàng khác.” “Thể tại sao cậu ấy không đưa cô đến trung tâm mua sắm? Cửa hàng của tôi cũng không phải ai thích vào cũng được, bởi ở đây ngoài váy dự tiệc, chỉ có váy cưới thôi.” Bà chủ Vạn buộc chặt dây áo cuối cùng cho cô, nửa cười nửa không.

Bỗng nhiên Sầm Từ thở gấp gáp.

Cuối cùng Sầm Từ chọn một chiếc váy dạ hội màu đỏ, rực rỡ, da cô vốn cũng rất trắng, chất vải ren mỏng và màu sắc bắt mắt này khiến cô trông càng trắng ngần mịn màng hơn.

Thật ra còn một bộ khác màu trắng sữa, Sầm Từ lưỡng lự không biết chọn bộ nào, Tần Huân cười nói mặc cả hai bộ, nhưng cô thấy vậy không cần thiết, đâu phải gái hồng lâu nổi tiếng chứ.

Cô không thích tham dự những bữa tiệc như này, bình thường cũng không tham dự.

Tần Huân chọn chiếc màu đỏ cho cô, anh nói, màu sắc này có thể khơi dậy dã tâm của cô.

Dã tâm? Cô làm gì có dã tâm chứ?

Mãi tới lúc đã lên xe, Tần Huân mới nói cho cô: “Bề ngoài cô có vẻ không tranh với đời, nhưng trên thực tế cô có dã tâm, dã tâm chôn sâu trong xương cốt, sau đó nó toát ra từ ánh mặt.” Sầm Từ im lặng nhìn anh.

Tần Huân không lái xe ngay mà quay sang đối mặt với ánh mắt của cô, mỉm cười nói: “Là dã tâm khiến cho kẻ khác buông vũ khí đầu hàng.” Sầm Từ hiểu ra, trợn mắt lườm anh: “Tôi còn tưởng là gì ghê gớm, anh cứ nói thẳng là tôi quyến rũ đàn ông đi.” “Cô không muốn quyến rũ, nhưng đàn ông lại không kiềm chế nổi mà bị quyến rũ.” Tần Huân thích dáng vẻ cô đôi co, không bình tĩnh lý trí, mà hơi ngây thơ, như thế này mới giống một cô gái bình thường: “Quan trọng nhất là, cô mặc bộ váy này rất hợp, cực kỳ xinh đẹp.” Sầm Từ nghe câu nói này từ miệng Tần Huân, thì trái tim lại bắt đầu không yên phận mà đập như trống dồn, cô liếc mắt khẽ cười: “Từ vựng khen người của anh thực sự nhạt nhẽo quá.” Tần Huân chịu thua, dịu dàng nói nhỏ: “Có những lời tôi không biết nên diễn đạt thế nào, chỉ đơn giản là thấy cô rất đẹp.”

Câu này thật là...

Nhưng không hiểu sao Sầm Từ cảm thấy nó khiến cô hoảng hốt, đỏ mặt hơn cả những câu chữ hoa mỹ trong tiểu thuyết.

“Bà chủ Vạn cũng cảm thấy anh đẹp trai.” Cô nương theo câu nói của anh để chuyển sang chủ đề khác: “Cô ấy thích anh đúng không?” Chẳng những chuẩn bị sẵn các thiết kế tuyệt vời nhất, lúc hai người ra về bà chủ Vạn còn lưu luyến trông theo, ánh

mắt dịu dàng tình cảm tựa như viên pha lê thẫm nước, vừa ngại ngùng bẽn lẽn vừa quyến rũ mê hồn, Cẩm Từ không tin Tần Huân không nhận ra.

Hoặc là...

Sầm Từ suy nghĩ phức tạp hơn, quan hệ của hai người họ vốn không đơn giản, ví như Trạm Xương, tình nhân bên ngoài không đếm hết, kết hôn rồi mà còn vậy.

Mặt hàng vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như Tân Huân dù không có bạn gái chính thức, thì xung quanh cũng sẽ không thiếu nhân tình.

Gương mặt Tẩn Huân tỏ vẻ khó hiểu: “Thích tôi ư? Tôi thấy cô hiểu lầm rồi, bà chủ Vạn mở tiệm kinh doanh, với ai cũng rất nhiệt tình.” Sầm Từ không tranh cãi với anh, chỉ nở nụ cười mà không nói gì thêm.

Cô vẫn có thể phân biệt được giữa nhiệt tình và thật lòng thích ai đó, nhưng Sầm Từ không chắc Tần Huân có phân biệt rõ hay không.

Tuy nói là tiệc Giáng sinh, nhưng bữa tiệc này giống như tiệc xã giao giữa những người quyền quý hơn.

Địa điểm tổ chức diễn ra tại đại sảnh của khách sạn bảy sao của thành phố Nam, đây là nơi cao nhất trong thành phố, không cần đứng trước cửa sổ cũng có thể thấy phong cảnh nhộn nhịp sầm uất và ánh đèn neon nhấp nháy liên tục dưới hai khu đô thị cũ, mới của thành phố.

Đúng như Tần Huân nói, Sầm Từ muốn ẩn mình trong bữa tiệc xa hoa này quả thực rất khó, vừa bước vào sảnh, cô đã trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv