Cách Một Cảnh Cửa

Chương 52: Tôi đến đón cô tan làm



Không cần phải nói, Thang Đồ đã đoán ra được.Câu lạc bộ Môn có hai văn phòng kiêm phòng điều trị, cũng là hai căn phòng lớn nhất.

Một cửa sổ của văn phòng quay về phía đường cái, hướng ra vị trí cổng chính của câu lạc bộ.

Qua cánh cổng chạm hoa bằng sắt có thể nhìn thấy khu vực công cộng, là một con đường một chiều rợp bóng cây.

Còn cửa sổ căn phòng còn lại quay về phía vườn hoa, so với căn phòng kia thì yên tĩnh hơn một chút, mùa hè thướng hoa mùa đông ngăm tùng.

Căn phòng có thể nhìn thấy vườn hoa là văn phòng của Sầm Từ, khi chọn phòng điều trị, Thang Đồ chủ động nhận căn phòng gần đường, nói rằng mình thích ồn ào, nếu bình thường không có việc gì, cô sẽ ngắm cảnh.

Nhưng Sầm Từ biết, Thang Đồ nhường căn phòng ở vị trí đẹp nhất cho mình.

Lúc này, ở chếch hướng cửa sổ phòng làm việc của Thang Đồ, cách một cánh cổng chạm hoa bằng sắt, Thang Đồ nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ dưới tàng cây hòe xù xì.

Chiếc xe đó Thang Đồ không lạ lẫm gì, chiều nay trước khi bệnh nhân đến khám, Thang Đồ lơ đãng lướt mắt qua cửa sổ, thì chiếc xe đó đã đỗ ở đó.

Khi ấy cô còn tưởng là xe của khách hàng nên không để ý, bây giờ Dương Tiểu Đào nhắc nhở, cô mới thấy là lạ.

Để phòng mình hiểu lầm, Thang Đồ hỏi Dương Tiểu Đào Thêm câu nữa: “Bệnh nhân của bác sĩ Sầm đã về chưa?” Dương Tiểu Đào hiểu ý Thang Đồ, trả lời: “Vẫn chưa về, nhưng vị khách đó có lái xe đến đón, xe của khách chưa bao giờ đỗ ngoài câu lạc bộ.

Bác sĩ Thang, hôm qua chiếc xe này cũng đã đến đây.” Thang Đô ngạc nhiên: “Hôm qua cũng đến?” “Vâng ạ, có điều hôm qua chị phải tiếp nhiều bệnh nhân, lại không chỉ có mỗi chiếc xe đó dừng bên ngoài, nên có thể chị không phát hiện ra.

Nhưng em thì nhớ biển số xe này, 1818,nghĩa là sắp phát tài, sắp phát tài.” Thang Đồ không bao giờ nghi ngờ năng lực quan sát của Dương Tiểu Đào, cô nàng là tiếp tân kiêm trợ lý của câu lạc bộ Môn, nhưng năng lực làm việc thì không thể coi thường, bất cứ khách hàng nào đến đây Tiểu Đào đều nhớ rõ, không cần xem tư liệu cô cũng biết đây là ông nào, kia là bà nào, khách hàng đến câu lạc bộ đều thích Dương Tiểu Đào.

Đây cũng là lý do tại sao tuy câu lạc bộ Môn cực kỳ ít người nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ phải tuyển thêm nhân viên, ngoài cô lao công ra, Dương Tiểu Đào gần như là đa-zi-năng.

“Có ai xuống xe không?” Thang Đồ hỏi.

Dương Tiểu Đào không buồn nghĩ, liền đáp: “Hôm qua có người xuống xe, đeo kính râm, hôm nay cũng xuất hiện, đều là cùng một người cả.” Thang Đổ nghĩ kĩ lại tình cảnh hôm qua.

Sau khi khám xong Thang Đồ đi siêu thị để mua một ít thức ăn và đồ ăn vặt, không biết cô có nhìn thấy chiếc xe kia không nhỉ? Dương Tiểu Đào căng thẳng hỏi Thang Đồ: “Theo dõi chị hay bác sĩ Sầm vậy?” Thang Đồ định trả lời, nhưng nghĩ thế nào liền hỏi ngược lại cô nàng: “Tại sao không phải là theo dõi em?” Dương Tiểu Đào hùng hồn đáp: “Thứ nhất, em chỉ là một trợ lý quèn, không có bất cứ giá trị nào để theo dõi; Thứ hai, nếu theo dõi em, vậy tôi qua về nhà em đã nhìn thấy đuôi của chiếc xe đó rồi.” “Cô Tiểu Đào, được lãm, mấy năm làm việc ở câu lạc bộ Môn, năng lực phân tích logic ngày một lên rồi đó.” Dương Tiểu Đào không hề cảm thấy chuyện này đáng tự hào, thật ra cô nàng đang lo lắng phát khiếp đi được, liền hỏi Thang Đô: “Rốt cuộc ai trong hai chị đặc tội với người ta vậy?” Khi chưa đến câu lạc bộ Môn, Dương Tiểu Đào cảm thấy làm việc ở phòng khám tâm lý rất ngầu, đi ra ngoài với nghề nghiệp này, ánh mắt mọi người nhìn cô sẽ tràn ngập tò mò và cô cũng cảm thấy giá trị bản thân tăng cao.

Nhưng khi làm rồi cô mới biết mọi thứ không hề dễ dàng, bình thường có không chỉ tiếp xúc với những người kỳ lạ, mà ngay cả Thang Đô và Sầm Từ lẽ phái bình thường nhất trong câu lạc bộ cũng có lúc biến thành không bình thường...

Có người bình thường nào cứ dăm ba ngày lại nhận được một cuộc điện thoại đe dọa và quấy rầy chứ? Hoặc không làm gì thì cũng có phóng viên truyền thông đóng giả làm khách tư vấn chạy đến để đào bới bí mật.

Như hiện giờ, Dương Tiểu Đào thậm chí còn không dám thoải mái mở hàng chuyển phát nhanh, những loại hàng đóng túi thì dễ hơn, nhưng với những hàng đóng hộp thì cô phải cẩn thận, vì không biết chừng sau khi mở ra sẽ là thứ gì đó máu me đầm đìa hoặc là trò đùa dai thô tục.

Trước đó không lâu câu lạc bộ nhận được một món quà, một chiếc thùng cực to, sau khi Dương Tiểu Đào tỉ mỉ suy tính loại trừ hết các khả năng như chuột chết, chó chết, rắn chết, ếch nhái chết và cũng không thể có người chết bên trong, thì cô mới dám mở thùng, không ngờ bên trong chiếc thùng lớn có một chiếc thùng nhỏ, bên trong chiếc thùng nhỏ có một thùng nhỏ hơn...

cuối cùng cô lấy ra được một chiếc hộp chỉ to bằng lòng bàn tay.

Chiếc hộp màu đen, phía trên không viết gì, song có thể nghe thấy tiếng tích tắc vọng qua vỏ hộp.

Dương Tiểu Đào liền báo cảnh sát, khi cảnh sát đến mới biết đối phương gửi cho bọn họ một thứ mô phỏng bom hẹn giờ, dù chỉ là giả, nhưng cực kỳ giống hàng thật, ngoài việc nó không nổ ra thì dù là vẻ bề ngoài hay trọng lượng, dây nối, đồng hồ tính giờ đều không khác gì đó thật cả.

Khi ấy Dương Tiểu Đào còn tưởng là bom thật, suy nghĩ đầu tiên của cô là: Đậu má, nếu lần này thoát chết, bà đây nhất định sẽ nghỉ việc không làm nữa! Cô thầm nghĩ mình đang ở độ tuổi như hoa như ngọc, chẳng lẽ ngày nào cũng phải chịu đựng việc luyện gan này hay sao? Nhưng sau khi sóng gió trôi qua, Dương Tiểu Đào lại cảm thấy, ôi dào, cùng làm cũng chỉ là chuyện thế này thôi.

Hôm nay, sự việc đáng sợ lại tiếp diễn...

Hơn nữa còn táo tợn hơn trước, có một người lạ mặt đang rình rập họ.

Sắc mặt Thang Đổ lúc này đã nghiêm lại.

Logic loại trừ của Thang Đồ cũng giống như Dương Tiểu Đào, cô nhớ lại chuyện tối đó đã nói ở nhà Sầm Từ, cũng không quên câu cuối cùng Tấn Huân nhắc nhở, Thang Đô thầm nghĩ chẳng nhẽ là người của Trạm Xương ư? Nếu là người của Trạm Xương thì họ định làm gì? Cướp người? Đừng hòng.

Hay chẳng lẽ bám theo đến nơi vắng vẻ thì ra tay? Cuối cùng khách hàng của Sầm Từ cũng rời đi, quả nhiên có một chiếc xe van đúng giờ đến đón.

Vị khách đó là phụ nữ, khi ra khỏi phòng điều trị thì đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, cả người che chắn kín mít, có thể nhận ra là người nổi tiếng.

Khi không còn người ngoài, Thang Đồ nói chuyện chiếc xe kia với Sầm Từ.

Sầm Từ đi tới trước cánh cửa chớp, kéo một lá ra, đưa mắt nhìn, rồi thản nhiên nói: “Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh được.” Nói đoạn, cô kéo rèm cửa lên.

“Cậu làm gì thế?” Thang Đồ vội giữ cô lại.

Sầm Từ quay đầu nhìn Thang Đồ, thấy khó hiểu: “Trong phòng nóng như thế, cậu còn kéo rèm cửa vào, không thấy bí

à?

Sự thản nhiên của Sầm Từ đều lọt vào mắt Thang Đồ, cô không biết nên cảm thấy vui hay buồn, bèn thở dài: “Cậu không sợ Trạm Xương lén giở trò với cậu à? Cậu là con gái, dù thế nào cũng là cậu bị thiệt, dù cậu đã giấu mệnh lệnh vào đâu ông ta, nhưng đó cũng đâu phải là bom?”

Sầm Từ cười nhạt: “Gặp phải loại người hung dữ, độc ác như Trạm Xương ai mà không sợ? Nhưng mình không thể sợ ông ta được.”

Thang Đồ định nói Sầm Từ to gan, thì đúng lúc nghe thấy Dương Tiểu Đào kêu lên đầy ngạc nhiên: “ƠI!” Sầm Từ nhìn ra ngoài qua cửa sổ chớp đã kéo lên một nửa, cô thấy có một chiếc xe lặng lẽ đỗ ở gần cổng chính chạm hoa bằng sắt.

Thang Đồ cũng nhìn thấy, lập tức nhận ra chiếc xe đó, bèn hằng giọng nói: “Ôi chao, vị thần nào thế kia?” Là vị thần nào xuất hiện, mọi người đều đã rõ như lòng bàn tay.

Cửa xe mở ra, Tần Huân bước xuống.

Sắc trời bên ngoài tiêu điều, âm u.

Cây hòe già bên cạnh đường đã sáng đèn, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ, ấm áp, những bóng đèn lớn, bé hoặc ẩn nấp hoặc lộ diện giữa những hàng cây, hắt bóng xuống con đường dài.

Trên người Tần Huân mặc chiếc áo khoác cashmere tối màu dài qua đầu gối, bên trong là sơ mi màu sáng, quần tây phẳng phiu, phía sau là ánh đèn neon rực rỡ sắc màu như dải ngân hà, ánh sáng trong không gian ấy còn tràn ngập nét dịu dàng trên khuôn mặt anh.

Tần Huân lấy điện thoại ra, cúi đầu ấn một dãy số.

Sầm Từ nhìn qua khe hở, bàn tay đang để trong túi bỗng nhiên nóng bừng, sau đó đầu ngón tay vừa chạm vào thì điện thoại đã rung lên, trái tim Sầm Từ cũng vì thế mà run rẩy theo.

Cô quay đầu lại, Thang Đồ đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy hứng thú.

Bà tám.

Sầm Từ nhận điện thoại.

Giọng nói du dương đầu bên kia vọng tới: “Tôi tới đón cô tan làm.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv