Nói đến đây, Tần Huân ngừng lại, ngón tay gõ nhẹ vào cốc nước: “Còn về nhân cách chính của Trạm Tiểu Dã, quả thật một khi sợ chuyện nào đó là cậu ta cứ né tránh không nhắc đến, do vậy quanh năm suốt tháng cậu ta không thể thoát khỏi áp lực tinh thần cực lớn, nhưng theo tôi, nếu chuyện này liên quan trực tiếp đến Trạm Xương, vậy có thể Trạm Tiểu Dã đang bảo vệ ông ta, hay nói cách khác là bảo vệ danh tiếng nhà họ Trạm.” Sầm Từ suy nghĩ hồi lâu, rồi gật đầu: “Suy luận này cũng có lý, nếu Trạm Tiểu Dã một lòng muốn bảo vệ danh dự nhà họ Trạm, vậy thì có thể giải thích được tại sao cậu ta chịu tổn thương tinh thần nặng nề nhưng không hề lên tiếng, điều này cũng làm rõ được lý do vì sao sau khi nhân cách thứ hai xuất hiện lại có thái độ thù địch với Trạm Xương, quyết tâm phải hạ bệ Trạm Xương bằng được, bởi nhân cách thứ hai cho rằng Trạm Xương là căn nguyên gây ra mọi đau khổ.”
Tần Huân gật đầu, mỉm cười: “Đúng thế.” “Được rồi, giám đốc Tần, anh là chuyên gia à.” Thang Đổ cố ý giả vờ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn lướt qua bàn tay Tần Huân đang cầm cốc, nhoẻn miệng cười: “Không chỉ có thể bắt kịp mạch suy nghĩ của Tiểu Từ của chúng tôi, mà còn phát hiện ra một vấn đề quan trọng.
Dứt lời, Thang Đồ nhìn Sầm Từ, thầm ra hiệu cho cô bằng ánh mắt.
Sầm Từ nhận được ám hiệu của Thang Đồ, bèn hơi hạ mặt xuống nhìn, bàn tay Tân Huân lúc này đang cầm chiếc cốc, một tay ngoặc vào quai cốc, ngón cái nhẹ nhàng ma sát miệng cốc...
Sầm Từ chợt nhớ tới bữa ăn hôm trước, khi anh cẩm ly rượu vang cũng làm động tác y như vậy, khi ấy cô còn cho rằng có khả năng cao anh biết thôi miên.
Nhưng bây giờ xem ra đây giống như một động tác theo thói quen của anh hơn.
Sầm Từ lặng lẽ rời mắt đi, cúi đầu nhấp một hớp nước.
Nét mặt của Tần Huân thản nhiên: “Không đến mức chuyên gia, chỉ là tôi nghĩ gì nói nấy thôi.
Ngoài ra, Tiểu Từ, ở Tử Đình cô đã đạt được mục đích, con người Trạm Xương dù ở thế yếu, nhưng ông ta sẽ nghĩ mọi cách để cô phải ngậm miệng.
Sầm Từ im lặng.
Về chuyện ở Tử Đình, Thang Đồ vẫn chưa biết rõ, bèn gặng hỏi Sầm Từ, Sầm Từ bảo cô chỉ dùng một vài thủ thuật nhỏ, ngay cả thôi miên sâu cũng không dùng.
Thang Đồ ngạc nhiên: “Không phải chứ, Trạm Xương là người đã trải qua sóng to gió lớn, tại sao lại mắc sai lầm không đáng có vậy? Sầm Từ thẳng thắn: “Tôi cũng không ngờ tâm trí của ông ta lại dễ khống chế như vậy.” Nhưng Tần Huân thì lại nói: “Càng là người như Trạm Xương, cô càng dễ khống chế, vì tối nay ông ta chỉ nhìn cô bằng nửa con mắt, một khi đối phương đã kiêu ngạo khinh địch, thì lại càng có lợi cho những chuyên gia như cô.” Nghe vậy Sầm Từ mỉm cười, hơi nghiêng đầu, khẽ thở dài: “Thà tôi tin kỹ thuật của mình cao siêu, chứ không muốn thừa nhận mình ăn mày.” “Nhưng đáng tiếc, ăn may một lần thì gọi là may mắn, ăn may hai lần thì thật sự được lời lớn rồi.
Tuy nhiên, với Trạm Xương cô ăn may được một lần, nhưng lần sau nếu cô muốn mọi thông tin từ ông ta thì cực kì khó.” Sầm Từ mím môi, cả người uể oải tựa vào sô pha, rồi thờ ơ buông một câu: “Chính vì biết ăn may khó kiếm, thế nên tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.” Thang Đồ ngẩn người, sau đó thốt một tiếng “A”.
Ngược lại Tần Huân thì tò mò, anh cười nhìn Sầm Từ, ánh mắt dịu dàng: “Nói nghe xem nào.” Thang Đồ ngồi đối diện với hai người họ, nên cô nhìn rõ nét mặt Tần Huân lúc này có cảm giác vừa nuông chiều vừa yêu thương, sao cô cứ cảm nhận được hương vị tình yêu thế nhỉ.
Thang Đồ chợt nghĩ, vậy rốt cuộc thái độ của Sầm Từ với Tần Huân là như thế nào? Rõ ràng là không phản cảm, bởi nếu không đã không để anh vào nhà, dù trước đó anh có ơn cứu mạng cô.
Nhưng có thiện cảm không? Thang Đồ không thể nhìn thấu suy nghĩ của Sầm Từ.
Ánh mắt Sầm Từ dừng trên khuôn mặt Tần Huân, hồi lâu cô mới nói: “Để đề phòng bất trắc, trước đó tôi đã cất một mệnh lệnh trong đầu Trạm Xương, nếu không có gì bất thường xảy ra, lần sau tôi muốn tiếp tục mọi thông tin từ miệng ông ta thì cũng không quá khó khăn.”
Miệng nói là vậy song trong lòng Sầm Từ lại đang nghĩ một chuyện khác.
Nếu Tần Huân là cao thủ thôi miên, vậy chắc hẳn anh sẽ nghĩ ngay đến chuyện cô có thể cất giấu một mệnh lệnh trong đầu Trạm Xương, nhưng câu hỏi ban nãy của anh thật sự rất giống như không hề nghĩ đến, đương nhiên cộng thêm động tác tay cọ nhẹ vào miệng cốc như một thói quen, quả thật anh rất giống với người chỉ biết về lý thuyết tâm lý học, không hề hiểu thôi miên.
Liệu có phải anh đang giả vờ không? Không phải Sầm Từ không nghĩ đến khả năng này, chuyện này rất có thể xảy ra, nhưng nếu anh đang thực sự giả vờ, vậy thì chỉ có thể nói con người Tân Huân này giấu mình quá kỹ, lừa được cả hai bác sĩ tâm lý.
Tần Huân nghe Sầm Từ nói bèn gật đầu tỏ ra đã hiểu.
Thật ra trong lòng Sầm Từ đang chờ Tần Huân hỏi tiếp, có một câu rất hay, hỏi càng nhiều sơ hở càng nhiều, anh càng cố tình che giấu, thì từ những câu hỏi cô lại càng phát hiện ra thêm manh mối.
Nhưng điều khiển Sầm Từ thất vọng là Tân Huân không hề hỏi gì thêm, ngược lại Thang Đô lại hỏi những câu đáng lẽ ra Tân Huân nên hỏi.
“Hôm nay cô không moi được nhiều thông tin đúng không?” Sầm Từ nhẹ nhàng đáp: “Không nhiều, nhưng cũng đủ.” Cô thừa nhận những gì Tân Huân nói, hôm nay tuy cô đã trải qua một phen hú vía, nhưng không có gì nguy hiểm.
Trạm Xương là người điên cuồng, đúng là ông ta không coi cô ra gì, nên mới tiện cho cô nhân cơ hội ra tay.
Cô dẫn dắt tâm trí ông ta, đồng thời làm rối loạn khái niệm thời gian.
Nhà kho sắp sập, cô bé bị đá đè lên...
Khi ấy Trạm Xương nghe nói Trạm Tiểu Dã ở bên trong, cũng chỉ có một mình ông ta vào nhà kho thôi.
Khi ấy phòng VIP ồn ào, tiếng la hét của đám gã Năm trở thành khung nên thuận lợi nhất cho Sầm Từ truy vấn Trạm Xương.
Cô hỏi Trạm Xương, có phải nhà kho đó không còn nữa? Trạm Xương nói, không phải, nó chỉ bị sụp mất một góc, một góc bị cháy, nhưng không nghiêm trọng.
Cô lại hỏi, cô bé ấy túm chặt lấy ống quần ông? Trạm Xương: Phải.
Cô hỏi: Ông do dự.
Trạm Xương: Phải.
Tại sao?
Ông ta im lặng.
Sầm Từ thay đổi góc độ để hỏi ông ta, dù gì ông cũng đang vào nhà kho để cứu người, tại sao lại do dự khi đối diện với cô bé? Do ông không có đủ thời gian ư? Rất lâu sau Trạm Xương mới trả lời: Không phải không đủ thời gian, mà là tôi không thể cứu cô bé.
Thời gian đủ nhưng không thể cứu.
Sầm Từ lại hỏi Trạm Xương thêm một câu khác: Trong nhà kho có những gì? Lần này, thời gian im lặng của Trạm Xương ngày càng dài, hơn nữa vì ở gần Trạm Xương nên Sầm Từ có thể thấy rõ được sự thay đổi trong mắt ông ta, từ do dự, lúng túng và bốn chốn chuyển sang lạnh lẽo u ám.
Cho đến bây giờ Sầm Từ vẫn nhớ như in ánh mắt ấy của ông ta.
Ánh mắt tỏ ra quyết không để lại hậu họa.
Sầm Từ không thể ép ông ta tiếp tục đi sâu vào tiềm thức hơn nữa, đành hỏi một câu cuối cùng: Cô bé bị đá đè là Thiên Thiển đúng không? Thật ra Sầm Từ đã ích kỷ nghĩ rằng có thể cô bé bị đá đè không phải là Thiển Thiển, tuy nghĩ như vậy khá hổ thẹn, vì dù là ai đi chăng nữa thì cũng bị đè sống dưới tảng đá đó.
Nhưng khi ấy Sầm Từ chỉ nghĩ rằng, nếu không phải là Thiên Thiến, vậy chuyện này có thể không liên quan đến Trạm Xương Nói thật, cô không muốn dính dáng đến Trạm Xương, càng không muốn đến cuối cùng thứ mà cô tìm ra được chính là bí mật nhà họ Trạm đang cố che giấu.
Những câu trả lời của Trạm Xương làm lòng cô lạnh như tro tàn.
Ông ta nói:
“Phải.”