Đưa đi đón về...
trong khi Sầm Từ biết anh sống ở khu đô thị cũ, cô cảm thấy Tần Huân đang mất công quá, nhưng Tân Huân lại chẳng cảm thấy vậy, vốn dĩ thành phố Nam này không quá rộng, từ khu đô thị cũ đến khu đô thị mới cũng không xa nhau là mấy.
Lúc đầu Sầm Từ không đồng ý.
Chuyện làm mất thời gian của người khác thế này không khác nào gánh thêm món nợ ân tình, chưa kể trước đây Tần Huân đã giúp đỡ cô rất nhiều, thậm chí còn cứu mạng cô, càng ngày cô càng nợ anh nhiều hơn, chuyện này giống như một quả cầu tuyết càng lăn sẽ càng to, cứ tiếp tục như thế này cô sợ sẽ không chịu nổi.
Tần Huân cưới hỏi Sầm Từ: “Tôi đối xử tốt với cô, cô sẽ cảm thấy khó chịu sao?” Sầm Từ suy nghĩ một lát rồi nói: “Còn hơn thế nữa, tôi sợ mình sẽ quen mất.”
Quen với việc được người khác đối xử tốt, quen việc chờ người khác chủ động hi sinh cho mình, lâu dần sẽ tạo thói quen, sẽ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Đôi khi thói quen là một điều rất đáng sợ, thậm chí cô sợ mình sẽ quen như vậy.
Một khi đã quen rồi thì sẽ sợ bị mất đi, nhưng trên đời, có ai dám đảm bảo sẽ mãi không bỏ đi chứ? Tần Huân nghe cô nói vậy thì bật cười: “Cô sai rồi, con người gặp gỡ qua lại với nhau là một loại thói quen, trong quá trình ấy có sự cho đi và nhận lại, như vậy mối quan hệ mới có thể lâu bền.”
Sầm Từ thì nghĩ hoàn toàn ngược lại, mối quan hệ giữa cô và anh, chỉ có anh cho đi, mà chưa hề có sự báo đáp nào từ cô.
Tần Huân nói: “Cô đang báo đáp.” Anh nói vậy nghĩa là sao? Tạm thời Sầm Từ vẫn chưa muốn hiểu, mà Tần Huân cũng không có ý định giải thích rõ ràng cho cô.
Sầm Từ hiểu vì sao Tần Huân lại đề nghị đưa đón cô đi làm, cô đã lường trước được việc Trạm Xương sẽ không bỏ qua cho mình, cô không sợ tranh cãi bằng lời với ông ta, nhưng Thang Đồ nói đúng, nhỡ ông ta dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu, nham hiểm thì sao? Tần Huân thừa hiểu thủ đoạn của Trạm Xương kinh tởm đến mức nào, nên anh mới để họ biết anh là bạn trai cô, dù sao thì người của Trạm Xương vẫn còn phải nể mặt anh, chưa tới bước đường cùng sẽ không trở mặt với nhau.
Về sau Dương Tiểu Đào có nói với Sầm Từ: Lúc chị bước ra khỏi câu lạc bộ Môn vô cùng hùng dũng, mấy người ngồi trong chiếc xe nọ đang chờ cơ hội để ra tay, mà không ngờ Tần Huân lại mở cửa xe cho chị, tuy em không thấy vẻ mặt bọn họ, nhưng chắc là khuôn mặt đó giống như ăn phải phân vậy, ngẫm lại em thấy hả hê quá.
Sầm Từ nhắc nhở cô: Dương Tiểu Đào, con gái thì nên nói chuyện dịu dàng, lịch sự.
Thấy vậy Thang Đồ cũng tham gia sửa lỗi: Đúng đó Tiểu Đào, sao có thể nói là ăn phân được, phải nói là gặm phân! Sầm Từ cảm thấy, chuẩn mực lễ phép của cả câu lạc bộ Môn đang tụt dốc không phanh.
Nhưng lúc ấy, quả thực Sầm Từ vô cùng khoái trá, nhất là lúc cô ngồi trên ghế phụ, thoáng liếc nhìn sang chiếc xe nọ, cô nhìn rõ người ngồi trong xe chính là gã Năm.
Gã ta không hề đeo kính, đúng lúc này cũng đang nhìn thẳng ánh mắt cô, trong đôi mắt gà không có sự bối rối và xấu hổ khi bị bắt quả tang, chỉ có sự căm giận và không cam lòng.
Tần Huân nói, gã Năm là một kẻ ba gai.
Quả nhiên, khi hai người vừa lái xe đi, đám người đó đã lái xe theo đuôi, xe của bọn họ chạy phía sau, không vượt lên chặn trước, nhưng cũng không cắt đuôi được.
Trên thực tế, Tần Huân không có ý định cắt đuôi xe họ, lúc có thể lái nhanh thì anh rất bình tĩnh, gặp ùn tắc giao thông anh thậm chí còn suy nghĩ cho chiếc xe phía sau.
Sầm Từ cảm thấy, thật ra bản chất của Tần Huân vốn thích đùa ác, trông có vẻ chín chắn ôn hòa, nhưng vẫn có tính trẻ con.
Cô hỏi anh: “Cứ cho họ bám đuôi vậy sao?” “Nếu không thì sao?” Tần Huân cười hỏi.
Sầm Từ nghĩ lại cũng thấy đúng, nếu không thì sao chứ? Lần này cả kẻ theo dõi và người bị theo dõi đều ngầm hiểu nhau rất rõ ràng, gã Năm bám theo, là bởi Trạm Xương không hài lòng về chuyện ở club tối hôm đó, Tần Huân cho họ theo đuổi, là đang nói cho bọn họ biết, bây giờ anh là người chăm sóc cô, nếu bọn họ định làm gì cô thì cũng phải có sự cho phép của anh trước.
Tần Huân thầy cô trầm ngâm suy nghĩ, thì hơi nhấn chân ga.
Sầm Từ phát hiện xe tăng tốc, bất giác quay đầu lại nhìn anh.
Tần Huân mỉm cười nói: “Hay là, chúng ta trêu gã Năm chút?”
“Trêu?” Sầm Từ không hiểu.
Tần Huân khẽ mím môi: “Ngồi yên nhé.”
Anh giẫm mạnh chân ga tăng tốc, chiếc xe lao đi vun vút.
Tuy hiện giờ đang giờ tan tầm, nhưng hôm nay đường phố lại không đông xe cộ, điều này giúp Tần Huân lách qua những chiếc xe khác dễ dàng.
Chiếc xe phía sau thấy đằng trước tăng tốc thì cũng tăng tốc theo, nhanh chóng bám sát xe của Tần Huân.
Sầm Từ thầm nghĩ...
Tần Huân rảnh quá hay sao mà đi trêu bọn họ làm gì.
Cuối cùng chiếc xe của hai người chạy về phía nhà hàng “Ký”, rẽ vào ngõ nhỏ, dừng lại bên đường, xe vừa tắt máy thì gã Năm cũng đuổi tới.
Tần Huân bình tĩnh thong thả xuống xe, sau đó Sầm Từ cũng bước xuống.
Xe của gã Năm bị chặn ngang ở phía bên kia, hiển nhiên gã ta không thuộc đường này, cứ phóng xe đuổi theo mới phát hiện lại không được, tiến không xong, một phía bị tường cản còn một phía thì bị xe của Tần Huân chắn, lùi về đường cũ thì không được, bởi hai bên ngõ nhỏ có mấy đồng đá cùng vài chiếc xe của người dân đổ xung quanh, nếu đi không cẩn thận là tông đổ cả đống.
Gã Năm bực mình quát: “Mẹ kiếp!” Đúng lúc này cửa xe bỗng bị ai gõ mấy cái, gã Năm hạ kính xe một cách khó chịu.
Tần Huân mỉm cười: “Ngay đằng trước là nhà hàng của tôi, dù gì cũng nên vào nếm thử chút chứ?” Gã Năm không xấu hổ, mà cười nói: “Giám đốc Tần còn có thú vui này sao? Khâm phục, khâm phục.” “Đi thằng con ngõ này rồi rẽ phải, sẽ thấy một nhà hàng tên là “Ký“.
Anh Năm, hôm khác anh đưa tổng giám đốc Trạm đến đây, tôi sẽ tự mình vào bếp phục vụ.” “Thể thì ngại lắm.” “Không có gì phải ngại.” Tần Huân nói: “Cứ trả tiền là được.” Sau khi Tần Huân đưa Sầm Từ đi, gã Năm đập tay vào vô lăng chửi thề: “Mẹ kiếp, khi không lại mất một khoản tiền.” Hôm nay nhà hàng rất đông khách, bàn nào cũng đầy người.
Không phải ngày ông chủ vào bếp, nên những khách hàng đến đây chủ yếu là vì xem bình luận trên mạng, nhưng cũng có một vài người đến vì nghe đồn ông chủ rất đẹp trai.
Tần Huân không muốn làm phiền khách hàng ở phòng ngoài, nên đưa Sầm Từ vào phòng ăn riêng.
Trong tâm trạng vô cùng vui vẻ thoải mái, Tần Huân nấu cho Sầm Từ một đĩa cá ngừ vây xanh phương Nam, mà Sầm Từ thì lại sợ tới mức không dám ăn.
Tần Huân nhận ra suy nghĩ của cô, cười nói: “Xem cô sợ gì kìa, không phải là loại vận chuyển đường hàng không như lần trước đâu, cô yên tâm, nó còn tươi đấy.” Sầm Từ cảm thán, cá ngừ vây xanh phương Nam đắt như vậy, mà mới có mấy ngày đã đổi sang con mới, nhà hàng anh đúng là rất đắt khách.
“Ngẫm lại thấy làm bác sĩ tâm lý vừa vất vả vừa lo lắng lại sợ hãi, chi bằng tôi cũng làm đầu bếp, mở nhà hàng còn kiếm được nhiều tiền hơn.” Sầm Từ kêu ca.
Tần Huân rất hoan nghênh ý tưởng này: “Cô có lòng muốn học thì tốt quá, phía sau nhà hàng có cả khu dạy học đã chuẩn bị xong.
Trước tiên nói cho tôi nghe xem, cô biết nấu món gì nào?” Sầm Từ suy nghĩ một lúc rất lâu...
rồi mới dè dặt hỏi anh: “Luộc trứng...
có được không?” Tần Huân nghẹn lời, mất một lúc mới lên tiếng: “Cũng được, dẫu sao...
không phải ai cũng có thể luộc chín trứng gà.” Nhưng trong lòng anh thì thầm nghĩ, hay thôi không nhắc đến chuyện dạy nấu ăn nữa.