Cách Một Cảnh Cửa

Chương 107: Duyên là gì, nghiệt là gì



Trông khá đẹp trai, mày thẳng mắt sáng, mũi cao môi mỏng, trông rất nho nhã.

Dương Tiểu Đào không dám một mình đi xác nhận nghi phạm, cô nghĩ, hình như cô chưa từng xích mích với người đàn ông nào mà thù ghét đến nỗi phải về mặt cô lên bia mộ, hơn nữa lại là người lạ ư? Nếu là người lạ chẳng phải càng đáng sợ hơn sao? Dương Tiểu Đào Sợ dù chỉ nhìn tranh vẽ cũng khiến cô gặp ác mộng.

Thang Đồ vào phòng cùng cô ấy.

Pháo Tên Lửa đưa bức vẽ hoàn thiện ra cho Dương Tiểu Đào xem, cô ấy cẩn thận quan sát một lượt, bỗng sững người lại.

Pháo Tên Lửa ngồi đối diện với Dương Tiểu Đào nên thấy rõ mọi biểu cảm của cô, cậu ta bèn hỏi: “Cô nhận ra người đàn ông này sao?” Bùi Lục và Thang Đồ cũng đồng loạt nhìn bức vẽ, vẻ mặt của hai người này đều trở nên kỳ lạ.

Song Pháo Tên Lửa chỉ để ý phản ứng của Dương Tiểu Đào.

Dương Tiểu Đào nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông trên tờ giấy, một lúc sau mới mở miệng được, giọng nói cô run run: “Sao...

sao lại có thể?” Thang Đồ nhẹ nhàng ôm lấy vai Dương Tiểu Đào, động viên cô: “Em từng gặp hắn ta rồi à? Hay em quen biết hắn ta?”

Tuy bình thường cô bé Dương Tiểu Đào này thích pha trò, nhưng vẫn luôn là một cô gái ngoan, xung quanh cô ấy có nhiều bạn bè, nhưng đa phần đều là bạn nữ, gần như không có bạn nam, vì thế Thang Đồ hay trêu Dương Tiểu Đào rằng khuôn mặt xinh xắn của em uổng phí quá, xung quanh em chỉ toàn là con gái không.

Dương Tiểu Đào nói đùa, em cũng bó tay rồi, bệnh chung của câu lạc bộ Môn mà, không có duyên với bạn khác giới.

Độc thân đúng là bệnh chung của câu lạc bộ Môn, tuy tất cả bọn họ đều quen biết với nhiều người khác giới, nhưng thực sự thân thiết thì chẳng có mấy ai.

Dương Tiểu Đào không còn run rẩy đến nỗi răng va vào nhau lập cập nữa, nhưng nét mặt cô rầu rĩ như sắp khóc, cô ra sức nắm thật chặt tay Thang Đồ, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào: “Sao lại là anh ấy nhỉ? Sao có thể là anh ấy? Tuy em mới chỉ gặp anh ấy một lần, nhưng anh ấy là người lịch sự...” Nói rồi Dương Tiểu Đào lại nhìn Bùi Lục: “Có phải nhầm rồi không? Trên đời này người giống người cũng là chuyện bình thường mà.” Người khác có thể không hiểu Dương Tiểu Đào đang nói gì, nhưng Thang Đồ vừa nghe liền hiểu ngay, cô quay vai Dương Tiểu Đào về phía mình, nghiêm túc hỏi: “Ý em là, hắn ta chính là người đàn ông em gặp trong

đêm Tết Nguyên Tiêu sao?” “Gương mặt rất giống, nhưng, nhưng mà...” Dương Tiểu Đào hoang mang: “Em cảm thấy chắc chắn là nhầm rồi, nhầm rồi...” Bùi Lục không hiểu gì, nhưng nhìn tình trạng này của Dương Tiểu Đào, xem ra cũng không thể hỏi thêm được gì.

Anh ngước mắt nhìn Thang Đồ, hơi nhướng mày lên.

Thang Đồ thở dài, liền kể cho Bùi Lục nghe chuyện của Dương Tiểu Đào ở lễ hội đoán cầu đổ đèn lồng.

Tất nhiên, Thang Đồ không hề đề cập đến chuyện tình lãng mạn yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà chỉ tóm gọn lại bằng một câu: Tiểu Đào từng gặp hắn ta trên đường Thanh Tịch ở hội đổ đèn, hai người đã nói chuyện với nhau.

Nghe xong câu chuyện, Bùi Lục rất ngạc nhiên.

Thang Đồ hiểu anh đang nghĩ gì, liền gật đầu.

Đúng thế, nếu đêm đó Dương Tiểu Đào đã gặp hắn ta, thì có nghĩa là Thang Đồ và Bùi Lục cũng từng lướt qua người đàn ông trên tranh vẽ.

Câu “có duyên nghìn dặm xa vẫn gặp, không duyên trước mặt vẫn cách lòng” giống như cuộc gặp gỡ của Dương Tiểu Đào và người đàn ông đó vậy, nhưng lúc ấy, hai người họ có lẽ chỉ cách nhau mấy chiếc đèn lồng.

Bùi Lục thấy vẻ mặt mất mát và không thể chấp nhận được của Dương Tiểu Đào, dường như đã hiểu ra điều gì đó, anh quay sang nhìn Thang Đồ, ánh mắt Thang Đồ tràn ngập sự bất lực.

Cuối cùng Bùi Lục nhẹ nhàng nói: “Tiểu Đào, cô vẫn phải kể lại cụ thể đầu đuôi câu chuyện hôm đó, như vậy chúng tôi mới có thể điều tra được.” “Các anh muốn điều tra anh ấy sao?” Dương Tiểu Đào ngước mắt nhìn Bùi Lục, vội vã nói: “Chắc hẳn trong chuyện này có hiểu lầm gì thôi?” “Thể cô nghĩ là hiểu lầm gì?” Bùi Lục hỏi Dương Tiểu Đào.

Cô ấy không trả lời được.

Đúng vậy, họ chỉ là vô tình gặp nhau, liệu có thể có hiểu lầm gì được chứ? Nhưng khoan đã...

Dương Tiểu Đào chợt nhớ ra: “Tôi và anh ấy chỉ tình cờ gặp nhau một lần thôi, sao anh ấy lại vẽ chân dung của tôi lên bia mộ?” Đúng thế, tại sao hắn ta lại làm vậy? Người bình thường sẽ không làm trò đó, nhưng người không bình thường thì sao? Bùi Lục nói: “Về chuyện này, phải bắt hắn ta về Sở cảnh sát mới hỏi rõ ràng được.” Nghe Bùi Lục nói vậy, Pháo Tên Lửa cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi: “Đội trưởng, anh biết tên này hả?” Bùi Lục không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh gõ tay trên tờ giấy nói với Pháo Tên Lửa: “Cậu nhìn kỹ lại xem.”

Nhìn kỹ? Pháo Tên Lửa giơ bức vẽ lên trước mặt quan sát cẩn thận, khi nãy Triệu Đại Đảm hợp tác phác họa chân dung, cậu ta đã tiện thể liếc mắt nhìn một cái, song chỉ cảm thấy gương mặt hắn cũng khá được, rồi không quan sát thêm nữa, cậu ta thù ghét những người trông đẹp trai hơn mình, ngoại trừ đội trưởng Bùi.

Bây giờ nghe Bùi Lục nhắc nhở, cậu ta cẩn thận quan sát lại lần nữa, đúng là càng nhìn càng thấy quen mắt, rốt cuộc đã từng gặp ở đâu nhỉ? Pháo Tên Lửa đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, liền quay phắt sang nhìn Bùi Lục, mắt trợn to, miệng há hốc: 'Đội trưởng Bùi, tên này...” Bùi Lục nghiệm mặt lại, không nói gì.

Pháo Tên Lửa nhìn trân trối người đàn ông trên tờ giấy, rồi liếm môi thầm nghĩ, chết tiệt, nghiệp chướng gì thế này? Dương Tiểu Đào không hề nhận ra Bùi Lục và Pháo Tên Lửa đang ra hiệu bằng mắt với nhau, và cũng không quan tâm họ đang nói chuyện gì, cô chỉ nhìn chằm chằm vào bức vẽ, lúc nãy bức vẽ được đặt trên bàn, bây giờ thì bị Pháo Tên Lửa cầm trên tay, do vậy Tiểu Đào chỉ nhìn được mặt sau của bức vẽ.

Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, có mấy tia nắng vàng nhạt hắt lên bức vẽ, nhìn từ góc độ của Dương Tiểu Đào, khuôn mặt người đàn ông biến thành những đường nét, khi thì rõ ràng khi thì mờ ảo, đậm nhạt khác nhau.

Dương Tiểu Đào nhìn mãi, bất ngờ cô ấy hít sâu một hơi, giật lấy bức tranh từ tay Pháo Tên Lửa, đôi tay cô ấy run lên bần bật.

Pháo Tên Lửa còn chưa hết hoảng hốt, thì bị Dương Tiểu Đào làm cho giật mình, cậu ta đang định hỏi cô ấy sao vậy, nhưng Bùi Lục giơ tay ra hiệu cho cậu ấy im lặng.

Pháo Tên Lửa nhanh chóng ngậm miệng lại.

Dương Tiểu Đào mấp máy môi, nhưng không thể nào thốt ra thành tiếng, một lúc sau, cô ấy từ từ và bức tranh trong tay lại, nhưng không vò nát, sau đó lại thả tay, vuốt phẳng bức tranh, rồi nhìn ở góc độ khác, khuôn mặt trên tờ giấy lập tức trở nên méo mó.

Giầy tiếp theo Dương Tiểu Đào hét lên thất thanh, sau đó buông tay ra, bức tranh rơi xuống đất.

Chắc chắn Dương Tiểu Đào đã có phát hiện mới, chẳng những Bùi Lục nhận ra, mà cả Thang Đồ cũng thấy rõ ràng.

Cô kéo Dương Tiểu Đào lại gần, gặng hỏi đã xảy chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt của cô bé vô cùng hoảng sợ, nên giọng nói của Thang Đồ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Dương Tiểu Đào run run chỉ vào bức tranh trên mặt đất, lắp bắp nói: “Ma, ma...

anh ta, anh ta chính là con ma có thể bước trên tường đêm hôm đó.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv