Bình thường trông Bùi Lục dễ gần, nhưng trong công việc anh rất nghiêm túc, khiến người khác không dám lỗ mãng.
Mỗi lần đến câu lạc bộ Môn, Bùi Lục đều mỉm cười chào hỏi Dương Tiểu Đào, nhưng khi ở Sở cảnh sát, anh luôn mang vẻ mặt nghiêm nghị, Dương Tiểu Đào thầm nghĩ, nếu là Thang Đồ, cảnh sát Bùi cũng tỏ vẻ nghiêm túc như vậy sao?
Phía cảnh sát đang cần Dương Tiểu Đào xác nhận một tấm ảnh.
Lúc ngồi trong xe cảnh sát, Dương Tiểu Đào thầm tự nhủ, cô nhớ bản thân mình chưa bao giờ vi phạm pháp luật, cũng tự thấy mình là người tốt, kể cả con kiến ven đường, cô cũng không nỡ giẫm chết, gặp mèo hoang hay chó hoang cũng cho chúng ăn, hơn nữa còn tích cực làm việc và sống lạc quan, cùng lắm là hơi khó tính trong chuyện tìm bạn trai, chẳng lẽ như thế cũng phạm pháp? Nên khi Bùi Lục yêu cầu cô ấy xác nhận một tấm ảnh, tâm trạng thấp thỏm sợ hãi của Dương Tiểu Đào rốt cuộc cũng tan biến một nửa: “Chỉ...
chỉ cần xác nhận một tấm ảnh thôi sao?” Dương Tiểu Đào hỏi Bùi Lục.
Bùi Lục gật đầu, đi trước dẫn đường, suy nghĩ một lát rồi anh nói thêm: “Có thể sẽ làm cô sợ đấy, cô cứ chuẩn bị tâm lý trước đi.”
Một nửa tâm trạng lo lắng còn sót lại khi nãy không có cách nào nguôi ngoại được, qua nét mặt của Bùi Lục, Dương Tiểu Đào đoán tấm ảnh này không hề bình thường.
Có thể làm cô sợ ư? Một thi thể máu me rữa nát? Một hiện trường giết người? Hay là ảnh ma quỷ gì đó? Quan trọng là, tìm cô ấy xác nhận để làm gì? Ngay sau đó Dương Tiểu Đào đã biết được nguyên nhân.
Tấm ảnh Bùi Lục nhắc đến chụp bức tranh được phác họa.
Chính xác hơn là bức chân dung vẽ phác họa trên một tấm bia mộ được cảnh sát chụp lại.
Chân dung được phác họa không ai khác mà chính là Dương Tiểu Đào.
Sau khi biết được nguồn gốc của bức ảnh trong tay cảnh sát, quả thật Dương Tiểu Đào rất hoảng sợ, mặt mày cô tái mét, hai hàm răng và vào nhau lập cập: “Tại sao lại vẽ chân dung tôi lên bia mộ? Tôi...
tôi chưa từng xích mích với ai...
Là ai vẽ vậy?” “Đồng nghiệp của tôi đang vẽ lại chân dung nghi phạm cho nhân chứng xem.” Bùi Lục nói.
Người báo án là nhân viên trông coi nghĩa trang Vĩnh An, người đó nói rằng nửa đêm nửa hôm có người lên vào nghĩa trang giả ma giả quỷ, đến khi trời hửng sáng, nhân viên trông coi lên núi kiểm tra lại bia mộ đó, phát hiện ra chỗ căn ảnh trên bia mộ xuất hiện bức phác họa chân dung một người phụ nữ.
Ngôi mộ đó là một ngôi mộ để trống, tấm bia cũng để trống.
Nhìn thấy cảnh này, nhân viên trông coi nghĩa trang lập tức báo cảnh sát.
Ngôi mộ bị bỏ không cũng có lý do, hồi xưa đã có người đặt mua trước phần mộ đó, sau này dựng bia lên thì không thấy người mua xuất hiện nữa, dần dà ngôi mộ cũng bị bỏ trống, nhiều năm trôi qua, nhân viên nghĩa trang tìm cách liên lạc với người mua nhưng không có kết quả, nên đành phải để kệ nó như vậy.
Nhưng không ngờ nửa đêm hôm đó lại xảy ra chuyện.
Nhân chứng là một người canh gác ở nghĩa trang, mọi người gọi gã là Triệu Đại Đảm, Triệu Đại Đảm vẫn nhớ như in chuyện xảy ra đêm ấy, ông ta kể lại chi tiết tất cả mọi chuyện trước và sau khi gã gặp người đàn ông đó ở nghĩa trang.
Gã luôn miệng nói “rất đáng sợ”, còn kể rằng mặt mũi người đàn ông đó trắng bệch như ma.
Pháo Tên Lửa phụ trách ghi chép lại lời khai của Triệu Đại Đảm, cậu ta được coi là cấp dưới đắc lực nhất của Bùi Lục, chưa chuyện đáng sợ nào mà cậu ta chưa từng được chứng kiến, nhưng nghe Triệu Đại Đảm kể lại mà cậu ta cũng thấy lạnh hết sống lưng.
Bùi Lục hỏi nhân viên trông coi, vì sao chuyện xảy ra mấy ngày rồi mới báo cảnh sát Nhân viên trông coi trả lời, trước đó khi Triệu Đại Đảm gặp người kia giữa đêm, hắn cũng không hề làm gì quá trớn, chỉ có điều hành vi hơi quái lạ, ví như thắp nến trước bia mộ, rồi luôn giữ tư thế dập đầu sát đất.
Sáng sớm hôm sau nhân viên nghĩa trang đến kiểm tra thì cũng không phát hiện vấn đề gì nghiêm trọng, nên mọi người cảm thấy kẻ đó chỉ đang giả ma giả quỷ.
Nhưng đến hôm nay, trên tấm bia xuất hiện một bức phác họa chân dung, ngoài ra trước bia mộ còn có thêm đôi nến long phượng, lần này nến cháy ít hơn lần trước, có nghĩa là kẻ đó nhanh chóng hoàn thành bức vẽ mà không hề có ai quấy rầy.
“Người canh gác lần này không phải Triệu Đại Đắm, lần trước ông ta sợ quá đổ bệnh nên xin nghỉ một thời gian, chuyện này đồn thổi ầm ĩ khắp khu nghĩa trang, thế nên hôm qua trời vừa sẩm tối là người canh gác đã không dám đi kiểm tra nữa, điều này đã tạo cơ hội cho kẻ lạ tiếp tục hành động.” Triệu Đại Đảm bị ốm, người nhà nói gã bị sốt cao mấy hôm liền, luôn miệng nói sảng, lúc thì nói có ma, lúc thì nói ma theo về nhà, hôm qua tình trạng tinh thần mới đỡ hơn một chút, hôm nay liền đến đồn cảnh sát cung cấp lời khai, tuy tinh thần gã có vẻ còn bất ổn, nhưng ăn nói thì vẫn tỉnh táo đầu ra đấy.
Làm gã sợ đến mức đổ bệnh nặng, tức là chuyện này để lại ấn tượng quá sâu trong lòng gã, quả thực Triệu Đại Đảm nói với cảnh sát, cả đời này tôi không thể nào quên được cảnh đó.
Pháo Tên Lửa hỏi gã còn nhớ khuôn mặt người đó không.
Gã gật đầu, khẳng định chắc nịch, tôi còn nhớ! Bùi Lục không kể chi tiết cụ thể vụ việc cho Dương Tiểu Đào, vì anh cảm thấy cô rất nhát gan, nên chỉ nói qua loa mấy câu, nhưng mấy câu này cũng đã đủ làm Dương Tiểu Đào sợ chết ngất, tay chân bủn rủn.
Trong lúc chờ phác họa xong đối tượng khả nghi, Bùi Lục ra ngoài gặp Thang Đồ.
Sau khi Dương Tiểu Đào đến Sở cảnh sát, Thang Đồ cũng đi theo.
Tuy lúc đưa Dương Tiểu Đào đi, Bùi Lục chỉ nói là thẩm vấn thông thường, hợp tác điều tra, nhưng Thang Đồ và Sầm Từ vẫn lo lắng, cuối cùng Thang Đồ lái xe đến Sở cảnh sát, chờ Bùi Lục ra ngoài để hỏi thăm tình hình.
Khi Bùi Lục ra ngoài, Dương Tiểu Đào cũng đi theo, Bùi Lục bèn gọi một nữ cảnh sát trong đội đến, bảo cô ấy đưa Dương Tiểu Đào sang phòng khác nghỉ ngơi, uống nước chờ cảnh sát phác thảo nghi phạm.
Thang Đồ biết Bùi Lục có chuyện muốn nói, chờ nữ cảnh sát đưa Dương Tiểu Đào đi khỏi, cô ấy vội vã hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài trời rất lạnh, Bùi Lục đưa Thang Đồ vào phòng họp nhỏ, rót cho cô tách trà nóng, nói với cô, Sở cảnh sát chỉ có loại trà bình thường này, cô uống tạm vậy.
Trà ngon hay không Thang Đồ không quan tâm, cô đến đây cũng không phải để uống trà.
Bùi Lục ra hiệu bảo cô đừng nóng ruột, rồi anh mở một cánh cửa sổ ra, châm điếu thuốc, sau đó kể lại đầu đuôi sự việc cho Thang Đồ nghe.
Nghe xong vụ việc, tuy Thang Đồ không bị kích động mạnh như Dương Tiểu Đào, nhưng cũng thấy sợ: “Thảo nào vừa nãy Tiểu Đào run cầm cập, chuyện này đáng sợ quá, là ai đã làm vậy?” Nói tới đây cô chợt ngừng lai.
Bùi Lục thấy vậy liền hỏi: “Cô sao thế, có phải nghĩ ra điều gì không?” Thang Đồ đăm chiêu suy nghĩ, rồi uống hợp trà cho bớt sợ, đúng là trà không ngon, vị đắng ngắt, có lẽ là trà thô giá rẻ, uống xong vẫn còn thấy đắng, vị đắng này kích thích dây thần kinh của Thang Đồ, làm cô nghĩ đến một khả năng
“Anh nói xem...
liệu có phải đám cưới ma không?” Đám cưới ma? Bùi Lục ngạc nhiên.
Đám cưới ma, nói thẳng ra là kết hôn với người chết, tìm bạn đời cho người chết, là phong tục được truyền từ thời xa xưa đến giờ, nó từng phổ biến vào thời nhà Tống, thậm chí còn có nghề “bà mối ma“.
Đám cưới ma có rất nhiều trường hợp, cũng có rất nhiều cách thức thực hiện khác nhau, có trường hợp là nam nữ qua đời cùng lúc sau khi đính hôn, gia đình sẽ tổ chức đám cưới cho họ, để họ có bạn đồng hành trên con đường
xuống suối vàng; có trường hợp là người sống kết hôn với người chết để xoa dịu linh hồn người đã khuất, giống như một lời hứa vậy.
Ngoài ra còn có trường hợp cưỡng ép, khi một người nào đó qua đời, người nhà sợ gia đình mình bị quấy nhiễu, vì thế nhờ bà mối ma tìm người hợp tuổi, rồi mang người đó đi chôn sống, chuyện như thế này xảy ra khá nhiều vào thời cổ đại.
Nhưng bây giờ xã hội hiện đại, hơn nữa đây là thành phố Nam, đám cưới ma ư? Có chuyện đó sao?
Bùi Lục tỏ vẻ nghi ngờ, nói: “Tuy tôi không biết quy trình và cách thức thực hiện đám cưới ma, nhưng qua lời khai của Triệu Đại Đảm, tình hình đêm hôm đó có vẻ không giống với đám cưới ma cho lắm, quan trọng hơn là, ít nhất phải có người chết mới tổ chức đám cưới ma được chứ? Ngôi mộ đó là ngôi mộ trống.” Thang Đồ cảm thấy Bùi Lục nói có lý, tức giận đến mức nghiến răng: “Rốt cuộc người này là ai? Vô duyên vô cớ hại Tiểu Đào nhà tôi làm gì?” Bùi Lục suy nghĩ thêm rồi nói: “Trước tiên có thể khẳng định một điều, trên đời này không có chuyện gì là vô duyên vô cớ.” Thang Đồ sửng sốt.
Có người gõ cửa, là Pháo Tên Lửa.
Cậu ta thò đầu vào nói với Bùi Lục, đội trưởng, đã phác họa xong nghi phạm rồi.