Tiêu Hàng nói: “Lúc chai sâm panh này được giao tới qua đường hàng không, tôi còn tưởng là quà cậu tặng tôi.” “Tại sao tôi phải tặng quà cho cậu?” Tần Huân nói mà không hề ngẩng đầu lên.
Tiêu Hàng uể oải đáp: “Để trả công tôi đã hạ mình làm trâu làm ngựa cho cái nhà hàng này, tiện thể còn giúp cậu xua đuổi ong bướm, cậu không biết ánh mắt mấy cô nàng muốn gặp cậu tha thiết đáng thương đến nhường nào đâu.
Tôi đây khoác về quản lý nhà hàng nhưng thực chất lại phải nhọc lòng làm người đại diện cho cậu.”
Tần Huân mỉm cười: “Được rồi, lần sau sẽ đặt cho cậu một thùng luôn.” Tiêu Hàng cười khẩy: “Vậy còn được.” “Cậu còn chưa chịu đi nữa à?” “Một người cô đơn như tôi cần gì phải vội, đâu giống như cậu.” Tần Huân lấy trứng hấp trong lò ra: “Chỉ giỏi nói bóng nói gió.” Tiêu Hàng cũng không vòng vo nữa: “Cậu bị Sầm Từ chinh phục rồi phải không?” Tần Huân cảm thấy Tiêu Hàng dùng từ thật buồn cười, bèn sửa lời: “Tôi và cô ấy không cần thiết phải chinh phục lẫn nhau, nhưng có một điều chắc chắn là tôi thích cô ấy.” Tiêu Hàng hoàn toàn không bất ngờ với câu trả lời này, bởi từ giây phút Tận Huân đưa Sầm Từ tới nhà hàng, anh ta đã lường trước được hiện trạng này.
Anh ta biết Tần Huân là loại đàn ông không thích bông đùa phụ nữ, cực kì nghiêm túc với chuyện tình cảm, xưa nay chưa bao giờ nổi hứng nhất thời, thế nên mấy năm qua dù không hề hiểm phụ nữ chủ động theo đuổi, nhưng Tân Huân đều thẳng thừng từ chối, không thì cũng giữ thái độ hờ hững.
Bởi vậy khi gặp Sầm Từ, Tiêu Hàng biết Tần Huân đã rung động thật rồi.
Chẳng qua, anh ta không ngờ Tần Huân sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy.
“Thế bây giờ hai người đang hẹn hò à?” Tần Huân để trứng hấp sang một bên cho nguội, rồi làm tiếp món sashimi, ung dung trả lời: “Chưa, giữa chúng tôi vẫn tồn tại vấn đề lòng tin, cho nên không cần vội, cứ từ từ.”
“Vấn đề lòng tin?” Tiêu Hàng nhướng mày: “Tần Huân, là bạn thân của cậu bao năm nay, tôi hiểu cậu nhất, e rằng bây giờ cậu đã đặt lòng tin vào cô ấy rồi có phải không?” “Phải.” Tần Huân ngước mắt nhìn anh ta: “Cô ấy nói cô ấy không quen biết Thẩm Tự, tôi tin cô ấy.”.
Tiêu Hàng cạn lời: “Hay nói cách khác, Sầm Từ chưa tin tưởng cậu nên mới không chịu tiến thêm bước nữa đúng không? Cậu muốn tôi phải khuyên cậu thế nào đây? Tần Huân, cậu không còn là thiếu niên ngây thơ nữa rồi, bao sóng to gió lớn trên thương trường cậu đều có thể bình tĩnh vượt qua sao giờ lại thua dưới tay Sầm Từ chứ? Cậu không nhận ra cô ấy đang dắt mũi cậu à?” “Gì mà dắt mũi với chẳng không dắt mũi?” “Thì là cô ấy không thừa nhận mối quan hệ giữa hai người, nhưng cũng không nỡ bỏ người vì cô ấy mà chạy đôn chạy đáo như cậu.” Tần Huân nhoẻn miệng cười: “Tiểu Từ không phải người như thế.”
Tiêu Hàng hừ hai tiếng, bắt đầu nhận xét: “Cô ấy làm nghề gì chứ? Bác sĩ tâm lý, nói cách khác là người hiểu tâm lý người khác, Tần Huân, về thủ đoạn kinh doanh cô ấy chắc chắn không bằng cậu, nhưng về nắm bắt lòng người, thì chưa chắc cô ấy đã thua cậu.
Hơn nữa, cậu có kinh nghiệm yêu đương phong phú sao? Cậu là cao thủ tình trường sao? Cậu đến thành phố Nam với mục đích gì, tự cậu biết rõ, kết quả cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu nói xem cậu...”
Tần Huân không bực mình, để mặc Tiêu Hàng quở trách, nhưng lúc vô tình đưa mắt sang phía cậu ta thì đột nhiên thấy Sầm Từ đang đứng ngay ở cửa nhà bếp, Tiêu Hàng quay lưng về phía cô nên không biết, vẫn đang thao thao bất tuyệt.
“Theo tôi thấy, cô nàng Sầm Từ đó không đơn giản đâu, qua việc này có thể nhận ra...” “Khụ khụ!” Tần Huân ho khan hai tiếng ra hiệu.
Chẳng biết tại sao Tiêu Hàng lại càng thêm hăng say dạy đời người khác: “Cậu xấu hổ làm gì, tôi vốn lo cậu bị lừa tình, đúng, cô ấy xinh đẹp, nhưng cậu đừng đánh mất lý trí trước vẻ bề ngoài? Đừng để bị đem bán còn đếm tiền giùm người ta...” “Nếu bán anh ấy, thì nên bán một lần hay là bán theo cân?” Sầm Từ đứng phía sau cố nhịn cười.
Tiêu Hàng giật nảy mình, chân bỗng trở nên mềm nhũn, khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh, anh ta nhìn chòng chọc Tần Huân, ánh mắt mang ý chất vấn: Sao cậu không nhắc tôi? Tần Huân đưa mắt nhìn lại cậu ta, như thể muốn nói: Tôi nhắc cậu rồi, tại cậu nói hăng quá đấy thôi.
Tiêu Hàng quay lại, nhìn thẳng vào mắt Sầm Từ.
Lúc này mà cười xòa cho qua chuyện thì chẳng khác gì có tật giật mình, nên anh ta nói thẳng: “Cậu bạn Tần Huân của tôi là người rất ngây thơ trong tình cảm, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu ấy vài lời thôi.”
Nói đến đây, anh nhún vai tỏ vẻ thoải mái: “Thôi, hai người nói chuyện đi, tôi đi đây.” Sau khi Tiêu Hàng rời khỏi, Tần Huân thấy hơi ngượng ngùng, anh hắng giọng: “Tiêu Hàng hay nói năng vớ vẩn, em đừng để bụng nhé.” “Nói vớ vẩn chuyện gì? Chuyện em sẽ lừa tình anh à?” Sầm Từ đi rửa tay, bày món sashimi anh đã cắt xong ra đĩa, cô nhướng mắt, nửa cười nửa không: “Hay chuyện anh là người ngây thơ trong tình cảm?” Câu này của Tiêu Hàng khiến Tần Huân ngượng ngùng nhất.
Anh hắng giọng, kéo tay cô: “Đừng làm nữa, em chỉ cần chờ ăn thôi.” “Ăn chực mãi không hay, cũng nên để em giúp một vài việc chứ.” Sầm Từ cười nói: “Tiện thể nghe chuyện tình cảm của anh.” “Làm gì có chuyện tình cảm nào.” Sầm Từ mím môi cười tủm tỉm: “Vậy chuyện ngây thơ mà Tiêu Hàng vừa nói thì sao?”
Tần Huấn dựa người vào bàn bếp, nét mặt hơi mất tự nhiên.
“Không đúng, hồi trước anh có quan Văn An Thời mà, nằm mơ cũng thấy gọi tên cô ấy.” Sầm Từ cố ý gợi lại chuyện này, cô tiến đến gần, quan sát nét mặt gượng gạo của anh: “Tần Huân, anh từng thích cô ấy à?” Tần Huân nhìn cô, im lặng, không trả lời.
Sầm Từ nhận ra mình làm hơi quá, cũng cảm thấy cái tên Vãn An Thời này vô cùng nhạy cảm, dù gì nhắc đến tên cô ấy sẽ gợi nhớ tới Thẩm Tự, như vậy khác nào đâm một nhát vào trái tim Tần Huân? Sầm Từ liền lập tức xin lỗi, đồng thời chủ động làm hòa: “Chỉ là trước giờ em chưa từng thấy anh nhắc tới mối tình nào cả...
Món khai vị nào đã nấu xong rồi? Để em mang lên trước, Thang Đồ cứ than đói suốt.” Nói xong Sầm Từ toan quay người rời đi.
Nhưng Tần Huân giữ cổ tay cô lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thuận thể lấy tay giữ eo cô.
Sầm Từ cảm thấy như mình đang ngừng thở, cô ngước mắt lên nhìn anh.
Anh cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Nếu anh nói, anh từng thích Văn An Thời, em sẽ ghen sao?” Hơi thở Sầm Từ trở nên gấp gáp, cô cảm thấy bàn tay người đàn ông đặt trên eo mình nóng rẫy, còn ánh mắt của anh thì mang theo sự nghiêm túc, cố chấp, ánh nhìn sâu thẳm ấy quấn lấy cô, giữ cô ở lại.
Cô không
muốn gạt anh, cũng không muốn nói trái với lòng mình.
“Sẽ ghen.” Cô thì thầm: “Kể từ khi nghe anh gọi tên cô ấy trong mơ, em đã ghen rồi.” Ánh mắt Tần Huân lấp lánh như pháo hoa rực sáng trên bầu trời đêm, khóe miệng anh hơi cong lên, trái tim cũng mềm mại hẳn đi.
Anh ngắm nhìn gương mặt cô, không cầm lòng được mà đưa tay lên vuốt ve, rồi bất giác cúi đầu...
Sầm Từ nhận ra anh muốn làm gì, nhịp hô hấp bỗng nhiên tăng nhanh, cô nhắm mắt lại, cảm nhận rõ ràng hơi ấm trên môi anh ngày một đến gần...
“Tiểu Từ! Đồ ăn xong chưa?” Giọng nói của Thang Đồ phá ngang hết mọi thứ, ở đây cũng làm gì có ai, nên cô ấy cứ rướn cổ lên mà hét.
Sầm Từ giật mình mở choàng mắt, thấy môi của Tần Huân gần như sắp chạm vào môi mình...
Bầu không khí đột ngột thay đổi.
Tần Huân không nhúc nhích, cũng không vội vàng đứng thẳng dậy, anh vẫn giữ nguyên khoảng cách gần như thể giữa hai người, mỉm cười dịu dàng nói: “Đĩa trái cây đã gọt xong rồi, em mang lên cho cô ấy lót dạ trước đi.”