Cô ấy kể lại chuyện mùng một Tết phải đi xem mắt, Dương Tiểu Đào cuống quýt hỏi cô ấy, chị có đi không? Người đó thế nào? Có đáng tin cậy không? Có tương lai không? Sầm Từ nhận lấy tách cà phê, nói: “Nếu đi xem mắt thật, bác sĩ Thang nhà ta còn chủ động quan tâm tới cảnh sát Bùi nữa sao? Bác sĩ Thang đâu phải là người thích bắt cá hai tay.” Nghe Sầm Từ nói vậy Dương Tiểu Đào thấy hơi thất vọng, cô nàng thở dài: “Xem ra đối tượng xem mắt không ổn rồi.” Thang Đồ nhìn Sầm Từ và Dương Tiểu Đào kẻ tung người hứng mà cạn lời: “Mình có đi xem mắt đâu.” Từ trong tiềm thức, Thang Đồ rất ghét những chuyện đi xem mắt thế này, nhất là vào đầu năm mới, nó khiến cô cảm thấy mình như hàng bán phá giá, hơn nữa còn là loại hàng cần được bán gấp.
Cô không thiếu sắc đẹp, không thiếu tiên, có thể tự chăm lo cuộc sống cá nhân, sự nghiệp thành công, việc gì phải tự hạ thấp giá trị bản thân để chiều ý một người đàn ông xa lạ
Hơn nữa, Thang Đồ cũng đã có người thương, vậy nên cô không có hứng gặp những người đàn ông khác.
Nên sau đó, dù mẹ cô sắp xếp thêm mấy cuộc hẹn nữa, cô đều mượn cớ bận việc hoặc đi công tác để từ chối.
Thang Đồ cứ liên tục từ chối như thể khiến mẹ cô rất tức giận, bà cho cô hai lựa chọn, hoặc ngoan ngoãn đi xem mắt, hoặc đưa đối tượng kết hôn đến trước mặt bà.
Sầm Từ nhẹ nhàng nói: “Lựa chọn thứ hai cũng không khó.”
Thang Đồ lắc đầu: “Sở dĩ mình cảm thấy Bùi Lục thích mình là vì phát hiện anh ấy để ý chuyện mình đi xem mắt, tóm lại mình không nói rõ được, chỉ là cảm giác như vậy thôi.
Nhưng, cho dù anh ấy thích thì cũng chỉ dừng lại ở mức độ có ấn tượng tốt và không ghét mình, sao có thể sâu đậm đến mức muốn kết hôn chứ? Nếu mình nói với anh ấy là, Bùi Lục, mẹ em muốn em đưa đối tượng kết hôn về nhà, anh đi gặp mẹ cùng em nhé?”, chẳng phải sẽ làm anh ấy sợ chạy mất dép hay sao?” Dương Tiểu Đào suy nghĩ nghiêm túc, đoạn gật đầu nói: “Đúng vậy, tình cảm hiện giờ của anh chị còn chưa chắc chắn, nếu tiến thẳng đến hôn nhân thì sẽ khiến đàn ông chùn bước.” Thang Đồ thở dài nói, đúng vậy.
Sầm Từ thì lại có suy nghĩ khác, cô nhẹ nhàng nói: “Chưa chắc, Bùi Lục cũng có thể coi là người đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, chuyện cỏn con này sao có thể làm anh ta sợ được? Thang Thang, cậu là bác sĩ tâm lý, trực giác của cậu thật ra đều là sự phân tích trong tiềm thức, nên nếu cậu nói thẳng với Bùi Lục chuyện này, tuy hai người không thể kết hôn ngay lập tức, nhưng không chừng sẽ giúp mối quan hệ phát triển thêm một bước nữa.” Thang Đồ do dự một lúc lâu: “Chủ động nói với anh ấy?” Sầm Từ và Dương Tiểu Đào nhìn Thang Đồ, cô liếm môi tiếp tục: “Mình vẫn muốn chờ thêm một thời gian nữa, có những lời mình cảm thấy chính miệng anh ấy nói ra thì tốt hơn.”
Sầm Từ mỉm cười, không phản đối.
Dương Tiểu Đào chống cằm nhìn Thang Đổ, cười nói: “Không hiểu sao, rõ ràng em biết bác sĩ Thang đã đồng ý với lời khuyên của bác sĩ Sẩm, nhưng vẫn cứ cảm thấy lời chị nói cũng có lý đấy chứ.” Tiểu Đào vừa khen vừa chê, Thang Đồ quyết định chỉ nghe phần khen thôi.
Cô tỏ vẻ “nghiện mà còn ngại”: “Tiểu Đào à, em còn nhỏ tuổi, lại chưa có kinh nghiệm yêu đương, những gì chị đang làm lúc này đều giúp em trau dồi kiến thức đấy, em phải chăm chỉ học tập vào, sau này tìm bạn trai mới không bị lúng túng.” Hiếm khi có một buổi chiều rảnh rỗi thế này, Sầm Từ đủng đỉnh uống cà phê, không vội về phòng điều trị sắp xếp hồ sơ.
Nghe Thang Đồ nói vậy, Sầm Từ cũng bông đùa mấy câu, thì bỗng cô thấy vẻ mặt Dương Tiểu Đào hơi khác thường, dường như cô nàng đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.
Thấy vậy, Sầm Từ liền hỏi Dương Tiểu Đào: “Có chuyện gì vậy em?“.
Tuy Dương Tiểu Đào đang chìm đắm trong suy nghĩ, song vẫn biết Sầm Từ hỏi mình, cô nàng chợt đỏ mặt, ấp a ấp úng: “Thật ra...
cũng không có gì ạ.” “Không có gì sao em lại đỏ mặt?” Thang Đồ cười: “Tiểu Đào, nếu thật sự gặp được anh chàng nào thì nhất định phải nói cho các chị biết đấy, đừng có để bị lừa.” “Đã có gì đâu mà lừa với không lừa, chẳng qua là tình cờ gặp nhau thôi, sau đó...” Dương Tiểu Đào thì thào, nét mặt hụt hẫng: “Người ta đã có bạn gái rồi.” Thang Đồ sửng sốt, liếc mắt với Sầm Từ, rồi hỏi Dương Tiểu Đào: “Thế là thế nào? Hai người tình cờ gặp nhau mà sao em còn biết người ta đã có bạn gái? Tiểu Đào, yêu thì yêu, nhưng không thể làm kẻ thứ ba đâu.” Dương Tiểu Đào nhìn vẻ mặt của Thang Đồ và Sầm Từ, lập tức nhận ra chỗ không ổn, cảm thấy dở khóc dở cười: “Chuyện không phải như các chị nghĩ đâu!” Sau đó cô nàng kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Vào đêm Tết Nguyên Tiêu, trong lễ hội đoán câu đố đèn lồng ồn ào, Dương Tiểu Đào nhìn thấy Thang Đổ và Bùi Lục vừa đi vừa cười nói, trong lòng cô cảm thấy vui mừng xen lẫn hâm mộ.
Dương Tiểu Đào thầm nghĩ, chưa kể những đôi xung quanh mình, chỉ riêng câu lạc bộ Môn thôi, tuy cả bác sĩ Sầm và bác sĩ Thang đều đang độc thân, nhưng bên cạnh họ đã có Bùi Lục và Tần Huân, bất kể là đi ăn cơm hay xem phim cũng không còn một thân một mình nữa.
Dương Tiểu Đào càng nghĩ càng thấy buồn, đôi khi cô nàng còn nghi ngờ bản thân mình không có sức hút.
Mẹ Dương Tiểu Đào nhìn từng đôi tình nhân đi qua đi lại, thở dài thườn thượt nói: “Con nhìn kia kìa, cô bé kia còn không xinh bằng con gái mẹ, mà người ta cũng tìm được bạn trai...” Dương Tiểu Đào buồn rầu muốn chết.
Đoán cầu đổ đèn lồng cũng chẳng có gì thú vị, nếu là một đôi tình nhân đi với nhau thì sẽ là một người hỏi một người đoán, đến cô thì ngược lại, tự hỏi tự trả lời, thông minh lanh lợi đến mấy cũng chỉ có thể tự mình khen mình, được thưởng quà cũng tự mình ôm...
Cho tới khi gặp chữ “Xuyết” ấy.
Thật ra sau đó Dương Tiểu Đào cũng suy nghĩ lại câu đố, quả thực rất đơn giản, chẳng qua lúc ấy cô chưa kịp suy nghĩ thì đã bị hớp hồn trong nháy mắt, ít nhất là cô nghĩ thế.
Vừa gặp đã yêu là gì? Đối với Dương Tiểu Đào mà nói, điều này thực xa vời, bởi mỗi ngày bất kể cô đi làm, dạo phố, hay ăn cơm, người đến người đi trên đường nhiều như vậy, nhưng chưa ai có thể khiến cô vừa gặp đã yêu.
Vậy nên cô rất hâm mộ Thang Đồ, đi công tác cũng gặp được chân mệnh của mình, mà hai người lại còn có duyên, đi một vòng lớn cuối cùng vẫn gặp lại nhau.
Vậy mà đêm Nguyên Tiêu ấy Dương Tiểu Đào cũng đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hai người cách nhau một tấm thẻ ghi câu đố, giọng nói của người đàn ông trầm khàn quyến rũ, gió thổi làm tấm thẻ khẽ đung đưa, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của người đàn ông hiện ra dưới ánh trăng.
Nét mặt người đó nho nhã, khóe môi cong lên thành nụ cười dịu dàng.
Người ấy nhìn Dương Tiểu Đào, đôi mắt như thể cất giấu sao trời, sáng lấp lánh.
Trong khoảnh khắc đó Dương Tiểu Đào bỗng cảm thấy trái tim mình rung động, có nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vui vẻ cất lên từ đáy lòng mình: Mình thích anh ấy...
Dương Tiểu Đào xấu hổ rời mắt khỏi anh ta,
rồi quay sang nhìn câu đố, lúc đó cô không kịp suy nghĩ, ngốc nghếch thốt ra một câu: “Sao lại là chữ Xuyết?” Người đàn ông nở nụ cười, bước đến gần hơn, giải thích câu trả lời cho cô nghe.
Dương Tiểu Đào hiểu ra, vội vàng cảm ơn, người ấy cười tủm tỉm nói với cô, đừng khách sáo.
Mọi chuyện xảy ra lãng mạn như trong phim điện ảnh, giống như tình yêu thoáng qua từ nơi tối tăm nhất, nhưng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đây, bởi có đôi khi duyên phận tưởng chừng như có thể với tay là tới, nhưng thực tế, chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Một cô gái khác bước tới khoác tay người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu, em thích một cặp đèn lồng, ở bên kia kìa.” Người đàn ông dịu dàng trả lời lại: “Ừ.“.
Mãi tới khi hai người đã đi xa, Dương Tiểu Đào mới thầm tiếc nuối vì không hỏi tên người đàn ông ấy.
Nhưng nghĩ rồi lại thấy buồn, biết tên để làm gì chứ? Sầm Từ và Thang Đồ nghe Dương Tiểu Đào kể lại mọi chuyện, nhất thời không biết nói gì để an ủi cô nàng, rốt cuộc cũng chỉ là rung động trong thoáng chốc, tình cảm ấy thậm chí chưa kịp đơm hoa kết trái thì đã bị dập tắt rồi...
Cuối cùng, Sầm Từ đứng dậy cầm tách cà phê về phòng điều trị, khi đi ngang qua Dương Tiểu Đào thì vỗ vỗ vai cô bé: “Yên tâm, nếu định mệnh chỉ cho hai người gặp nhau một lần, thì em sẽ quên nhanh thôi.” Thang Đồ cũng định đi làm việc tiếp, nên vỗ vai Dương Tiểu Đào giống Sầm Từ, nói rất thấm thía: “Đời còn dài, trai còn nhiều.”
Lúc họ chuẩn bị tan làm thì Bùi Lục lại tới, Dương Tiểu Đào khó lắm mới bình tĩnh được giờ lại cảm thấy chua xót, Thang Đồ cũng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng may mắn là cô ấy còn có duyên gặp lại.
Thầy Bùi Lục đến đây, Thang Đồ vô cùng ngạc nhiên, cô thật sự vẫn chưa đủ can đảm để hẹn anh đi ăn tối.
Nhưng lần này Bùi Lục không đến tìm Thang Đồ, mà tìm Dương Tiểu Đào.
Anh giơ thẻ cảnh sát ra trước mặt Dương Tiểu Đào, nét mặt cực kỳ nghiêm túc: “Cô Dương, mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến.”