Đúng là phụ nữ làm đẹp vì người mình thích.
Thang Đồ chuẩn bị một bó hoa to, từ quầy lễ tân đến phòng khách, đặc biệt là phòng điều trị đều thơm nức mùi hoa thơm.
Sầm Từ nói đùa với Thang Đồ, chỉ cần cảnh sát Bùi đến, phòng của mình cũng được hưởng kẻ hương hoa, quả nhiên muốn phụ nữ tiêu tiền thì phải kích thích tâm trạng của họ, và ngược lại cũng thế.
Đúng là tâm trạng của Thang Đồ rất tốt, nên mặc cho Sầm Từ trêu chọc thoải mái, trái lại Dương Tiểu Đào thì thấy sốt ruột thay cô ấy: “Bác sĩ Thang, chị không thể âm thầm hy sinh mãi như thế, dù gì chị cũng phải để cảnh sát Bùi biết tình cảm của chị chứ, nếu không chị cứ tấn công trực diện, dù ở thời đại nào, nữ theo đuổi nam chẳng mấy mà thành, nên em nghĩ theo đuổi cảnh sát Bùi không khó như vậy đâu.” Thang Đồ lắc ngón tay với cô ấy: “Thứ nhất, Bùi Lục là cảnh sát, nếu chị tấn công trực tiếp chưa chắc đã thành công; Thứ hai, đàn ông có được thứ gì dễ dàng sẽ không biết trân trọng, khi thích ai đó, cách tốt nhất là khiến cho người ấy cũng thích em, sau đó chủ động theo đuổi em.”
Dương Tiểu Đào nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên: “Bác sĩ Thang, chị cao tay thật đấy.” Sầm Từ bắt được từ quan trọng, nói móc Thang Đồ: “Khiển cho người ấy cũng thích...
lên giường với cậu ? Thang Thang, cậu thèm khát thân thể của cảnh sát Bùi à.”
Câu gốc là(khiến cho đối phương thích bạn), “còn có nghĩa là lên giường với bạn.
Dương Tiểu Đào sực hiểu ra, phá lên cười lớn.
Thang Đồ không hề cảm thấy xấu hổ, cô ấy chỉ tay vào Sầm Từ: “Tiểu Từ, Tần Huân làm hư cậu mất rồi, còn làm cả Tiểu Đào hư theo cậu luôn, nói thật đi, cậu và Tần Huân đã đến bước nào rồi?” Sầm Từ đủng đỉnh đáp lại: “Đến bước nào cũng không nói cho cậu biết.”
Thang Đồ xử lý cẩn thận vết thương của Bùi Lục, từ năm ngoái đến nay, anh đều đến phòng bệnh của Thang Đồ, lần nào Thang Đồ cũng thay thuốc cho anh ta trước, sau đó mới tư vấn tâm lý.
Hôm nay cũng như vậy.
Vấn đề của Bùi Lục là sự lo lắng do mặc cảm tội lỗi gây ra, anh tự áp đặt vai trò cho chính mình, điều này vô hình trung đã khiến anh gánh trên vai rất nhiều áp lực.
Thật ra Bùi Lục biết rõ vấn đề nằm ở đâu, cũng biết cách giải tỏa áp lực, nhưng tâm lý là vậy, biết nguyên nhân, biết hậu quả, nhưng khó khăn nhất là quá trình xử lý.
Thang Đồ không cho Bùi Lục điều trị theo liệu trình, bởi vì cô phát hiện Bùi Lục có vẻ không chấp nhận tình trạng của bản thân, anh hỏi có rất nhiều lần rằng trường hợp của tôi có được coi là mắc bệnh tâm lý không?
Sao tôi không cảm thấy mình mắc bệnh?
Thang Đổ nói với anh, sống cả một đời, không ai dám đảm bảo cuộc sống của mình sẽ trôi chảy thuận lợi, cũng không ai dám chắc về thời điểm mình sẽ buồn rầu mệt mỏi, càng không một ai có thể khẳng định cả đời sẽ tỉnh táo sáng suốt, thế nên, tâm trạng con người thay đổi theo biến động trong cuộc sống là điều bình thường.
Ở thời đại này, cứ mười người thì có đến tám người mắc chứng trầm cảm, hai người còn lại bệnh trầm cảm sẽ ở mức độ nhẹ.
Nhưng nói thì nói vậy, bản thân hiểu rõ vấn đề của chính mình, nhưng không ai nghĩ thoáng ra được.
Một khi gặp phải chuyện này, ai cũng sẽ trở nên yếu đuối nhạy cảm, cho dù có là một người đàn ông mạnh mẽ như Bùi Lục.
Vậy nên mục đích chính của Thang Đồ là dùng phương pháp tự nhiên để giúp Bùi Lục giảm bớt áp lực, nói chuyện là một trong những phương pháp giúp bệnh nhân thư giãn, cô chủ động gợi những chuyện về chủ đề yêu thích như sở trường, lý tưởng và hoài bão của anh.
Mục đích Thang Đổ khơi dậy lý tưởng và hoài bão là để Bùi Lục tìm lại niềm vui trong cuộc sống, thậm chí đặt ra mục tiêu rõ ràng và hoàn thành theo từng giai đoạn.
Đây là phương pháp lý tưởng và phổ biến để bác sĩ tâm lý giúp bệnh nhân thoát khỏi các vấn đề tâm lý.
Giải tỏa tâm lý và trị liệu thư giãn không phải là để trốn tránh, mà mục đích là giúp bệnh nhân thoải mái và bình tĩnh đối mặt với vấn đề, cũng như chấp nhận quá khứ và bản thân không hoàn hảo của hiện tại.
Tình trạng của Bùi Lục khá đặc biệt.
Anh chưa bao giờ thiếu tinh thần phấn đấu, mà trái lại, anh còn hăng hái phấn đấu hơn bất kỳ ai khác.
Chính vì vậy mà Bùi Lục tự khiến bản thân căng thẳng quá mức, điều Thang Đồ cần phải làm là loại bỏ cảm xúc căng thẳng và ý thức trách nhiệm quá độ của anh.
Khoảng thời gian này Bùi Lục kể cho Thang Đồ nghe rất nhiều chuyện về mình, bao gồm chuyện từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, chuyện gia đình và bạn bè.
Khi được hỏi về sở thích, anh suy nghĩ rất lâu, sau đó trả lời là nhảy dù.
Điều này khiến Thang Đỗ khá ngạc nhiên, bởi vì quen Bùi Lục lâu như vậy, chưa bao giờ cô nghe anh nói thích trò thể thao mạo hiểm.
Cô cứ đinh ninh rằng làm nghề cảnh sát đã đủ mạo hiểm kịch tính rồi, do vậy sở thích của anh sẽ nhẹ nhàng hơn chút, ví như câu cá hoặc đánh cờ, ít nhất những thứ đó có thể giúp anh cân bằng giữa cuộc sống và công việc.
Sở thích này của Bùi Lục khiến cô phải nhìn anh với ánh mắt khác.
Thang Đồ hỏi Bùi Lục đã chơi nhảy dù bao giờ chưa.
Anh gật đầu, ánh mắt ra chiều suy tư, hồi lâu sau anh mới nói, từng chơi rồi, chơi cùng cộng sự của tôi.
Thang Đồ hiểu ra vấn đề, cũng hiểu nguyên nhân hiện giờ anh không chơi nhảy dù nữa.
Hầu hết mỗi lần tới chỗ Thang Đỗ, sau khi nói chuyện xong Bùi Lục sẽ cảm thấy rất mệt, sau đó anh thường nằm trên ghế dựa để ngủ một lát.
Bùi Lục rất thích đến phòng khám của Thang Đồ, bởi chỉ cần bước vào câu lạc bộ Môn, anh cảm thấy vô cùng thoải mái, nhất là sau khi tỉnh giấc, tinh thân anh nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bùi Lục nói, lần nào đến chỗ của cô tôi cũng cảm thấy buồn ngủ, Thang Đồ, cô bỏ thêm gì vào nước uống của tôi sao? Thang Đồ cười trả lời, tôi nào dám ra tay ngay dưới mắt cảnh sát? Hễ đến chỗ tôi là anh thấy buồn ngủ, bởi anh cảm thấy nơi này rất an toàn.
Con người chỉ có thể ngủ ngon ở nơi mà người đó cho rằng là chốn an toàn nhất.
Bùi Lục đồng ý với điều này.
Nhưng hôm nay anh không ngủ được.
Anh tựa vào ghế dựa nhắm mắt hồi lâu, anh có thể nghe thấy âm thanh Thang Đồ sắp xếp hồ sơ, tiếng động khi cô ra ngoài nhận điện thoại, thậm chí có thể nghe thấy cả âm thanh loạt xoạt khi cô viết chữ lên giấy.
Anh trở người, cẩn thận tránh vết thương.
Thang Đồ đứng phía sau dịu dàng hỏi: “Anh có tâm sự nên không ngủ được sao?” Bùi Lục quay người sang, mở choàng mắt.
Thang Đồ ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm tài liệu, cô nhìn thẳng vào mắt anh, rồi hỏi thêm câu nữa: “Là chuyện rất quan trọng ư?” Bùi Lục im lặng trong giây lát, sau đó ngồi thẳng dậy, nhìn cô.
Cái nhìn của anh làm Thang Đồ mất tự nhiên, cô cười hỏi, anh làm sao vậy? Chẳng lẽ anh mất ngủ vì tôi? Cô chỉ hỏi đùa vậy, nhưng Bùi Lục lại gật đầu nói: “Đúng là liên quan đến cô.” Thang Đồ ngẩn người.
Bùi Lục hỏi Thang Đồ: “Hôm trước cô nói đi xem mắt, sau đó như thế nào? Cô đi thật à?”
Sau khi Bùi Lục về, câu lạc bộ Môn tạm có thời gian rảnh.
Thang Đồ uể oải đổ hạt cà phê ra bàn, song lại lười xay thủ công, nên đổ hết hạt vào máy pha cà phê tự động.
Sầm Từ ngồi trên ghế sofa sắp xếp lại các tập hồ sơ, thấy vậy liền lắc đầu nói: “Tâm trạng thay đổi còn nhanh hơn cả lật sách, Bùi Lục vừa về, chị em đã mất lộc ăn.” Thang Đồ khẽ thở dài, ẩn công tắc máy, máy xay vang lên tiếng nghiền hạt.
Dương Tiểu Đào xem giờ: “Trước đây cảnh sát Bùi không về sớm như vậy, bác sĩ Thang, quá trình điều trị cho anh ấy không có hiệu quả sao?” “Không phải như vậy, anh ấy nhận được điện thoại từ Sở cảnh sát nên phải về sớm.” “Anh ta phải về vì công việc, nhưng sao trông cậu chán quá vậy?” Sầm Từ hỏi.
“Mình đang suy nghĩ một chuyện.” Thang Đổ ngước mắt lên nhìn Sầm Từ, khẽ nói: “Mình cảm thấy, tất nhiên, đây chỉ là cảm giác nhất thời thôi, hình như Bùi Lục thích mình.”